Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 138: Gặp lại chiếc khăn ấy



Phó Cẩn Thành đỡ lấy Ôn Cẩm.

Tuy hắn chẳng còn để tâm đến Ôn Cẩm nữa, nhưng dẫu sao cũng là người cùng lớn lên từ thuở nhỏ, coi như thanh mai trúc mã một thời, nên dẫu gì cũng chẳng thể hoàn toàn làm ngơ.

Ngay khoảnh khắc thân hình Ôn Cẩm lảo đảo như sắp ngã, Phó Cẩn Thành lập tức lao tới đỡ lấy cậu ta.

"A Cẩm!"

Phó Cẩn Thành vừa động, ánh mắt những người xung quanh lập tức bị thu hút. Lúc này, ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng: Ôn Cẩm vừa mới bị Lương gia từ hôn, giờ đã được Phó tổng ôm trọn vào lòng.

Sự chú ý của tất cả nhanh chóng tập trung vào Phó Cẩn Thành và Ôn Cẩm, đồng thời cũng không thể nào không liếc nhìn Giản Thượng Ôn vẫn đứng phía sau Phó Cẩn Thành.

Ai mà chẳng biết hôm nay Giản Thượng Ôn chính là bạn trai hiện tại của Phó Cẩn Thành. Thế mà Phó Cẩn Thành lại dám ngang nhiên bỏ mặc bạn trai của mình để lao tới cứu một người đàn ông khác.

Chuyện này... chẳng phải là...

Chẳng phải là làm Giản Thượng Ôn mất mặt hoàn toàn trước bao nhiêu người sao?

Nhưng chuyện vẫn còn chưa dừng lại ở đó.

Lương lão gia vẫn đang tiếp tục nói: "Lương gia chúng tôi luôn tôn trọng ý kiến độc lập của bọn trẻ, nhưng lần này, chúng tôi vẫn sẽ cho đứa nhỏ một lần tái đính hôn..."

Câu nói còn chưa kịp dứt thì từ xa đã vang lên động tĩnh của Ôn Cẩm.

Lương Thâm lên tiếng: "Để con qua xem."

Lương lão gia dĩ nhiên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Dù gì nơi này cũng là địa bàn Lương gia, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì đúng là chẳng ra sao cả.

Đám người vây quanh bên cạnh Phó Cẩn Thành và Ôn Cẩm chỉ lo hóng chuyện, nhưng có lẽ điều họ tò mò nhất chính là phản ứng của Giản Thượng Ôn.

Khi Lương Thâm bước đến, ánh mắt đầu tiên của hắn lướt qua Ôn Cẩm và Phó Cẩn Thành đang ôm nhau, nghe được những lời bàn tán mỗi lúc một xôn xao, hắn lại không chút do dự mà bước thẳng đến cạnh Giản Thượng Ôn.

Lương Thâm nhìn cậu, hỏi: "Không sao chứ?"

Hắn vốn dĩ chẳng hề quan tâm sống chết của Ôn Cẩm, từ trước đến nay chưa từng thích nổi người này. Khi cả đám tụ tập với nhau, người đầu tiên hắn chú ý đến, cũng luôn là Giản Thượng Ôn đứng ở rìa đám đông như thể bị cả thế giới cô lập.

Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ khi Lương Thâm lại chủ động đến hỏi han cậu trước, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."

Cảnh tượng này có thể nói là vô cùng châm chọc.

Lương lão gia vừa mới tuyên bố sẽ sắp xếp lại hôn sự cho Lương Thâm, vậy mà Lương Thâm không những chẳng quan tâm đến Ôn Cẩm, thậm chí còn chủ động quan tâm đến Giản Thượng Ôn.

Chuyện này chẳng phải là một cú tát thẳng vào mặt Lương lão gia sao?

Nhưng vẫn chưa hết.

Giản Thượng Ôn lại chẳng hề đón nhận sự quan tâm ấy, ngược lại còn chủ động nói: "A Cẩm hình như không được khỏe, anh có muốn qua xem thử không?"

Động thái giữa hai người khiến Phó Cẩn Thành không thể không chú ý.

Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền thấy Lương Thâm đang cúi mắt, đầy dịu dàng mà hỏi han Giản Thượng Ôn. Hình ảnh ấy, ngay khoảnh khắc ấy, khiến đôi mắt Phó Cẩn Thành đen đi vài phần.

Ôn Cẩm vẫn còn đang nức nở, bỗng nhiên bị Phó Cẩn Thành gạt ra.

Phó Cẩn Thành nhìn Lương Thâm, nói: "Hai người đã giải trừ hôn ước, thì nên ngồi lại mà nói chuyện cho rõ ràng."

Lương Thâm quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Phó Cẩn Thành, giọng nói không nhanh không chậm: "Tôi và A Cẩm tất nhiên đã bàn bạc kỹ càng rồi mới đi đến quyết định từ hôn."

Nói xong, hắn cúi xuống nhìn Ôn Cẩm, nở một nụ cười nhạt: "A Cẩm, em nói xem?"

Ôn Cẩm vốn là một kẻ cố chấp, ban đầu sau khi được Phó Cẩn Thành phân tích, cũng ý thức được việc từ hôn với Ôn gia chẳng phải chuyện gì có lợi. Nhưng hiện tại tình thế đã thành ra như vậy, mà xung quanh lại đầy người đang nhìn, từng ánh mắt đều như đang thiêu đốt thể diện của cậu ta.

Nếu giờ cậu ta nói không phải như vậy, rằng thật ra mình cũng chưa chắc đã muốn từ hôn, thì chẳng phải cả thế giới sẽ biết cậu ta bị Lương Thâm ruồng bỏ sao? Vậy thì mặt mũi cậu ta để đâu? Vì thế, Ôn Cẩm chỉ có thể cứng nhắc đáp: "Ừm... đúng vậy, em với Lương ca đã bàn bạc xong."

Nhưng thực tế, Ôn Cẩm hoàn toàn không nhận ra, nếu giờ cậu ta thừa nhận mình hồi tâm chuyển ý, cảm thấy những năm tháng tuổi trẻ nông nổi khiến mình không hiểu chuyện, thực ra vẫn muốn hoàn thành hôn ước, thì đó sẽ là cơ hội cuối cùng của cậu ta.

Mà Giản Thượng Ôn, đương nhiên sẽ không cho Ôn Cẩm một cơ hội nào để Ôn gia lật ngược tình thế. Khi Ôn Cẩm còn đang do dự, cậu đã chậm rãi lên tiếng: "A Cẩm, dưới đất lạnh lắm, nếu không nhờ Phó tổng đỡ cậu kịp thời, em có thể đã ngã rồi. Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Lời này vừa thốt ra lập tức khiến Ôn Cẩm bừng tỉnh.

Đúng vậy!

Cậu ta vẫn còn có Phó ca ca cơ mà!

Cậu ta sức khỏe yếu, vậy mà Phó ca ca vừa hay xuất hiện kịp lúc, chẳng lẽ đây chính là sự quan tâm đặc biệt sao? Phó gia và Lương gia đều là danh gia vọng tộc, nếu cậu ta có thể thân thiết hơn với Phó ca ca, chẳng phải mặt mũi cũng có thể lấy lại hay sao?

Thế là Ôn Cẩm lập tức rưng rưng nhìn về phía Phó Cẩn Thành, nhẹ nhàng nói: "Phó ca ca, cảm ơn anh. Nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm gì mới đúng nữa. May mà có anh..."

Trên gương mặt Phó Cẩn Thành thoáng hiện đủ loại cảm xúc, phức tạp đến khó tả. Việc đỡ lấy Ôn Cẩm chỉ là hành động theo phản xạ, vì tình nghĩa đã từng có trong quá khứ mà thôi.

Lương Thâm thì chỉ mong được ngồi xem trò hay. Hắn khẽ mỉm cười, nói: "Phó tổng và Ôn Cẩm nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn sâu đậm như thế, thật ra nếu hai người thực sự có tình ý, thì với mối quan hệ giữa Phó gia và Ôn gia, cũng rất xứng đôi đấy."

Lời vừa thốt ra, cả yến tiệc lập tức náo nhiệt. Đây chẳng phải một tin tức quá sốc sao?

Đầu tiên là màn từ hôn giữa hai hào môn danh giá, sau đó là chuyện hai thiếu gia hào môn là huynh đệ thân thiết lại có quan hệ mờ ám với vị hôn phu cũ của nhau. Lương Thâm thì không quan tâm đến người từng đính ước với mình, lại quay sang để ý bạn trai hiện tại của huynh đệ. Còn Phó tổng thì dường như lại có tình cảm với vị hôn phu cũ của bạn mình!

Đến cả phim truyền hình cũng chưa chắc đã có một kịch bản xuất sắc đến vậy!

Nhưng đương sự Phó Cẩn Thành thì chẳng có tâm trạng vui vẻ gì. Trước khi Lương Thâm lên tiếng, hắn đã nhìn về phía Giản Thượng Ôn. Chỉ thấy cậu đứng bên cạnh Lương Thâm, mỉm cười mà quan sát hắn, bộ dạng chẳng khác gì đang tuyên bố với cả thế giới rằng Lương Thâm mới là người của cậu. Dù hắn vừa cứu Ôn Cẩm, Giản Thượng Ôn cũng chẳng hề tỏ vẻ ghen tuông hay tức giận nào.

Trong lòng Phó Cẩn Thành chợt dâng lên một tia khó chịu. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn vào, hắn cũng chẳng thể nói gì thêm. Đối diện với ánh mắt vừa cảm kích vừa chờ mong của Ôn Cẩm, Phó Cẩn Thành chậm rãi mở miệng: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên, đỡ một chút cũng là lẽ đương nhiên."

Ôn Cẩm sững sờ.

Những lời này chẳng khác nào một lời giải thích công khai với mọi người, rằng giữa cậu ta và Phó Cẩn Thành chẳng chút tình ý nào, chỉ đơn thuần là tình cảm thanh mai trúc mã.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía họ.

Lương Thâm đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không: "Thì ra là vậy, Phó tổng đối với A Cẩm quả thật tình nghĩa sâu đậm, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."

Câu nói này chẳng khác nào buộc Phó gia và Ôn gia lại với nhau. Đồng thời, nó cũng khiến người ta đặt dấu hỏi: Ôn Cẩm hủy hôn có phải vì Phó Cẩn Thành không?

Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày. Hắn cực kỳ không thích cảm giác bị người khác nắm thóp và dẫn dắt dư luận như vậy.

Lương Thâm rõ ràng đang muốn đâm một nhát thật sâu, đẩy hắn vào thế khó, để rồi dùng chính chuyện từ hôn này làm bàn đạp lấy lòng Giản Thượng Ôn. Nhưng nếu đã chơi đến nước này, cũng đừng trách hắn không nể tình.

"Lương tiên sinh không cần phải ngưỡng mộ." Phó Cẩn Thành lạnh nhạt đáp, sau đó sải bước đi đến bên Giản Thượng Ôn, không nói không rằng, nắm lấy tay cậu kéo về phía mình.

Hai người đàn ông đối diện nhau, khí trường căng như dây đàn.

Phó Cẩn Thành chậm rãi lên tiếng, từng từ rõ ràng: "Tôi tin rằng bác trai nhất định sẽ sớm tìm cho cậu một người bạn đời môn đăng hộ đối, tình đầu ý hợp."

Dứt lời, ánh mắt hắn lướt về phía gia chủ Lương gia.

Thành thật mà nói, khi Lương lão gia nhìn thấy những quan hệ rối như tơ vò thế này, biểu cảm ông đã sớm không còn hài lòng gì nữa. Một Ôn Cẩm lằng nhằng với cả hai công tử nhà thế gia khác, còn lôi kéo tình cảm giữa các nhà ra làm trò tiêu khiển, quả thật quá mất mặt cho Lương gia.

Lương lão gia lập tức nở nụ cười, gật đầu phụ họa: "Dĩ nhiên rồi, A Thâm cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cho con một người phù hợp, xứng đôi vừa lứa, cầm sắt hòa minh."

Khách mời trong yến hội lập tức đồng loạt vỗ tay, lời nịnh nọt tuôn ra không ngớt:

"Lương tổng đúng là hết lòng vì Lương đại thiếu gia!"

"Cũng phải thôi! Lương tổng với phu nhân năm xưa là tình đầu, môn đăng hộ đối, tình cảm thắm thiết mà."

"Nghe nói Lương phu nhân bệnh nặng nằm viện nhiều năm, vậy mà Lương tổng vẫn một lòng một dạ, không rời không bỏ."

"Chuyện cảm động thế này, bảo sao Lương tổng lại thương con trai đến vậy!"

Những lời nịnh hót ấy khiến gia chủ Lương gia cười đến không khép được miệng,

Phó Cẩn Thành thấy đã đạt được mục đích, hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lương Thâm, chậm rãi nhả ra ba chữ:

"Chúc mừng trước."

Nụ cười của Lương Thâm vẫn hiện trên môi, nhưng nụ cười chẳng hề chạm đáy mắt, thậm chí còn thấp thoáng ý lạnh. Phó Cẩn Thành đang cố ý phá hoại kế hoạch của hắn sao? Hắn giải trừ hôn ước chính là vì muốn đến gần Giản Thượng Ôn. Vậy mà giờ phút này, Phó Cẩn Thành chen ngang như vậy, còn công khai giành lấy Giản Thượng Ôn trước mặt bao người, hắn còn mặt mũi nào lấy chuyện từ hôn ra để làm cớ tiếp cận nữa?

Gương mặt Ôn Cẩm lúc này đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Cách đó không xa, giọng Trình Hồi vang lên, mang theo chút lo lắng: "A Cẩm!"

Gã đến trễ, chủ yếu vì khi nãy còn uống rượu với Phỉ Thành.

Phỉ Thành xưa nay chẳng ưa mấy cuộc tụ hội rình rang, lại không dính dáng đến chuyện làm ăn của Phỉ gia, nên càng không có hứng chen chân vào cái bầu không khí giả tạo ngột ngạt này. Hắn chỉ định đến góp mặt, đứng ngoài cuộc, xem chút trò hay.

Mãi đến khi nghe thấy chuyện hôn ước, Trình Hồi mới chậm rãi tiến lại gần.

Nhưng chẳng ngờ, vừa đến gần đã thấy Ôn Cẩm sắc mặt trắng bệch, rồi đột ngột ngất đi.

Trình Hồi vốn là một công tử quen hưởng thụ, căn bản không đỡ nổi một người đang ngã quỵ. Cũng may Phỉ Thành đứng ngay đó, tiện tay đỡ lấy cậu ta.

Phỉ Thành đứng sát bên Giản Thượng Ôn, ánh mắt hờ hững quét qua một lượt rồi bình thản nói: "Chắc là tụt huyết áp."

Ngay sau đó, đám đông lập tức chen chúc, có người đỡ chân, người đỡ vai, cùng nhau đưa Ôn Cẩm vào bên trong.

Lương gia có bác sĩ riêng, Ôn Cẩm tuy chưa mất hoàn toàn ý thức nhưng gương mặt đã tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn trên trán.

Trình Hồi lo lắng cúi người xuống, ánh mắt luống cuống mà dịu dàng, quay đầu hỏi: "Có ai có khăn tay hoặc khăn giấy không?"

Giản Thượng Ôn mặc âu phục, mà quần áo của cậu tại Phó gia đều là hàng đặt may riêng, mỗi bộ đều có thêu tên cậu, kể cả khăn tay. Cậu khẽ nâng tay, từ cổ áo tây trang rút ra một chiếc khăn sạch sẽ, đưa qua, nhẹ giọng nói: "Tôi có đây."

Trình Hồi theo bản năng nhận lấy, cúi xuống giúp Ôn Cẩm lau mồ hôi.

Ôn Cẩm đưa tay đón lấy chiếc khăn, còn chưa kịp phản ứng, từ xa Phỉ Thành đã dẫn bác sĩ gia đình đến. Nhưng khi vừa trông thấy chiếc khăn trong tay cậu ta, hắn đột ngột khựng lại, cả người chấn động.

Chất liệu, kiểu dáng...

Đây chẳng phải là chiếc khăn tay năm xưa hắn từng giữ gìn sao?

Thậm chí cả ánh sáng mờ mờ phủ lên nền vải cũng không thể che lấp dòng chữ được thêu bằng tay ôn hòa, xinh đẹp. Những ký ức sâu thẳm như bị đánh thức, từng đợt cảm giác quen thuộc cuộn trào trong lòng.

Hắn chưa từng nghĩ, sau ngần ấy năm, hắn lại có thể gặp lại chiếc khăn ấy, một lần nữa!