Ôn Cẩm đưa tay che mặt, gần như không thể tin nổi mà nhìn về phía ba mình.
Ngay cả tài xế ngồi phía trước cũng giật mình. Ông chủ xưa nay chưa từng động tay với thiếu gia dù chỉ một lần!
Nhưng tài xế còn chưa kịp quay đầu, tấm chắn giữa khoang lái và ghế sau đã được hạ xuống, cắt đứt toàn bộ âm thanh và mọi chuyện đang diễn ra bên trong.
Ôn Kiến Thành thở hồng hộc, như thể phải cố gắng lắm mới ghìm được cơn giận, lúc này mới nhìn về phía Ôn Cẩm, giọng ông ta trầm xuống, mở miệng nói: "A Cẩm, con biết chuyện này từ bao giờ?"
Ôn Cẩm không ngờ ông ta lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, thật sự rất kỳ lạ. Thật kỳ lạ, khi chưa có câu trả lời, cậu ta luôn mong ba có thể thành thật với mình. Nhưng khi lời xác nhận vang lên, cậu ta lại mong rằng tất cả chỉ là giả dối.
Đúng vậy.
Cậu ta không mong Giản Thượng Ôn thật sự là anh ruột mình.
Ôn Cẩm vẫn che mặt, nơi đó nóng rát và đau nhói. Trước nay cậu ta chưa từng bị ai đánh như vậy. Nhưng lúc này đây, nỗi đau nơi trái tim còn dữ dội hơn gấp bội. Giọng cậu ta run rẩy: "Ba... ba làm vậy là đang lừa dối mẹ."
Ôn Kiến Thành kéo tay Ôn Cẩm lại, nói: "A Cẩm, con có biết không, năm đó ba đã đường cùng lắm rồi, khi đó con đang bệnh rất nặng. Nếu không có tiền thì con đã không còn trên đời này nữa. Ba thực sự không còn lựa chọn nào khác, mới phải làm ra chuyện như vậy."
Ôn Cẩm không nói gì.
Ôn Kiến Thành nhận ra có lẽ không thể dối được nữa, đành phải xuống tay tàn nhẫn hơn. Ông ta nói: "A Cẩm, nếu chuyện này mà để mẹ con biết, bà ấy chắc chắn sẽ ly hôn với ba. Khi đó, cả hai chúng ta sẽ phải ra đi tay trắng, đừng nói đến chuyện hôn ước, ngay cả một mái nhà cũng không còn, con không còn căn hộ sang trọng để ở, ba cũng chẳng còn đồng nào..."
Mặt Ôn Cẩm gần như tái nhợt trong chớp mắt.
Ôn Kiến Thành biết chiêu này có hiệu quả, ông ta nói tiếp: "Bây giờ con cảm thấy Giản Thượng Ôn sống rất tốt đúng không? Nhưng nếu chúng ta mất tất cả, đến cả cậu ta cũng không bằng đâu."
Ôn Cẩm gần như buột miệng nói: "Mẹ sẽ không đối xử với con như vậy, mẹ rất yêu con!"
Ôn Kiến Thành bật cười lạnh: "A Cẩm, chẳng lẽ con quên rồi sao? Mẹ con không phải là mẹ ruột của con. Bà ấy chỉ yêu những đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương mà thôi. Con nghĩ nếu bà ấy biết sự thật, biết con là con riêng của vợ trước ba, liệu bà ấy vẫn còn đối xử tốt với con như vậy không?"
Sự kiên định trong ánh mắt Ôn Cẩm dần tan biến. Cậu ta siết chặt tay, nhưng không thể thốt ra lời nào nữa.
Khi xe dừng trước biệt thự Ôn gia, Ôn phu nhân từ trong nhà bước ra. Bà đang mặc tạp dề bếp, vừa đi vừa nói: "Cuối cùng cũng về rồi, mẹ còn lo không biết hai ba con có xảy ra chuyện gì không. A Cẩm, mẹ có hầm canh con thích nhất cho con đây... A! Mặt con bị sao thế này?"
Gương mặt Ôn Cẩm không bị sưng lên, nhưng một mảng đỏ vẫn chưa tan hết.
Ôn Kiến Thành đứng bên cạnh liền lên tiếng: "Nó bị trượt chân té, không cẩn thận va vào mặt. Trên xe, ba đau lòng muốn chết, nhưng đứa nhỏ này nhất quyết không cho ba kiểm tra."
Ôn phu nhân thở dài: "Con thật là... A Cẩm, mau để mẹ xem nào. Mẹ đưa con vào trong bôi thuốc."
Ôn Kiến Thành liền nói tiếp: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã yếu ớt, mấy lần tham gia chương trình cũng toàn được người khác chăm sóc. Nhất là lần trước bỏ nhà đi, vẫn là Giản Thượng Ôn cưu mang nó. Nhắc đến Thượng Ôn, đứa nhỏ này thật sự rất tốt bụng. Anh thấy cậu ấy cũng khá đáng thương, vài ngày nữa tìm cơ hội mời đến nhà dùng bữa, em thấy sao?"
Mẹ Ôn nghe xong liền gật đầu liên tục: "Đương nhiên là được rồi. Thượng Ôn chính là cậu bé rất xinh xắn ấy chứ gì, lớn lên thật đẹp, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa!"
Bà nghĩ, nếu A Cẩm lần trước bỏ nhà đi cũng chỉ tìm đến Giản Thượng Ôn, thì chắc hẳn là trong lòng rất quý mến cậu ấy. Nếu là bạn của con trai, tất nhiên bà phải tiếp đãi chu đáo. Gần đây A Cẩm lúc nào cũng có vẻ u sầu, biết đâu lần này gặp lại Thượng Ôn sẽ khiến thằng bé vui lên một chút.
Còn Ôn Cẩm, khi thấy mẹ nở nụ cười rạng rỡ, trái tim đang treo lơ lửng của cậu ta cuối cùng cũng dần dần hạ xuống.
Thì ra, thật sự là như vậy.
Mẹ vốn dĩ không hề yêu thương cậu ta, bà chỉ yêu những đứa trẻ ngoan ngoãn biết điều.
Ánh mắt Ôn Kiến Thành lộ rõ vẻ đắc ý, ông ta nói với Ôn Cẩm: "A Cẩm, còn không mau cảm ơn mẹ đi? Lúc trên xe con đã nói thế nào nhỉ?"
Ôn Cẩm vốn định kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe, nhưng cuộc sống xa hoa này cuối cùng vẫn khiến cậu ta luyến tiếc. Cậu ta nhìn vào mắt mẹ, cuối cùng vẫn buông xuôi, nói: "Mẹ, con cũng mong Thượng Ôn ca có thể đến nhà làm khách."
Ôn phu nhân mỉm cười: "Tất nhiên rồi! Đến lúc đó con bảo cậu ấy đến là được."
Ôn Kiến Thành hài lòng khi thấy vợ con đã đi đúng hướng ông ta muốn. Lừa dối vợ và con trai dễ dàng hơn ông ta tưởng. Ông ta khẽ nhếch môi, nụ cười đầy đắc ý. Trên đời này, chỉ cần là thứ ông Ôn Kiến Thành muốn, không gì là không thể có được.
........
Giản Thượng Ôn nhận được cuộc gọi từ Ôn Kiến Thành.
Đối phương muốn mời cậu đến nhà ăn Tết. Giản Thượng Ôn không lập tức đồng ý, Tết nhất đến nơi, cậu chẳng muốn tự chuốc bực vào người.
Nên liền xin dời lịch, đổi sang ngày mai.
Mấy ngày nay, người nhà Chu gia liên tục tìm đến cậu, xem ra đúng là bị chủ nợ dồn đến đường cùng rồi. Giản Thượng Ôn dĩ nhiên không định ra tay cứu giúp, có câu: "Chó cùng dứt dậu", bọn họ điên lên, chẳng phải sẽ quay sang cắn Ôn Kiến Thành sao?
Ngày hôm sau
Giản Thượng Ôn dậy sớm, thay đại một bộ đồ rồi xuống lầu.
Tài xế Ôn gia đã tới đón cậu.
Cậu ngồi vào xe, được đưa thẳng đến biệt thự Ôn gia một khu nhà vườn tư nhân, phong cảnh và khí hậu đều vô cùng đẹp đẽ, yên bình, dễ chịu.
Vừa bước xuống xe.
Giản Thượng Ôn đã thấy bóng dáng Ôn phu nhân trong sân.
Bà là một người phụ nữ rất dịu dàng, đang mặc một bộ sườn xám, cẩn thận tưới hoa.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, bà liền mỉm cười rạng rỡ.
Người phụ nữ ấy hiện rõ vẻ bất ngờ pha chút vui mừng, bà nói: "Con là Thượng Ôn đúng không? Thật không ngờ con đến sớm vậy."
Giản Thượng Ôn lễ phép đáp: "Chào Ôn phu nhân."
"Không cần khách sáo thế, gọi ta là dì Văn Á là được rồi." Văn Á nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lướt qua món quà cậu đang cầm, hỏi: "Trong tay con là gì vậy?"
Giản Thượng Ôn đưa tay lên, nhẹ nhàng nói: "Con nghe nói dì rất thích hoa, đây là hoa con mua ở tiệm, hy vọng dì sẽ thích."
Mỗi một đóa hoa trong bó này đều được cậu tỉ mỉ lựa chọn, rực rỡ nhưng không mất đi vẻ thanh nhã, xinh đẹp mà vẫn giữ được sự trang trọng.
Văn Á nở nụ cười rạng rỡ: "Thật đẹp. Đứa nhỏ ngoan, có lòng như vậy, dì vui lắm."
Giản Thượng Ôn nhẹ giọng đáp: "Dì thích là được rồi."
Văn Á vui vẻ kéo tay cậu, cùng đi vào trong biệt thự: "Vào nhà nhanh nào, dì có sai người chuẩn bị cơm nước rồi, nếu thích món gì thì cứ nói với dì, dì sẽ nấu riêng cho con ăn."
Giản Thượng Ôn theo bà cùng bước vào, vừa vào tới liền trông thấy Ôn Kiến Thành. Ông ta tiếp đón cậu rất niềm nở, chỉ là... không thấy bóng dáng Ôn Cẩm.
Văn Á có chút ngại ngùng giải thích: "A Cẩm nhà dì tối qua bị cảm, hôm nay không dậy nổi, Thượng Ôn, con đừng để tâm nhé."
Giản Thượng Ôn hiểu rõ, làm gì có chuyện cảm lạnh nào, Ôn Cẩm đơn giản chỉ không muốn gặp cậu mà thôi. Nhưng chuyện đó chẳng đáng bận lòng, vốn dĩ cậu đến đây cũng chỉ để nhìn thái độ của gia đình này như thế nào mà thôi.
"Không sao đâu ạ, con không để bụng." Giản Thượng Ôn mỉm cười, nói tiếp: "Dì không cần quá bận tâm, con không kén ăn, ăn gì cũng được."
Văn Á cười nói: "Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Vậy để dì làm mấy món đặc biệt cho con nếm thử."
Ôn Kiến Thành ở bên cạnh liền tiếp lời: "Dì Văn Á của con nấu ăn ngon lắm, hôm nay Thượng Ôn có phúc rồi."
Giản Thượng Ôn đáp: "Vậy để con vào phụ dì một tay."
"Không cần đâu, sao có thể để khách giúp chứ." Văn Á vội vàng ngăn lại: "Đứa bé này thật là, khách khí quá rồi. Hoàn cảnh nhà con dì đều biết cả, Tết nhất mà chỉ có một mình, thật khiến người ta xót xa. Cứ xem nơi này như nhà mình nhé, hôm qua dì còn bảo người mua ít đồ ăn vặt, đều đặt trên bàn rồi đó, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên, đừng ngại nhé!"
Giản Thượng Ôn nhìn lên bàn, quả nhiên thấy rất nhiều món ăn vặt.
Trong đó có không ít đặc sản địa phương, trông có phần lạc lõng giữa bàn đầy trái cây nhập khẩu. Rõ ràng là có người đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu.
Văn Á là một người phụ nữ hiền lành, chân thành và ấm áp. Tất cả bất hạnh kia... vốn dĩ không nên xuất hiện trên người bà.
Giản Thượng Ôn ngồi xuống sofa, nhón một miếng quả bỏ vào miệng. Vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, nhưng lại không thể xua đi cái lạnh lẽo nơi đáy lòng cậu.
Ôn Kiến Thành ngồi cạnh cậu, cười nói: "Thượng Ôn này, con xem dì Văn Á đối xử với con tốt biết bao. Sau này thường xuyên tới chơi nhé, ba mẹ đều sẽ thương con."
Giản Thượng Ôn ngước mắt lên, nhìn ông ta một cái, rồi chậm rãi nói: "Mẹ tôi đã mất rồi."
Ôn Kiến Thành cứng đờ nụ cười trên mặt, giọng điệu hơi lúng túng: "Chính vì đã mất rồi, nên ba ba mới đưa con về nhà này. Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa."
Giản Thượng Ôn bình tĩnh hỏi: "Chuyện của mẹ tôi, ông đã từng nhắc với dì Văn Á chưa?"
Ôn Kiến Thành vô thức siết chặt lòng bàn tay, mồ hôi đã rịn ra. Hắn hắng giọng, cố giữ vẻ ôn hòa: "Thượng Ôn à, ba đã nói với con rồi. Năm đó ba thật sự có quá nhiều việc bất đắc dĩ, tất cả những chuyện đó đều vì muốn các con sống tốt hơn một chút thôi. Bây giờ mọi thứ đã ổn rồi, ba tin nếu con sống vui vẻ, mẹ con ở trên trời linh thiêng cũng sẽ mừng cho con."
Vui mừng?
Giản Thượng Ôn cảm thấy như vừa nghe một trò cười chua chát nhất trên đời.
Thấy cậu im lặng, Ôn Kiến Thành liền tiếp tục vẽ nên bức tranh viển vông, giống hệt cách ông ta từng làm với Ôn Cẩm: "Con xem nhà chúng ta đi, có một trang viên rộng lớn như thế, có biết bao nhiêu người hầu hạ, lại có ba và mẹ luôn yêu thương con. Sau này con cũng không phải lo chuyện tiền bạc, muốn gì có nấy. Con có thể giống như A Cẩm, có thể đính hôn với nhà hào môn, không còn là đứa trẻ vô thừa nhận lang bạt đầu đường, đến Tết cũng không ai bên cạnh. Như vậy, chẳng phải rất tốt sao?"
Điều kiện như vậy, ai mà không động lòng?
Ôn Kiến Thành tin tưởng điều đó. Đó là bản chất con người. Cũng giống như Văn Á nuôi nấng Ôn Cẩm hơn hai mươi năm, yêu thương nâng niu như trân bảo, vậy mà cuối cùng, dưới ánh hào quang của sự giàu sang, Ôn Cẩm vẫn nghiêng về phía ông ta.
Cho nên ông ta chắc chắn, một đứa trẻ chịu khổ hơn hai mươi năm như Giản Thượng Ôn, khi đứng trước phú quý như vậy, sẽ càng không thể chối từ.
Quả nhiên, dưới ánh mắt chăm chú của Ôn Kiến Thành, Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng mỉm cười. Cậu nói: "Cảm ơn chú đã giúp tôi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện."
Ôn Kiến Thành vui vẻ ra mặt: "Thật sao, Ôn Ôn?"
Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu: "Thật."
Miếng hoa quả trong miệng tan ra, cũng giống như những nút thắt trong lòng cậu, từng chút từng chút một, dần dần hóa thành hư vô.
Cậu nghĩ, bản thân đúng là một đứa trẻ không ai cần, điều này cậu đã nhận ra từ rất lâu rồi. Nhưng Ôn gia, Ôn Kiến Thành, những con người không có nhân tính này, cũng không xứng có một gia đình.