Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 137: Kịch hay bắt đầu



Giản Thượng Ôn đã đồng ý với Phỉ Lan, thì tất nhiên sẽ nhanh chóng đến xem qua một chút.

Không phải vì Phỉ Lan nói Phỉ Thành dạo này không ổn nên cậu thấy áy náy hay thương cảm gì. Chỉ là, thật lòng mà nói, cậu cảm thấy Phỉ Thành là người không tệ, không có tâm địa xấu xa. Nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ dây dưa gì với những công tử quyền quý như vậy.

Cậu chỉ là một người bình thường, sống trong giới giải trí, điều cậu muốn chỉ là những ngày tháng yên bình.

Nhưng một khi Phỉ Lan đã tìm đến tận nơi, nếu cậu không tỏ thái độ gì, sớm muộn gì Phỉ Thành cũng sẽ biết. Đến lúc đó, không còn làm bạn được nữa thì cũng đừng biến thành kẻ thù thật sự.

Càng quan trọng hơn là...

Hiện tại Ôn gia đang ở vào thời điểm khó khăn nhất, cậu tuyệt đối không cho phép Ôn Cẩm lấy danh nghĩa tình cũ để tìm đến Phỉ Thành. Nếu Phỉ Thành mềm lòng giúp Ôn gia vượt qua khủng hoảng, thì mọi tính toán của cậu từ trước đến giờ chẳng phải đổ song đổ bể sao?

Giản Thượng Ôn tuyệt đối không cho phép kế hoạch của mình xuất hiện bất kỳ sai sót nào.

Cậu xoay người, tùy tiện cầm lấy một ly rượu, sau đó cúi xuống nói nhỏ với người phục vụ vài câu. Không lâu sau, cậu chậm rãi đi về phía góc phòng.

Phỉ Thành đang ngồi ở đó.

Bên cạnh hắn là anh họ của Ôn Cẩm - Trình Hồi.

Trình Hồi đang ra sức thuyết phục hắn: "A Thành, lần này Ôn gia thật sự gặp khó khăn. Dòng tiền của họ sắp đứt đoạn rồi. Cậu cũng biết đấy, trước kia A Cẩm đâu có tệ với cậu. Em ấy còn là mối tình đầu của cậu nữa. Năm đó nếu không phải em ấy giúp cậu băng bó vết thương, chắc cậu cũng chẳng có động lực bước vào giới eSports đâu..."

Phỉ Thành vẫn không nói gì, chỉ im lặng uống rượu.

Hắn thậm chí chẳng nghe rõ Trình Hồi bên tai đang lải nhải những gì. Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một bóng dáng.

Tại sao đêm giao thừa anh ấy không nghe máy?

Tại sao thấy mình gọi mà cũng chẳng buồn trả lời?

Vì sao lại thành bạn trai của Phó Cẩn Thành? Hai người họ đang quen nhau thật sao? Hay là... anh ấy cảm thấy Phó gia còn tốt hơn Phỉ gia?

Hay là...

Cảm thấy Phó Cẩn Thành mạnh mẽ, nổi bật hơn mình?

Hắn đã tức giận lâu đến vậy rồi... thế mà Giản Thượng Ôn một lời giải thích cũng không buồn nói với hắn, thậm chí, trong yến hội vừa rồi, cậu còn cười rạng rỡ, tay khoác tay Phó Cẩn Thành, cười đến rực rỡ như thế.

Có gì đáng cười chứ?

Hắn đau khổ muốn chết, còn tưởng rằng Giản Thượng Ôn cũng sẽ đau lòng như mình. Kết quả thì sao? Giản Thượng Ôn chẳng hề bận tâm, còn có thể vui vẻ cùng bạn trai mới tham gia tiệc tùng!

Quá đáng! Thật sự quá đáng!!

Trình Hồi đang nói dở, quay sang liền bắt gặp sắc mặt Phỉ Thành lạnh lùng đến mức có thể đóng băng cả căn phòng. Gã rùng mình, nhưng vẫn gắng gượng hỏi: "Người anh em, tôi vừa nói gì cậu có nghe không vậy?"

Phỉ Thành nhíu mày nhìn gã: "Cái gì?"

Trình Hồi hít sâu một hơi. Nếu không phải vì Phỉ gia gia thế lớn mạnh, gã thực sự chẳng thèm quan tâm cái tên thiếu gia bướng bỉnh này!

Vấn đề là, hiện giờ Phó gia và Lương gia đều đang né tránh Ôn gia vì chuyện hôn ước kia. Gã chỉ còn cách bám lấy Phỉ gia thôi!

Trình Hồi vội nói: "Chuyện là..."

Còn chưa kịp nói xong, từ bên ghế sofa, một bàn tay trắng trẻo, thon dài và xinh đẹp đột ngột vươn tới. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trong tay Phỉ Thành, da thịt trắng mịn của cậu đối lập rõ rệt với bàn tay to lớn, nổi đầy gân xanh của hắn, tạo nên một khung cảnh chênh lệch đầy thị giác.

Ngay sau đó.

Một giọng nói trong trẻo, mềm mại mà lười biếng khẽ vang lên: "Uống ít thôi, loại rượu này nặng lắm, mai tỉnh dậy sẽ đau đầu đấy."

Trình Hồi và Phỉ Thành cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên.

Giản Thượng Ôn đang đứng bên cạnh ghế sofa, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt dừng lại trên người hắn, trong đáy mắt là một nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng mà xa xăm.

Phỉ Thành vừa nhìn thấy cậu, cơn bức bối trong lòng liền tan biến, niềm vui lập tức trào dâng một cách bản năng!

Nhưng rất nhanh, lý trí lại kéo hắn trở về thực tại.

Hắn nhớ ra... hắn vẫn còn phải giận Giản Thượng Ôn!

Hắn nhớ ra, Giản Thượng Ôn chỉ đang lợi dụng hắn. Lợi dụng hắn để thoát khỏi Lương Thâm và Phó Cẩn Thành!

Phỉ Thành lạnh mặt nói: "Anh tới đây làm gì?"

Giản Thượng Ôn nói: "Thấy cậu ở đây, tôi chỉ muốn đến chào một tiếng."

Phỉ Thành bật cười lạnh: "Tôi còn tưởng anh đang bận vui vẻ với Phó tổng, đâu rảnh mà để ý tới tôi."

Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay hắn đặt sang bên bàn, sau đó đưa ly mình mang tới thay vào, cất giọng bình thản: "Vui thì cũng có vui. Chỉ là chị cậu nói dạo gần đây cậu không được khoẻ, tôi có hơi lo, nên ghé lại xem thử."

Phỉ Thành mím môi, hắn biết ngay, nếu không phải vì chị gái hắn, Giản Thượng Ôn căn bản sẽ chẳng buồn để tâm đến hắn!

Hắn giận đến mức không muốn nói lời nào.

Trình Hồi thì không mong Giản Thượng Ôn và Phỉ Thành thật sự làm lành. Gã còn đang trông mong Phỉ Thành giúp đỡ Ôn gia, đương nhiên không muốn để Phỉ Thành tiếp tục vướng bận tình cảm với Giản Thượng Ôn, liền vội chen vào: "Phỉ ca của chúng tôi khoẻ mạnh lắm!"

Phỉ Thành vừa nghe câu này, lửa giận càng bùng lên!

Hắn lập tức trừng mắt lườm Trình Hồi một cái, rõ ràng là muốn hỏi: Miệng mày rảnh lắm à?

Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười: "Vậy sao? Vậy xem ra là tôi lo chuyện bao đồng rồi. Nếu tiểu Phỉ đang vui vẻ tụ họp với bạn bè, thì tôi không quấy rầy nữa."

Cậu nói xong liền xoay người bước đi.

Phỉ Thành thấy cậu sắp đi, theo bản năng liền muốn đuổi theo. Con người đúng là kỳ cục đến buồn cười, lúc Giản Thượng Ôn chưa đến thì hắn thề rằng cả đời này sẽ không thèm để tâm đến cậu nữa. Vậy mà chỉ cần cậu đến gần, hắn lại nhịn không được muốn mở lời với cậu.

Trình Hồi vội vàng giữ chặt lấy hắn: "Ấy ấy ấy! Phỉ ca! Người ta là bạn trai của Phó tổng rồi, cậu muốn làm gì?"

Câu nói này như kéo Phỉ Thành trở về với lý trí.

Đúng vậy...

Giản Thượng Ôn đã chọn Phó Cẩn Thành! Trong mắt cậu, hắn căn bản không đáng để bận tâm!

Phỉ Thành đang tức, lại muốn uống rượu, kết quả ngửa đầu làm một hớp, trong miệng lại chỉ toàn vị rượu nhạt thếch, thậm chí có chút giống đồ uống có gas. Hắn cúi mắt nhìn xuống, rõ ràng màu rượu không khác biệt mấy, nhưng ly này hình như là ly Giản Thượng Ôn đã đổi cho hắn. Hắn hơi do dự, rồi vẫy tay gọi.

Người hầu lập tức tiến lại, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, ngài có gì cần sao?"

Phỉ Thành nói: "Ly rượu này..."

Người hầu đáp: "Đây là do Giản tiên sinh dặn chúng tôi đổi, cậu ấy nói ngài vừa nãy uống loại quá mạnh, sẽ hại dạ dày. Loại này nhẹ hơn, không quá gắt."

Phỉ Thành bỗng dưng trầm mặc. Hắn nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu lớp thuỷ tinh mỏng, không biết đang nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn mới khẽ nói: "Biết rồi, đi đi."

Trình Hồi chần chừ rồi mở miệng: "Phỉ ca, tôi thấy đó chẳng qua chỉ là một chiêu trò nhỏ của Giản Thượng Ôn thôi. Chúng ta uống chút rượu thì có sao? Cậu ta như vậy là đang lấy lòng cậu đấy! Một bên tán tỉnh Phó tổng, một bên còn dụ dỗ cậu. Với thủ đoạn như thế, cậu không thể bị cậu ta dụ được!"

Gã cảm thấy mình đang làm việc tốt, chân thành phân tích, giúp huynh đệ thoát khỏi mê trận tình cảm.

Ai ngờ...

Vừa nói xong, Phỉ Thành sắc mặt liền biến đổi, thậm chí còn tức giận trừng mắt liếc hắn: "Anh ấy chỉ đang quan tâm tôi thôi, anh ấy không có dụ dỗ tôi!"

Trình Hồi trợn mắt há hốc mồm: "Cậu... cậu làm sao mà biết?"

Phỉ Thành tức đến mức đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

Hắn làm sao biết được?

Làm sao có thể không biết! Nếu Giản Thượng Ôn thật sự muốn dụ dỗ hắn, chỉ cần nhẹ nhàng dỗ dành vài câu là đủ rồi. Đằng này, đến điện thoại còn không thèm nghe, một lời giải thích cũng không có. Dụ dỗ cái quỷ gì chứ!!

....

Tiệc rượu.

Giản Thượng Ôn quay trở lại.

Chẳng mấy chốc, cậu lại tìm thấy Phó Cẩn Thành. Thật ra cũng chẳng khó khăn gì, Phó thị chính là gia tộc lớn nhất trong bữa tiệc này, còn Phó Cẩn Thành là quý ông độc thân sáng giá, chưa từng đính hôn, mặc dù gần đây tham gia chương trình yêu đương, nhưng ai cũng biết đó chỉ là trò vui, không ai để tâm.

Phó Cẩn Thành vẫn là mẫu đàn ông vàng được săn đón nhất trong tiệc.

Giản Thượng Ôn đi đến gần, xung quanh Phó Cẩn Thành có không ít người vây quanh, nam có, nữ có. Cậu đứng ở phía bên bàn tiệc, khẽ cười, không có ý định chen vào.

Phó Cẩn Thành vừa liếc mắt đã thấy cậu, lập tức rẽ qua đám đông đi tới, dừng lại bên cạnh Giản Thượng Ôn: "Nói chuyện xong rồi?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Ừ."

Phó Cẩn Thành nói: "Đi gặp Phỉ Thành sao?"

Giản Thượng Ôn nhếch môi, liếc hắn một cái: "Sao anh biết?"

Phó Cẩn Thành cười nhạt: "Phỉ đại tiểu thư tìm em, chắc chắn là vì em trai cô ấy. Chính cô ấy đã kết hôn rồi, chắc chắn không có hứng thú với em. Hơn nữa, ở trong chương trình, Phỉ Thành đã bỏ phiếu rung động với em. Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng em nhớ cho kỹ, bây giờ em là bạn trai tôi."

Thật hiếm khi nghe hắn nói một câu dài đến thế.

Giản Thượng Ôn bật cười: "Ghen à?"

Phó Cẩn Thành nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Từng cử chỉ của em trong bữa tiệc này đều đại diện cho tôi, hiểu không?"

Giản Thượng Ôn nghe mùi chua đó liền cảm thấy dở khóc dở cười, cậu khẽ nhướng mày: "Chẳng phải mới nói với nhau vài câu thôi sao?"

Phó Cẩn Thành không phản bác, chỉ nói: "Bên kia sắp cắt bánh kem rồi, đi thôi."

Tiệc mừng thọ của lão gia chủ Lương gia dĩ nhiên không nhỏ.

Mọi người đều lần lượt đi tới, chỉ thấy lão gia chủ — cũng chính là cha của Lương Thâm — một người đàn ông ngoài năm mươi, nhìn qua vẫn rất tinh anh, thần sắc uy nghiêm. Người đàn ông này thủ đoạn mạnh mẽ, một tay nâng Lương thị lớn mạnh như ngày hôm nay, đến giờ vẫn là người nắm quyền duy nhất.

Ông đang trò chuyện cùng một số khách mời.

Lương Thâm đứng bên cạnh ông, khí thế hiên ngang, phong thái đúng chuẩn con nhà danh giá. Không thể phủ nhận, hiện tại Lương Thâm vẫn là người được ông ta ưu ái nhất.

Dù hai cha con có mâu thuẫn, ít nhất vào thời điểm này, ông vẫn bằng lòng mang theo Lương Thâm xuất hiện trước công chúng.

Giản Thượng Ôn liếc mắt nhìn quanh, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc không xa, liền nói với Phó Cẩn Thành: "Đó là A Cẩm sao?"

Phó Cẩn Thành cũng nhìn theo.

Hôm nay Ôn Cẩm đi cùng Trình Hồi, nhưng sắc mặt cậu ta không được tốt lắm. Dạo gần đây, trong nhà đã xảy ra không ít chuyện. Ban đầu, mẹ cậu ta còn định tha thứ cho ba, nhưng không biết vì sao, sau vài ngày nằm viện, bà bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt với chồng.

Hơn nữa, dường như bà đang có tâm sự.

Gần đây lại còn muốn ly hôn với Ôn Kiến Thành.

Ôn Cẩm có phần thất thần, Giản Thượng Ôn quay sang Phó Cẩn Thành nói: "Anh mau qua xem đi."

Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn đáp: "Không cần."

Không xa trên sân khấu, gia chủ nhà họ Lương đã bước lên, cầm micro cảm ơn quan khách. Nói được vài câu, ông bỗng nhắc đến một chuyện gần đây.

Tin đồn về việc hủy hôn ước từng gây xôn xao dư luận.

Hiện tại, trong ngày mừng thọ, khách khứa đông đủ, chính là lúc thích hợp nhất để vãn hồi danh tiếng của Lương gia. Ông mở miệng nói: "Chuyện của con trai tôi, hôn ước với Ôn gia vốn là điều mà gia đình chúng tôi luôn mong muốn gìn giữ. Năm đó Ôn Cẩm và Tiểu Thâm từ nhỏ đã có duyên phận sâu đậm, nhưng giờ cả hai đều đã trưởng thành, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Là người lớn, chúng tôi đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của các con. Hôm nay tôi cũng chính thức tuyên bố, hôn ước này... kể từ đây... bị hủy bỏ."

Lời vừa dứt.

Cả khán phòng xôn xao.

Ở phía xa, sắc mặt Ôn Cẩm trắng bệch, như bị sét đánh ngang tai.

Cậu ta không thể tin được Lương gia lại thực sự hủy bỏ hôn ước, hơn nữa còn công khai ngay trong dịp quan trọng như thế này!

Ôn Cẩm loạng choạng, cả người lảo đảo sắp ngã xuống.

Ngay lập tức có người nhanh tay đỡ lấy cậu ta!

Tiếng hít khí vang lên khắp nơi, Giản Thượng Ôn cũng nghiêng đầu nhìn qua, thấy rõ người vừa ra tay đỡ Ôn Cẩm, khóe môi khẽ nhếch.

Kịch hay bắt đầu rồi.