Giản Thượng Ôn nhìn chăm chú vào chiếc hộp đựng đồng hồ. Cậu lướt nhẹ đầu ngón tay qua phần dây đeo, tựa như đang xem xét một món đồ chơi mới lạ.
Cậu nhớ rõ, ngày hôm đó khi cùng Thẩm Nghị ra biển ngắm sao, vì mắc chứng quáng gà, cậu phải đi phía sau, để anh dùng đèn pin dẫn đường. Khi ấy, cậu còn đùa rằng nếu không có ánh sáng, bước chân của cậu chẳng khác nào bị bó buộc trong bóng tối.
Lúc đó, Thẩm Nghị cũng chỉ khẽ cười, nói rằng cậu có lẽ sẽ cần một chiếc đèn pin thông minh để luôn bên cạnh soi đường.
Giản Thượng Ôn từng nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa.
Nhưng cậu không ngờ rằng, sau một thời gian dài như vậy, anh lại tặng cậu chiếc đồng hồ này.
Nghĩ đến đây, Giản Thượng Ôn cảm thấy thật nực cười.
Cậu đã đi theo Phó Cẩn Thành và Lương Thâm suốt một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, cậu nhận được vô số món quà xa xỉ, có trang sức quý giá, có những bộ trang phục hàng hiệu đắt đỏ. Nhưng tất cả những thứ ấy đối với cậu mà nói cũng chỉ là những vật vô tri, lạnh lẽo, vì cậu hiểu rõ, chúng vốn không thuộc về mình.
Những món quà xa xỉ đó, đám người giàu có kia thích thì có thể vung tay ném cho cậu, không thích thì cũng có thể lập tức lấy lại. Huống hồ, cậu chưa bao giờ cần đến chúng.
Thế nhưng, cậu và Thẩm Nghị chỉ mới quen biết chưa đầy nửa năm.
Số lần gặp mặt thậm chí có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ấy vậy mà, anh lại tặng cậu một chiếc đồng hồ.
Một món quà không quá đắt tiền, thậm chí trông có phần bình thường. Nhưng đây lại là lần đầu tiên có người tặng cậu một chiếc đồng hồ mà cậu thực sự cần .
Giọng của phó đạo diễn vang lên từ bên ngoài: "Giản lão sư, các khách mời khác sắp đến đông đủ rồi, cậu có thể chuẩn bị để xem lại các đoạn thử thách!"
Giản Thượng Ôn lập tức đóng hộp lại, đáp: "Được, tôi ra ngay."
Bước ra khỏi lều nghỉ, cậu liền thấy mọi người đã đến đầy đủ. Tiến độ thu thập mảnh ghép của mỗi người không giống nhau. Giản Thượng Ôn có tổng cộng năm mảnh, mặc dù cậu không giành được mảnh ghép từ phần thử thách tự nhiên, nhưng sau đó đã cố gắng gom đủ bằng cách hoàn thành thêm hai trạm kiểm soát khác.
Phó đạo diễn đứng phía trước, lên tiếng: "Bây giờ, mọi người hãy cùng thống kê xem tổng cộng có bao nhiêu mảnh ghép nhé."
Tất cả khách mời lần lượt lấy mảnh ghép ra.
Phỉ Thành không có mảnh nào, suốt cả hành trình hắn chỉ đi theo Giản Thượng Ôn. Lương Thâm có bốn mảnh, Kỳ Ngôn có năm mảnh, Ôn Cẩm ba mảnh, Phó Cẩn Thành cũng không có, bởi vì hắn đã đưa hết cho Ôn Cẩm. Dư Ý có hai mảnh, Từ Dương cũng hai mảnh, Dư Xán Xán ba mảnh.
Cuối cùng, Giản Thượng Ôn và Kỳ Ngôn là hai người có nhiều mảnh ghép nhất.
Cả hai nhìn nhau.
Phó đạo diễn cười nói: "Chúc mừng hai vị! Giải thưởng lần này chính là trở thành đại sứ du lịch của thị trấn nhỏ này. Ban đầu, chúng tôi dự định chỉ chọn một người, nhưng hai vị lại có số lượng mảnh ghép ngang nhau. Đây có lẽ là số trời đã định, chúc mừng hai vị!"
Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ, cậu cười tủm tỉm hỏi: "Phó đạo, đại sứ du lịch này có lương không? Dù sao tôi cũng nghèo đến mức sắp không trả nổi tiền thuê nhà rồi đây."
Lời trêu chọc tự dìm mình của cậu khiến mọi người sững sờ.
Phó đạo diễn ôm bụng cười sảng khoái: "Có chứ, đương nhiên là có! Không chỉ có lương, chúng tôi còn cung cấp cho các đại sứ một căn hộ nhỏ để tiện cho công việc ở thành phố A nữa đấy!"
Giản Thượng Ôn cười càng tươi hơn: "Vậy thì đúng là vinh hạnh cho tôi rồi."
Phòng livestream lập tức thắc mắc:
"Giản Thượng Ôn nghèo đến mức đó sao??"
"Không phải nói cậu ta có kim chủ rồi à? Sao lại nghèo đến thế?"
"Biết đâu bị kim chủ đá rồi, nên giờ mới không có tiền."
Nếu là trước đây, những lời suy đoán như vậy chắc chắn sẽ không ai phản bác. Nhưng kể từ khi chương trình phát sóng đến tập thứ ba, Giản Thượng Ôn đã âm thầm tích lũy được một lượng fan nhất định. Một số là fan qua đường, một số đơn thuần thích vẻ ngoài của cậu, thích cách cậu xử lý mọi chuyện.
"Cậu ấy tham gia chương trình cũng có catxe mà."
"Đừng làm như thể rời khỏi ai đó thì sống không nổi."
"Biết đâu tiền của cậu ấy đã được dùng vào việc gì hữu ích rồi."
"Đúng vậy, Tiểu Giản đâu có tiêu tiền của mấy người!"
Khán giả bàn luận sôi nổi, nhưng phần thưởng lần này của tổ chương trình vẫn khiến ai nấy hài lòng.
Đặc biệt là những người có ít mảnh ghép cũng nhận được quà. Những người thiếu mảnh ghép sẽ được tặng phiếu du lịch trọn đời tại cổ trấn này như một lời cảm ơn vì đã góp phần giúp đỡ địa phương sau trận động đất. Còn những ai có nhiều mảnh ghép hơn một chút, ngoài phiếu du lịch, còn được nhận thêm một số đặc sản của cổ trấn.
Với những phần thưởng hấp dẫn như vậy, ai cũng vui vẻ.
Lúc này, trời đã về chiều. Sau khi nhận thưởng xong, mọi người chuẩn bị quay về thì tình cờ bắt gặp một bữa tiệc tối ở quảng trường bên kia. Từ xa, đã có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt, tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng khắp không gian.
Nhìn sang, có thể thấy một nhóm người đang ca hát, nhảy múa giữa quảng trường rực rỡ ánh đèn.
Thì ra, cổ trấn này có một tập tục đặc biệt, vào những dịp lễ quan trọng, mọi người trong làng sẽ cùng nhau khiêu vũ. Trấn trưởng giải thích: "Ở đây, mỗi dịp lễ hội, trai gái trẻ tuổi trong trấn đều tham gia khiêu vũ rất đông. Đây là tập tục lâu đời của chúng tôi. Nếu hai người có thể cùng nhau nhảy điệu nhảy đầu tiên, họ sẽ được nguyệt thần ban phước, hạnh phúc trọn đời."
Bất giác, mặt trăng đã lên cao.
Mọi người lúc này mới nhận ra, hôm nay là đêm trăng tròn. Ánh trăng sáng trong treo lơ lửng trên bầu trời, dịu dàng trải dài xuống mặt đất. Dưới ánh trăng thanh khiết, thế giới dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, hòa quyện cùng bầu không khí náo nhiệt và rộn ràng nơi quảng trường.
Ôn Cẩm hào hứng nói: "Điệu nhảy đầu tiên sao, lãng mạn quá đi!!"
Khi lời cầu xin nguyệt thần chúc phúc vang lên, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Có người thực sự rung động, vì rốt cuộc, được nhảy cùng người mình thích chẳng phải là một chuyện vô cùng lãng mạn hay sao?
Khán giả cũng phấn khích không kém:
"Trời ơi trời ơi, đại kịch sắp bắt đầu!"
"Ai mời ai nhảy mới là quan trọng!"
"Ngồi hóng mòn dép!"
"CP của tôi nhất định phải thành đôi!"
Dàn khách mời Đám Mây lần lượt nhìn về phía khách mời Lôi Điện, do dự không biết nên mời ai để tránh bị từ chối. Trong khi đó, các khách mời phía Lôi Điện lại không phải đắn đo nhiều như vậy, bởi vì trong lòng mỗi người đã có sẵn một lựa chọn.
Điều khiến họ do dự chính là, không ai chắc chắn liệu Giản Thượng Ôn có đồng ý hay không.
Phó Cẩn Thành suy nghĩ hắn có nên mời Giản Thượng Ôn không? Mặc dù ban ngày cậu tỏ vẻ không thích Phỉ Thành, nhưng quan hệ giữa cậu và Lạc Chấp Diệp dường như cũng không tồi. Hơn nữa, ngay từ tập đầu tiên, hắn đã nói sẽ không muốn dây dưa tình cảm với bất kỳ ai để tránh gây hiểu lầm với người mình thích. Suốt khoảng thời gian này, hắn cũng chỉ tập trung vào việc viết thư cho Ôn Cẩm. Nếu bây giờ hắn bất ngờ mời Giản Thượng Ôn, liệu cậu có đồng ý không?
Nhưng mà...
Chắc sẽ chẳng ai khác mời Giản Thượng Ôn đâu.
Phỉ Thành chẳng phải thích Ôn Cẩm vì chuyện chiếc khăn tay sao? Lương Thâm lại là vị hôn phu của Ôn Cẩm. Còn Lạc Chấp Diệp, anh ta vẫn còn bị vướng Từ Dương. Nghĩ kỹ lại, nếu không ai mời Giản Thượng Ôn, vậy hắn mời cậu chẳng phải là giúp cậu một bàn thua trông thấy sao? Giản Thượng Ôn sẽ không có lý do để từ chối hắn!
Những khách mời khác cũng có những tính toán riêng.
Lương Thâm thì nghĩ, Phó Cẩn Thành cuối cùng cũng có cơ hội với Ôn Cẩm, nếu đã không cần đến thế thân là Giản Thượng Ôn nữa, vậy hẳn là sẽ không tranh giành với mình đâu nhỉ? Nếu mình mời Giản Thượng Ôn bây giờ, tỷ lệ thành công chẳng phải sẽ rất cao sao?
Phỉ Thành nghĩ, hắn không biết khiêu vũ. Nếu lỡ mời Giản Thượng Ôn, mà lại nhảy không ra gì thì chẳng phải quá mất mặt sao?
Lạc Chấp Diệp thì băn khoăn không biết chuyện hồi trưa có làm Giản Thượng Ôn tức giận không? Nếu giờ mình mời cậu ấy, liệu có bị từ chối không? Nhỡ đâu Từ Dương cũng muốn nhảy, chẳng phải lại khiến Giản Thượng Ôn khó chịu thêm lần nữa sao?
Kỳ Ngôn suy tính nếu lát nữa không ai mời Giản Thượng Ôn, vậy mình sẽ đi. Như vậy còn có thể nói là đang giúp cậu ấy giải vây, sẽ không bị coi là cố tình tiếp cận, cũng không đến mức bị Giản Thượng Ôn chê cười.
Năm người, năm suy nghĩ phức tạp đan xen, nhưng kết quả lại vô cùng thống nhất - ai cũng muốn mời Giản Thượng Ôn.
Vậy mà...
Không khí trên hiện trường lại chìm vào một sự im lặng đầy ăn ý. Trong khoảnh khắc ấy, chẳng ai lên tiếng trước. Một sự trầm mặc kỳ lạ bao trùm, như thể có một làn sóng vô hình đang lặng lẽ lan tỏa giữa đám đông.
Mãi đến khi Dư Ý lên tiếng phá vỡ cục diện: "Ngôn ca, anh có muốn nhảy cùng em không?"
Tất cả ánh mắt ngay lập tức dồn về phía Kỳ Ngôn, thậm chí còn có người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, bớt đi một đối thủ, áp lực cũng giảm đi phần nào!
Kỳ Ngôn không ngờ mình lại bị gọi tên. Nhưng trong tình huống này, từ chối thẳng thừng cũng không hay. Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, anh mơ hồ đáp: "Đợi một lát đi, cứ để mọi người bàn bạc trước đã."
Dư Ý có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng thầm nhẹ nhõm - may mà Kỳ Ngôn không từ chối ngay lập tức.
Ôn Cẩm thực ra đã nghe nói Thẩm Nghị tới. Nhưng rõ ràng, ngoài cuộc họp buổi chiều kia, cậu ta hoàn toàn không có cơ hội gặp Thẩm Nghị. Điều đó chẳng phải chứng tỏ rằng Thẩm Nghị tối nay căn bản không có mặt ở đây sao? Cậu ta rất muốn khiêu vũ cùng Thẩm Nghị, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn, vậy thì chẳng bằng tìm một người thân cận với mình nhất để nắm bắt cơ hội này.
Suy nghĩ một hồi, Ôn Cẩm chủ động lên tiếng: "Phó ca, anh có thể nhảy cùng em không?"
Phó Cẩn Thành không ngờ Ôn Cẩm sẽ chủ động mời mình, trong khoảnh khắc, hắn trở thành người khó xử nhất. Dù sao ngay từ đầu, cả hai cũng đã viết thư trao đổi tâm sự với nhau.
Có Ôn Cẩm mở màn, các khách mời khác cũng trở nên chủ động hơn.
Từ Dương lập tức nói: "Lạc ca, chúng ta ra phía trước nhảy đi."
Dư Xán Xán cũng nhìn về phía Lương Thâm và Phỉ Thành. Hai người này ai cũng được, dù sao chọn ai thì cũng chẳng có gì thiệt cả!
Cứ như vậy, gần như tất cả những ai muốn có bạn nhảy đều đã tìm được đối tượng phù hợp, chỉ còn lại Giản Thượng Ôn, từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cũng không ai chủ động mời cậu.
Bầu không khí thoáng chững lại, ánh mắt mọi người dần dần dồn về phía Giản Thượng Ôn.
Tình hình này, chẳng phải cậu chính là người bị bỏ lại hay sao?
Khi cả hiện trường còn đang chăm chú quan sát, thì bỗng từ xa vang lên một giọng nói trầm thấp:
"Giản Thượng Ôn."
Tiếng gọi xuyên qua đám đông, chạm đến từng góc không gian.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông cao lớn, khí chất ưu nhã đứng giữa quảng trường. Ánh sáng hắt lên vai anh, làm nổi bật dáng vẻ điềm tĩnh, phong độ.
Tất cả đều có thể nhận ra giọng nói này ngay lập tức, là Thẩm Nghị.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt anh có phần chìm trong bóng tối, nhưng từng đường nét góc cạnh vẫn không giấu được vẻ anh tuấn.
Khán giả trong phòng livestream:
"Hú hú!"
"Không thể tin được!!!"
"Đạo diễn cũng muốn nhảy luôn sao?"
"Không có ai muốn mời Tiểu Giản cả, vậy thì Thẩm đạo mời cậu ấy là hợp lý rồi!"
"Tui hét không ra tiếng đây này!"
Không chỉ khán giả, mà ngay cả các khách mời khác cũng sững sờ.
Đặc biệt là Ôn Cẩm, cậu ta kinh ngạc đến nỗi gần như không tin vào mắt mình. Rõ ràng ban nãy còn nghe nói Thẩm đạo không đến đây, vậy mà bây giờ anh lại xuất hiện. Không những thế, còn mời Giản Thượng Ôn khiêu vũ?
Trước ánh mắt dõi theo của mọi người, Giản Thượng Ôn chỉ nhẹ nhàng cười rồi nói: "Vậy tôi đi trước nhé."
Tất cả nhóm khách mời Lôi Điện đều kinh ngạc đến trợn trọn mắt.
Ban đầu, bọn họ đều nghĩ rằng nếu chờ đến cuối cùng mà chưa ai mời Giản Thượng Ôn, thì mình sẽ ra tay trước.
Nhưng không ngờ, người giành trước không phải là ai trong số họ mà lại là Thẩm Nghị!
Giản Thượng Ôn len qua đám đông, từng bước từng bước tiến lại.
Người quá đông, khoảng cách lại gần, cậu vốn nghĩ sẽ phải mất chút công sức mới có thể vượt qua, không ngờ ngay khoảnh khắc cúi đầu bước tiếp, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy.
Là một bàn tay to lớn, khô ráo, ấm áp mà hữu lực.
Chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo ra khỏi đám đông.
Thẩm Nghị dễ dàng xuyên qua biển người, kéo Giản Thượng Ôn đến một góc khuất ít người hơn. Không rõ anh tìm ra nơi này từ lúc nào, nhưng chỗ này vừa tránh xa đám đông xô bồ, vừa nằm trên vùng đất cao của quảng trường.
Từ đây nhìn ra xa, có thể thấy cả một cánh đồng hoa diên vĩ trải dài. Dưới ánh đèn rực rỡ, hoa nở rộ tựa như muôn vì tinh tú, sóng sánh trong gió đêm, tựa một bầu trời sao phản chiếu dưới mặt đất.
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười: "Thẩm đạo, sao anh lại tìm được một nơi đẹp thế này?"
Thẩm Nghị bình thản đáp: "Tôi đã từng đến đây rồi."
Cậu có chút tò mò: "Anh thích nơi này à?"
Giữa không gian náo nhiệt, tiếng ca từ xa vọng lại. Thẩm Nghị vươn tay nắm lấy tay cậu, dẫn dắt theo nhịp điệu bài hát, chậm rãi khiêu vũ. Giọng anh trầm thấp, chậm rãi nói: "Không hẳn. Nhưng đây là quê mẹ tôi. Mỗi năm tôi đều ghé qua ở một thời gian."
Giản Thượng Ôn chợt hiểu ra.
Thì ra lý do Thẩm Nghị chọn nơi này để quay phim, không đơn thuần chỉ là vì cảnh đẹp, mà còn muốn góp phần quảng bá cho quê ngoại.
Cậu xoay người theo nhịp bước của anh, ánh đèn hắt lên gương mặt khẽ cong môi: "Vậy sao anh lại chọn tôi nhảy cùng?"
Hơn nữa, đây còn là điệu nhảy đầu tiên.
Thẩm Nghị đáp: "Vì lười."
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông trước mặt, dù đứng giữa bóng tối hay ánh sáng, vẫn luôn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn. Đường nét gương mặt sắc sảo, khí chất cao ngạo, dáng người thẳng tắp, bước đi đầy tự tin.
Một con người điển hình của kiểu "sợ phiền toái".
Cậu còn đang nghĩ thầm trong đầu, chợt nghe anh chậm rãi nói: "Đương nhiên, còn có lý do khác."
Giản Thượng Ôn chớp mắt: "Lý do gì?"
Thẩm Nghị nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch: "Vì tôi nhìn thấy cậu, muốn gọi cậu thì gọi thôi."
Ánh mắt Giản Thượng Ôn thoáng xao động.
Giọng anh lười biếng mà tùy ý, nhưng lại không mang theo chút do dự nào.
"Dù sao, cậu cũng là đại sứ du lịch mới của tôi, đương nhiên phải gọi đến gần để quan sát cho rõ."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Thế anh không sợ tôi từ chối sao?"
Bất cứ ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ lo lắng rằng đối phương có thể không đồng ý.
Hay là vì anh là đạo diễn, nên căn bản không để tâm đến chuyện bị từ chối?
Không ngờ, Thẩm Nghị đáp: "Có đồng ý hay không, thì phải hỏi mới biết. Chẳng lẽ hỏi cậu một câu lại phiền phức đến thế sao?"
Giản Thượng Ôn khẽ giật mình.
Người trong giới vẫn hay đồn rằng vị đạo diễn này vốn thích tùy ý hành sự, trước đây cậu chưa từng cảm nhận rõ ràng, nhưng bây giờ mới thấy, lời đồn hoàn toàn không sai.
Thẩm Nghị chính là kiểu người như vậy, muốn hỏi thì hỏi, không bận tâm đến việc bị từ chối hay những hậu quả kéo theo. Hoặc có thể nói, anh căn bản chẳng để tâm đến ánh mắt của người khác, dù cho có bị từ chối đi nữa.
Giản Thượng Ôn cười khẽ, đôi mắt cong lên, giọng điệu trêu chọc: "Trưởng thôn nói, hai người nhảy điệu nhảy đầu tiên cùng nhau thì sau này sẽ hạnh phúc cả đời. Thế có phải nghĩa là tôi và Thẩm đạo đây phải dây dưa mãi không dứt sao? Tôi đang tự hỏi không biết hạnh phúc ấy sẽ thế nào. Liệu sau này tôi còn có cơ hội đóng phim do anh đạo diễn không đây?"
Thẩm Nghị cũng cười, dưới ánh trăng, đường nét gương mặt anh càng thêm rõ ràng, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Giản Thượng Ôn còn đang nghĩ anh sẽ trả lời "phải" hay "không", thì giọng nói chậm rãi của Thẩm Nghị rơi xuống...
"Cậu đoán xem?"