Giản Thượng Ôn từ siêu thị trở về nhà mới phát hiện điện thoại của mình có nhiều cuộc gọi nhỡ.
Tối qua cậu sốt cao, cả đêm không hề động tới điện thoại.
Bây giờ mở ra mới thấy, số cuộc gọi nhỡ không hề ít, hơn nữa không chỉ từ một người mà là nhiều số khác nhau.
Phó Cẩn Thành ba cuộc, Lương Thâm sáu cuộc, Phỉ Thành một cuộc, Lạc Chấp Diệp hai cuộc, Kỳ Ngôn ba cuộc.
Ánh mắt Giản Thượng Ôn lướt qua hàng dài thông báo cuộc gọi nhỡ, chẳng buồn gọi lại ai, trực tiếp mở WeChat.
Quả nhiên, tin nhắn chưa đọc cũng không ít.
Phó Cẩn Thành gửi tới một tin nhắn ngắn gọn: "Sao không nghe máy?"
Lương Thâm thì gửi rất nhiều tin, từ "Chúc mừng năm mới", đến "Em đang ở nhà à?", rồi "Tại sao không nghe điện thoại?"
Giản Thượng Ôn lướt qua rồi mở tin nhắn của người khác.
Phỉ Thành hoàn toàn không gửi tin nào, ngoài cuộc gọi nhỡ kia, im lặng đến mức lạ thường. Nếu là trước đây, chỉ cần cậu không nghe máy, hắn chắc chắn đã gửi cả một tràng tin nhắn dài cả mét.
Tiếp theo là Lạc Chấp Diệp, anh cũng chỉ gửi một lời chúc năm mới, sau khi không gọi được thì nhắn thêm một câu: "Bận lắm sao?"
Cậu lại mở tin nhắn của Kỳ Ngôn, cũng là một câu chúc mừng năm mới, sau đó là: "Năm nay vẫn một mình sao? Tôi đang ở đài truyền hình, có thể bật TV xem tôi biểu diễn."
Chỉ có mấy tin nhắn như vậy. Đêm qua cậu hoàn toàn không nhìn thấy, đương nhiên cũng không trả lời.
Giản Thượng Ôn suy nghĩ một chút, chọn vài tin đơn giản để đáp lại. Thật ra cậu cũng chẳng có ý muốn trả lời, nhưng nếu hoàn toàn không phản hồi, đến lúc đi ghi hình chương trình sau Tết, bị từng người chất vấn cũng phiền. Chi bằng bây giờ qua loa một chút, trả lời cho xong chuyện.
Vừa mới gửi tin nhắn xong, điện thoại lập tức rung lên.
Là Phó Cẩn Thành gọi tới. Qua đầu dây, chất giọng trầm thấp và đĩnh đạc đặc trưng của hắn vang lên: "Sao lại bệnh?"
Giản Thượng Ôn đáp:"Đứng ngoài trời tuyết quá lâu, bị cảm lạnh."
Phó Cẩn Thành nghe xong, có vẻ không hài lòng, giọng hơi nặng: "Trời đông giá rét thế mà vẫn ở ngoài làm gì?"
Giản Thượng Ôn bình thản nói: "Mẹ của A Cẩm đang nằm viện, anh không biết à?"
Phó Cẩn Thành rõ ràng không ưa cách nói chuyện này của cậu, nhưng trọng điểm không nằm ở đó. Hắn chỉ có thể hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cụ thể thì anh tự đi hỏi đi." Giản Thượng Ôn nói, giọng dửng dưng, "coi như cũng có chút liên quan đến tôi."
Phó Cẩn Thành phản ứng theo bản năng: "Ôn Kiến Thành muốn nhận nuôi em về lại sao?"
Giản Thượng Ôn hơi nhướng mày: "Anh biết rồi à?"
Dù gì cũng là nắm giữ Phó thị, mạng lưới thông tin của hắn tuy không đến mức vô hạn, nhưng chắc chắn không kém. Hắn đáp: "Có thể đoán được phần nào."
Giản Thượng Ôn cười nhạt: "Không sai lắm, chuyện là như vậy. Dì Văn Á đã biết một số chuyện cũ. Tôi đoán hiện tại Ôn Kiến Thành và Ôn Cẩm chắc đang khổ sở lắm, anh có thể đi an ủi một chút."
Phó Cẩn Thành vốn có chút lo lắng. Dù sao hắn và Ôn Cẩm cũng xem như thanh mai trúc mã, năm đó Văn gia và Phó gia có giao tình sâu đậm. Anh trai của Văn Á còn vì cứu cha hắn mà hy sinh. Từ đó đến nay, Phó thị luôn ra mặt giúp đỡ Văn gia.
Cả sau này, khi Văn Á kết hôn rồi nhận nuôi một đứa trẻ, Phó gia cũng để đứa con trưởng cùng cậu bé ấy lớn lên bên nhau, cùng học, cùng trưởng thành.
Nếu không có điều đó, với thực lực của Ôn gia, thật ra căn bản không đủ tầm để kết giao với Phó thị.
Phó Cẩn Thành lạnh nhạt nói: "Em hiểu lầm rồi. Tôi chưa từng có thiện cảm gì với Ôn Kiến Thành. Từ trước đến nay, Phó gia chỉ giữ quan hệ với Văn gia mà thôi."
Nói trắng ra, nếu không có Văn Á, Ôn Kiến Thành chẳng là cái thá gì.
Giản Thượng Ôn thản nhiên: "Thế còn A Cẩm? Cậu ta chắc cũng không khá hơn là bao."
Phó Cẩn Thành im lặng một lát rồi đáp: "Tôi sẽ đi thăm thử. Nhưng chuyện nhà Ôn gia, tôi sẽ không can thiệp."
Giản Thượng Ôn vẫn nhắc đến Ôn Cẩm không ngừng, thật ra là đang khéo khiêu khích Phó Cẩn Thành. Cậu tuyệt đối không cho phép hắn đứng về phía Ôn Kiến Thành và Ôn Cẩm. Nghe được mấy câu đó rồi, tâm trạng cậu xem như yên tâm. Vừa thấy nhẹ nhõm, ngữ khí cũng dịu đi thấy rõ: "Tùy anh, tôi không can thiệp vào quyết định của anh."
Phó Cẩn Thành làm sao không biết cậu căm hận Ôn Kiến Thành đến mức nào. Biết cậu đang vui, hắn nhân cơ hội nói luôn: "Ngày kia là tiệc sinh nhật của lão gia chủ Lương gia, giới thượng lưu đều sẽ đến, bao gồm cả những nhà đầu tư lớn trong ngành. Em muốn làm bạn trai tôi, cùng đi không?"
Giản Thượng Ôn nói: "Đó là Lương gia, tôi đi không tiện lắm đâu."
Phó Cẩn Thành đáp: "Em với tôi quay chung một chương trình, cũng coi như là bạn bè. Em đi cùng tôi, danh chính ngôn thuận."
Dừng một chút.
Như thể vô tình, Phó Cẩn Thành lại nói: "Phỉ Thành, Ôn Cẩm bọn họ cũng sẽ đến. Đều là bạn bè cùng một show, không ai nói gì đâu."
Giản Thượng Ôn nhướng mày, quả nhiên có chút hứng thú.
Dĩ nhiên, không phải vì cậu có hứng với cái gọi là tiệc sinh nhật gia chủ Lương gia, mà là vì cậu hứng thú với màn kịch tiếp theo sắp sửa diễn ra.
Ôn Kiến Thành gây ra chuyện lớn như vậy, theo lẽ thường trong giới hào môn, tin tức này chắc chắn đã lan khắp trong giới rồi.
Như vậy, hôn ước giữa Lương gia và Ôn gia tất nhiên không thể giữ.
Nhưng với tính cách của gia chủ Lương gia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để sắp đặt lại hôn sự cho Lương Thâm. Loại kịch hay thế này, Giản Thượng Ôn tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Giản Thượng Ôn nói: "Vậy nếu có thời gian, tôi sẽ đi."
Phó Cẩn Thành lập tức vui vẻ. Hắn tất nhiên cũng đoán được Lương gia sẽ tìm cách tái lập một hôn sự cho Lương Thâm, nhưng hắn chính là muốn để Giản Thượng Ôn tận mắt chứng kiến điều này. Như vậy, rốt cuộc cũng khiến cậu ấy từ bỏ hy vọng. Hắn nói: "Tôi sẽ cho người đến đón em."
"Được." Giản Thượng Ôn gật đầu. "Đến lúc đó gặp."
....
Một tuần sau
Tiệc tối ở biệt thự Lương gia.
Từ sớm Phó Cẩn Thành đã đích thân đến đón Giản Thượng Ôn. Cậu ăn mặc đơn giản, bộ vest đen trơn, tối giản mà kín đáo. Mấy hôm trước Phó Cẩn Thành đã cho người mang đến vài bộ lễ phục, nhưng cuối cùng Giản Thượng Ôn lại chọn bộ giản dị nhất.
Phó Cẩn Thành hỏi: "Không thích mấy bộ còn lại à?"
"Cũng như nhau cả." Giản Thượng Ôn ngồi trong xe, thản nhiên nói: "Dù tôi có ăn mặc đẹp đến mấy, người ta cũng chưa chắc để mắt. Huống hồ, chẳng cần tôi ăn diện lộng lẫy, dù sao là bạn trai của anh, chỉ cần đứng cạnh anh thôi, cũng không ai dám xem thường tôi, đúng không?"
Thực ra, Giản Thượng Ôn chỉ là lười chọn mà thôi.
Vì hôm nay cậu đến để xem kịch chứ không phải để lên sân khấu. Mặc quá nổi bật chẳng khác nào tự biến mình thành cái bia cho người ta ngắm bắn. Nhưng khi cần dỗ người khác, cậu luôn biết nói ra những lời vừa mềm vừa ngọt như có lý nhất trên đời.
Quả nhiên, Phó Cẩn Thành thật sự bị câu nói này làm cho thoải mái, ánh mắt nhìn Giản Thượng Ôn như thể mang theo chút yêu chiều. Hắn nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn ở cạnh tôi, sẽ không ai dám tỏ thái độ bất kính với em."
Giọng hắn giống như đang dỗ một con thú cưng nhỏ.
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Vậy tôi phải cảm ơn Phó tổng rồi."
Có một thế lực để dựa vào, sao lại không tận dụng cho tốt chứ?
Chiếc xe lướt đi trong màn đêm.
Biệt thự nhà họ Lương từ từ hiện ra trong tầm mắt. Hôm nay biệt thự cực kỳ náo nhiệt, tiệc sinh nhật tổ chức rất lớn. Nói thật thì, Giản Thượng Ôn cũng chẳng xa lạ gì với nơi này.
Vừa bước xuống xe, hai người đã trông thấy một người quen đứng phía trước cổng chính.
Lương Thâm mặc bộ vest màu rượu vang, nhìn qua văn nhã mà tinh tế. Dù đứng cách một đoạn, ánh mắt hai người vẫn vô tình chạm nhau giữa biển người.
Ánh nhìn của Lương Thâm đầu tiên dừng lại trên người Phó Cẩn Thành, sau đó mới chuyển sang bàn tay Giản Thượng Ôn đang khoác lấy cánh tay hắn. Đôi mắt Lương Thâm chợt nheo lại.
Phó Cẩn Thành thì có vẻ tâm trạng khá tốt. Hắn đưa tay ra bắt tay Lương Thâm, mỉm cười nói: "Chúc mừng năm mới."
Lương Thâm ngoài mặt vẫn cười nhưng đáy mắt lạnh đi vài phần: "Chúc mừng năm mới."
Giản Thượng Ôn nhìn thẳng Lương Thâm. Khi ánh mắt Lương Thâm dừng trên người cậu, hắn không hề né tránh hay che giấu, thẳng thừng hỏi: "Cơ thể em đỡ hơn chút nào chưa?"
Dù sao thì, hiện tại Giản Thượng Ôn vẫn đang là bạn trai của Phó Cẩn Thành.
Hành động lần này của Lương Thâm có thể nói là không chừa cho Phó Cẩn Thành chút mặt mũi nào, nhưng hắn lại cố tình muốn làm như thế. Dù gì Phó Cẩn Thành đã dám "đào góc tường nhà người ta", thì hắn còn cần giữ thể diện cho tình địch sao?
Giản Thượng Ôn nói: "Khá hơn nhiều."
Lương Thâm nói: "Biết em sẽ đến, tôi đã bảo người chuẩn bị riêng rượu ấm cho em. Em dạo này sức khỏe không tốt, đừng uống thứ gì quá lạnh."
Sắc mặt Phó Cẩn Thành trầm xuống, hắn nói: "Lương tiên sinh không cần quá bận tâm, hiện tại cậu ấy là bạn trai tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Lương Thâm liếc mắt nhìn Phó Cẩn Thành, chậm rãi nói: "Thượng Ôn cũng là bạn của tôi, tôi chăm sóc bạn bè một chút, chắc là không có gì sai, đúng không?"
Hàm ý rõ ràng: Cậu cũng chỉ là một người bạn mà thôi, có tư cách gì mà lên giọng với tôi?
Phó Cẩn Thành bị khiêu khích đến mức cười không nổi, nhưng hắn vẫn có thể nhịn, cho dù lửa giận sôi trào cũng không để lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh nói: "Vậy tôi đưa bạn trai tôi vào trước."
Lương Thâm chẳng buồn đáp lời hắn, trực tiếp quay sang nói với Giản Thượng Ôn: "Lát nữa gặp, tôi có chuyện muốn nói với em."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Được."
Thái độ dịu dàng đến mức không chê vào đâu được.
Phó Cẩn Thành có chút khó chịu, hắn thấp giọng nói: "Em đừng quá thân thiết với hắn, Lương gia chắc chắn sẽ định hôn sự mới cho hắn."
Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Tôi biết, nhưng chẳng phải mọi người đều là bạn sao?"
Chữ "bạn" vừa rơi xuống, sắc mặt Phó Cẩn Thành càng thêm khó coi. Lương Thâm là bạn, vậy hắn cũng chỉ là bạn thôi sao?
Hai người tiếp tục đi vào trong.
Danh tiếng của Phó thị vốn đã vang xa, dọc đường không ít người tới chào hỏi.
Giản Thượng Ôn đã mượn danh nghĩa của Phó Cẩn Thành để bước vào nơi này, tất nhiên cũng không thể không phối hợp, cậu liền đi theo hắn cùng nhau xã giao. Đang bước đi, phía trước chợt xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Mái tóc đỏ nổi bật, khí chất rực rỡ và có phần phóng khoáng, khiến người khác khó mà rời mắt.
Phỉ Thành.
Giản Thượng Ôn nhìn thấy hắn, rõ ràng cũng cảm nhận được ánh mắt Phỉ Thành dừng lại trên mình. Khi vừa thấy cậu, ánh mắt Phỉ Thành vô thức sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Phó Cẩn Thành bên cạnh cậu, ánh sáng đó lập tức vụt tắt, thay vào đó là sự thất vọng hiện rõ trên mặt.
Phó Cẩn Thành đương nhiên không bỏ sót phản ứng ấy, hắn khẽ nhướng mày.
Phỉ Thành thậm chí còn không buồn chào hỏi, quay người bỏ đi ngay.
Phỉ Lan, chị gái của Phỉ Thành, mỉm cười nhẹ với hai người. Sau khi nâng ly mời rượu, cô mới quay sang Phó Cẩn Thành nói: "Phó tổng, tôi và Thượng Ôn xem như là bạn cũ, có thể mượn cậu ấy một lát không?"
Phó Cẩn Thành đương nhiên không thể nói không, chỉ có thể đáp: "Xin cứ tự nhiên."
Giản Thượng Ôn cũng không rõ cô tìm mình để làm gì. Cậu không nhớ giữa hai người có quan hệ quá thân thiết, nhưng đối phương đã chủ động, cậu cũng không tiện từ chối.
Phỉ Lan kéo Giản Thượng Ôn rời khỏi đám đông, bữa tiệc phía sau vẫn tưng bừng náo nhiệt. Cô quay sang nói với cậu: "Thượng Ôn, lâu quá không gặp, chúc mừng năm mới."
Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười, nói: "Chúc mừng năm mới."
"Lần trước trong buổi tiệc rượu, cũng may mà có cậu. Tôi bảo Tiểu Phỉ chuẩn bị quà cảm ơn cho cậu, vậy mà cậu lại không nhận." Phỉ Lan vừa cười vừa nói: "Tôi vẫn luôn muốn gặp cậu, mời cậu một bữa cơm xem như đáp lễ."
Giản Thượng Ôn nhẹ giọng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể gì, chị không cần phải bận tâm."
Phỉ Lan lại thẳng thắn nói: "Thật ra... cũng không chỉ vì chuyện đó."
Giản Thượng Ôn đại khái cũng đoán được, liền đáp: "Chị có gì cứ nói thẳng."
Phỉ Lan hơi do dự một chút, cuối cùng cũng mở lời: "Tôi không rõ giữa cậu và Tiểu Phỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... nhưng Tiểu Phỉ là em trai ruột của tôi. Dạo gần đây nó thực sự không ổn chút nào. Nếu giữa hai người có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì, tôi muốn... mong cậu có thể nói chuyện rõ ràng với nó, được không?"
"Tôi biết làm như vậy là hơi đường đột." Phỉ Lan vội vàng nói tiếp: "Nhưng Tiểu Phỉ tính tình bướng bỉnh, lại cứng đầu, không giỏi ăn nói. Có thể nó từng làm vài chuyện khiến cậu không vui, nhưng thật lòng mà nói, nó rất coi trọng cậu. Dạo gần đây ngày nào nó cũng ôm khư khư điện thoại, cả nhà tôi sắp bị nó làm cho phát điên rồi. Cậu có thể..."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Tôi hiểu rồi."