Ánh sáng bạc lóe lên bao trùm khắp quảng trường. Chỉ trong chớp mắt, quảng trường vốn đông đúc đã trở nên thưa thớt hơn rất nhiều. Toàn bộ thí sinh đã được dịch chuyển vào Vân Long Lĩnh.
Chu Đạo Viễn lại tiếp tục đưa tay lên, 300 điểm sáng từ trong ống tay áo hắn bay ra. Từng cái một hóa thành những tấm kính trong suốt trên không trung, xếp thành vòng tròn ngay ngắn ở phía trên quảng trường. Mỗi tấm kính đều sáng ngời linh quang, phản chiếu ra cảnh tượng bên trong Vân Long Lĩnh như một tấm màn ảnh sống động.
Trong mỗi tấm kính, một thí sinh được bao phủ bởi quang ảnh riêng biệt, từng cử động, từng hơi thở đều hiện rõ. Thông qua trận pháp nhỏ được khắc trên Linh Long Thủ Trạc, toàn bộ khung cảnh xung quanh phạm vi 10 mét xung quanh mỗi thí sinh đều được hiện lên chi tiết trên tấm kính. Ngoài ra trận pháp còn truyền cả âm thanh, giúp các đệ tử đứng ngoài quan sát, cảm nhận rõ nhất về các thí sinh trong đại hội. Tiếng gió rít, tiếng nước chảy, tiếng thú gầm vọng ra từ đó, chân thực đến mức khiến một số các đệ tử tâm lý yếu đứng ngoài quảng trường quan sát cũng cảm thấy căng thẳng, áp lực thay cho những người tham gia.
Hầu hết các đệ tử đứng ngoài quan sát đều tập trung vào hình ảnh của các tân sinh đã nổi tiếng từ trước, đặc biệt là năm người đến từ Ngũ Tinh Thành như Tống Ngọc, Cổ Tinh Dạ. Mặc dù đại hội chỉ mới bắt đâu nhưng một vài đệ tử đang đứng quan sát đã bắt đầu cảm thán.
“Kiếm thuật của Tống Ngọc thật lợi hại. Không ngờ chỉ bằng một vài đường kiếm, hắn đã có thể đánh bại được một con Thổ Giáp Hùng lớn như vậy.”
Thông qua hình ảnh trên tấm kính, chỉ thấy Tống Ngọc vừa xuất hiện trong Vân Long Lĩnh đã gặp phải một con gấu lớn. Trên thân nó có một lớp giáp mỏng màu nâu đất ngưng tụ từ thổ linh lực. Tay chân nó đều mang theo những cái móng vuốt sắc nhọn, bao trùm trên chúng là những lớp đá cực kỳ cứng rắn. Ngay khi nó xuất hiện, trên màn ảnh của tấm kính đã hiện lên những dòng chữ chú thích về nó.
[Yêu thú: Thổ Giáp Hùng]
[Cấp bậc: Tụ Nguyên cảnh tầng tám]
[Đặc điểm: Lấy thổ linh lực ngưng tụ thành giáp, phòng ngự kiên cố, móng vuốt nặng nề, sắc bén. ]
Những thông tin này hiện ra nhằm mục đích để các đệ tử đang đứng ngoài quan sát có thể cảm nhận chi tiết hơn những gì đang xảy ra trong đại hội. Nhìn thấy chú thích, một số người còn cảm thấy sống lưng lạnh toát, thậm chí tưởng tượng ra cảnh nếu bản thân gặp phải con gấu này thì chỉ có thể bỏ chạy, thậm chí là bị loại ngay từ lúc bắt đầu.
Nhưng ngay lập tức, Tống Ngọc liền thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình. Chỉ sau vài bước né tránh, Tống Ngọc đã tận dụng được cơ hội cắm thẳng trường kiếm trong tay vào trong mắt Thổ Giáp Hùng rồi ngay lập tức rút kiếm ra cứa thẳng một đường vào cổ nó, khiến máu chảy ồ ạt. Con gấu lớn tưởng chừng phòng ngự kiên cố lại bị chém giết một cách nhanh chóng, dễ dàng như vậy. Cũng chính cảnh tượng này khiến mọi người quan sát không ngừng cảm thán về kiếm thuật của Tống Ngọc.
Sau khi chém giết Thổ Giáp Hùng, góc phải phía dưới tấm kính chiếu hình ảnh của Tống Ngọc hiện lên con số 160. Không khó để đoán được đây chính là điểm thành tích mà Tống Ngọc nhận được. Tấm kính cũng từ từ thay đổi vị trí lên phía trước, gần với Chu Đạo Viễn nhất. Điều này khiến mọi người hiểu ra, tấm kính càng gần Chu Đạo Viễn thì xếp hạng của người trong tấm kính càng cao.
Không phải ai cũng được như Tống Ngọc, vừa vào đã gặp ngay một con yêu thú Tụ Nguyên tầng tám. Hầu hết mọi người đều mới chỉ gặp một vài yêu thú hay linh dược cấp thấp. Vì thế nên dù thứ hạng của những người khác đang liên tục thay đổi thì tấm kính chứa hình ảnh của Tống Ngọc vẫn luôn đứng ở vị trí đối diện Chu Đạo Viễn.
Cổ Tinh Dạ, Vương Thừa hải, Triệu Cảnh Phong, Khương Hàn và một số tân sinh nổi bật khác đều đang không ngừng tìm kiếm yêu thú là linh dược. Điểm thành tích của bọn họ đang không ngừng tăng lên, bám đuổi theo Tống Ngọc một cách sát sao. Tuy nhiên, những con yêu thú và linh dược mà họ săn được có đẳng cấp khá thấp nên vẫn chưa có ai đuổi kịp Tống Ngọc. Cho nên, hắn vẫn đang là người được chú ý nhất trong Đại Hội.
Đúng lúc này, một người đang quan sát bất chợt hô lên.
“Nhìn kìa, lại có người đụng độ yêu thú Tụ Nguyên tầng 9.”
Chỉ thấy trong một tấm kính phía ngoài không quá nổi bật, một thiếu niên đang đụng độ với một con chim ưng to lớn. Thân dài hơn ba trượng được bao phủ bởi một bộ long màu xanh nhạt. Đôi cánh rộng lớn liên tục vỗ xuống, làm khói bụi, lá cây bay mù mịt. Mũi ưng sắc nhọn mang theo từng tiếng lệ khiếu đinh tai nhức óc, khiến một số người thực lực hơi yếu đang đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy da đầu tê dại. Một góc rên màn ảnh đang hiện ra các thông tin.
[Yêu thú: Thanh Vũ Ưng]
[Cấp bậc: Tụ Nguyên cảnh tầng chín]
[Đặc điểm: Tốc độ nhanh nhẹn nhờ phong thuộc tính, chiếc mỏ rắn chắc. Thường tận dụng khả năng bay lượn để tấn công con mồi từ không trung. ]
Khi con chim ưng này xuất hiện, một số người quan sát từ trước vốn nghĩ rằng thiếu niên trong màn ảnh sẽ dốc toàn lực chạy trốn. Nhưng khiến mọi người bất ngờ và khiếp sợ là, thiếu niên này không những không chạy trốn mà còn không ngừng từ dưới đất nhảy lên, giao thủ chính diện với con Thanh Vũ Ưng này.
Thiếu niên này chính là Lâm Lạc.
Lúc này, trên tay hắn đang cầm một trường kích màu bạc. Thân kích dài khoảng một trượng. Mũi kích sắc nhọn mang theo những luồng lôi điện táo bạo đang không ngừng đâm, quét về phía con Thanh Vũ Ưng mỗi khí nó từ không trung bay xuống. Dù tốc độ của con chim này rất nhanh nhưng mỗi lần nó tiếp cận, Lâm Lạc vẫn có thể dễ dàng tránh né và nện cho nó một kích tràn đầy lôi điện. Lôi linh lực lại tiếp tục thể hiện ra sự mạnh mẽ của nó, khiến cho con chim ưng bị tê liệt, làm tốc độ của nó từ từ giảm mạnh.
Chỉ sau một vài lần như vậy, tốc độ của Thanh Vũ Ưng đã giảm đáng kể. Nhân cơ hội đó, Lâm Lạc nhảy lên không trung, vung ra một kích vào đầu Thanh Vũ Ưng.
“Lôi Quang Kích”
Mũi kích lóe sáng mang theo lôi điện chói lòa quẹt ngang qua cổ của Thanh Vũ Ưng. Điện quang bùng nổ lan tràn ra khắp toàn thân con yêu thú. Nó không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết chói tai, đôi cánh to lớn liên tục quạt đi quạt lại một cách loạn xạ. Nhưng thân hình nó đã từ từ mất đi khống chế, rơi từ trên cao xuống. Điểm thành tích của Lâm Lạc cũng ngay lập tức được cộng thêm 180 điểm, tăng vọt lên thành 530 điểm, vượt qua con số 510 của Tống Ngọc hiện tại, trở thành người có điểm thành tích cao nhất.
Tấm kính chứa hình ảnh của Lâm Lạc lập tức bay thẳng lên hàng đầu tiên, đứng trước một vị trí so với Tống Ngọc.
Vô số tiếng bàn luận bắt đầu vang lên khắp quảng trường.
“Không thể tin nổi! Kẻ này lạ mặt như vậy, không ngờ hắn lại có thể dễ dàng đánh bại được một con yêu thú Tụ Nguyên Tầng chín. Năm vị thiên tài của Ngũ Tinh Thành cũng chưa chắc có thể đánh với Thanh Vũ Ưng dễ dàng như hắn.”
“Lôi thuộc tính của hắn quá mạnh mẽ. Với khả năng sử dụng lôi linh căn của hắn, tương lai rất có thể được lôi cực điện chú ý, trực tiếp được chọn làm đệ tử nội môn mà không cần qua khảo thí.”
“Thanh trường kích của hắn cũng rất đặc biệt, lôi linh lực đi qua nó được tăng phúc lên rất nhiều. Ta nghĩ nó ít nhất phải là Tam Phẩm linh khí.”
Tiếng bàn luận ngày càng dâng cao, giống như một làn sóng lan khắp quảng trường. Ánh mắt của rất nhiều đệ tử, vốn đang tập trung vào Tống Ngọc, nay lại đồng loạt chuyển về tấm kính của Lâm Lạc.
Một số người bắt đầu thắc mắc.
“Tên này đến từ tòa thành nào mà biến thái vậy chứ. Thực lực của hắn có lẽ còn hơn những đệ tử trọng điểm của các Ngũ Tinh Thành.”
Một người khác xen vào nói.
“Cũng chưa chắc, hắn là người đầu tiên đụng phải yêu thú Tụ Nguyên tầng chín. Tống Ngọc, Cổ Tinh Dạ, Vương Thừa Hải chưa đụng độ yêu thú như vậy nên chúng ta cũng chưa kết luận được. Nhưng thực lực của hắn trong các Tứ Tinh thành cũng là cực kỳ hiếm thấy, không biết tòa thành nào lại bồi dưỡng được đệ tử như vậy.”
Một thanh niên lúc này nhân cơ hội ra vẻ hiểu biết nói.
“Ta biết hắn đến từ tòa thành nào. Chính là Đại Nguyên Thành, tòa thành được cao tầng học viện chỉ định trao đổi với Bạch Hổ Viện. Ta còn thấy hắn có xung đột với người của Cổ Tinh Dạ trước khi bắt đầu đại hội nữa cơ.”
Mọi người ngạc nhiên.
“Cái gì? Hắn vậy mà có xung đột với Cổ Tinh Dạ sao. Đến lúc hai người gặp nhau sẽ có một trận đấu thú vị lắm đây.”
Bởi vì Vân Long Lĩnh khá rộng, có rất nhiều thí sinh bị dịch chuyển đến khu vực phía ngoài rìa dãy núi nên mới chỉ gặp những yêu thú cấp thấp. Chưa có ai chạm mặt nhau nên cũng chưa có tình huống cướp đoạt điểm nào diễn ra. Sau khi nghe được Lâm Lạc có xung đột với Cổ Tinh Dạ, mọi người ai cũng nóng lòng muốn xem khi hai người này đụng độ nhau sẽ như thế nào.”
Đúng lúc này, một tên đang quan sát bất chợt hỏi.
“Lâm Lạc mạnh như vậy, nhưng ta nghe nói hắn chỉ dứng thứ ba trong số các tân sinh của Đại Nguyên Thành. Liệu hai kẻ đứng trước còn mạnh như thế nào nữa chứ.”
Tin tức này khiến một đám người xung quanh trợn tròn mắt. Thực lực của Lâm Lạc thể hiện ra như vậy mà chỉ đứng thứ ba là điều không ai nghĩ tới. Dù sao, ban đầu không nhiều người để ý những tân sinh đến từ tòa Tứ Tinh Thành trì này, cho rằng họ cũng giống như những Tứ Tinh Thành khác mà thôi.
Giữa lúc Lâm Lạc và Tống Ngọc đang được hầu hết những đệ tử đứng ngoài quan sát chú ý, ở một nơi khác, các vị trưởng lão đang bí mật quan sát lại tập trung vào một thân ảnh không quá nổi bật. Điểm thành tích của người này mới chỉ vẻn vẹn 200 và đang dậm chân tại chỗ. Những yêu thú mà hắn đánh bại trước đó cũng chỉ có tu vi Tụ Nguyên Tầng năm mà thôi.
Sau một hồi quan sát, một vị trưởng lão đưa ra nhận xét.
“Tiểu tử này có hồn lực thật là tinh khiết. Lúc trước ta có thể nhìn ra hắn tu luyện cả linh lực, linh hồn và thân thể. Nhưng không ngờ linh hồn của hắn lại mạnh đến mức này, mạnh nhất trong ba lĩnh vực. Chỉ là cách vận dụng hồn lực của hắn còn khá là sơ sài. Xem ra linh hồn của hắn cũng là nhờ vào cơ duyên nào đó nên mới được như vậy”
Một vị trưởng lão khác lại nói.
“Không chỉ linh hồn mà kinh mạch của hắn cũng rất đặc biệt. Lúc hắn vung ra một quyền đánh chết hai con Bạch Nha Lang tu vi Tụ Nguyên tầng năm, ta có thể cảm nhận được lực lượng của hắn có thể sánh ngang với Tụ Nguyên tầng chín. Điều này cực kỳ bất thường.”
Một vị khác lên tiếng bổ sung.
“Các ngươi nhìn thật kỹ. Khả năng vận dụng hồn lực của tên nhóc này đang ngày càng thành thạo. Có vẻ như hắn đang dùng những con yếu thú này để luyện tập. Tâm trí, ngộ tính của hắn rất đáng khen ngợi. Khác với những đệ tử khác đang cố hết sức gia tăng điểm thành tích, hắn lại có thể ung dung từ từ luyện tập. Phần trầm ổn này thật khó có được.”
Người đang được các vĩ trưởng lão thảo luận và khen ngợi chính là Lý Nguyên. Từ lúc bắt đầu, hắn được dịch chuyển vào bên cạnh một đàn Bạch Nha Lang.
Đàn sói này có tới hơn hai chục con. Con nào cũng mang một bộ răng nanh sắc bén tỏa hàn quang lạnh lẽo, ánh mắt đỏ ngầu hung dữ luôn dán chặt về phía Lý Nguyên từ khi hắn xuất hiện. Tu vi của những con sói này dao động từ Tụ Nguyên tầng hai cho đến tầng năm. Phần lớn các thí sinh khi gặp phải tình huống này sẽ lựa chọn bỏ chạy, nhưng với Lý Nguyên, đây là một món quà điểm thành tích mà vừa vào đại hội hắn đã nhận được.
Vận dụng thân pháp Linh Ảnh Bộ, Lý Nguyên thản nhiên di chuyển giữa bầy sói. Không con nào có thể chạm vào cơ thể của hắn. Khi chỉ có hai con sói đến gần, Lý Nguyên ngay lập tức vung ra một quyền.
“Mảnh Hổ Quyền.”
Một quyền bao trùm hỏa và thổ linh lực trực tiếp đánh chết hai con sói. Không cần kỹ sảo, không cần đánh vào chỗ hiểm, lực lượng chênh lệch quá lớn khiến hai con sói ngay lập tức trở thành 200 điểm thành tích cộng vào Linh Long Thủ Trạc của Lý Nguyên.
Bất chợt, trong đầu Lý Nguyên lóe lên một ý nghĩ.
Hồn lực của hắn vốn là lực lượng có đẳng cấp cao nhất nhưng hắn lại chưa biết cách vận dụng hiệu quả nhất. Mặc dù hắn có thể xem qua các trận chiến của Âm Dương Thần Chủ để lại để học hỏi kinh nghiệm nhưng thứ hắn xem được chỉ là hỉnh ảnh bề ngoài. Các khẩu quyết, vũ kỹ, cách vận dụng, điều lực lượng từ bên trong cơ thể là thứ hắn không quan sát được. Mà hồn lực lại còn là lực lượng vô hình vô ảnh. Vì thế nên khả năng vận dụng hồn lực của hắn rất kém.
Nhân cơ hội này, Lý Nguyên muốn dùng những con Bạch Nha Lang này để luyện tập hồn lực. Dù sao, những con sói này không thể làm gì được hắn. Mà bản tính hung tàn của chúng lại khiến chúng dù không làm gì được Lý Nguyên nhưng vẫn liên tục truy đuổi theo hắn. Đây là những bia ngắm tuyệt vời. Hơn nữa, đại hội chỉ mới bắt đầu nên Lý Nguyên cũng không vội. Dù sao, khi đến đỉnh núi trung tâm, đụng độ các đối thủ khác thì hắn cũng có thể đánh bại họ để dành lấy điểm thành tích.
Nghĩ là làm, Lý Nguyên bắt đầu cảm nhận loại lực lượng vô hình mà mênh mông trong thức hải của mình. Hắn từ từ điều khiển hồn lực, để nó từ từ tiến ra ngoài, ngưng tụ trên lòng bàn tay của mình.
Lúc đầu, hồn lực vốn mạnh mẽ của hắn vừa thoát ra đã bắt đầu tán loạn, khiến hắn không thể điểu khiển được. Không chịu bỏ buộc Lý Nguyên liên tục thực hiện lại quá trình này, vừa né tránh bạch lang vừa ngưng tụ hồn lực vào trong tay.
Rốt cuộc, sau hơn chục lần luyện tập, hắn đã ngưng tụ ra được một quả cầu bằng hồn lực tinh khiết. Ngay lập tức, hắn ném quả cầu vào một con sói gần đó nhất. Không thể né tránh, con sói kia lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cặp mắt đỏ ngầu trợn ngược lên rồi nằm bệch xuống đất. Mặc dù vậy nó vẫn còn sống.
Với tu vi hồn tu của Lý Nguyên, con sói không thể nào đỡ được. Tuy nhiên, do mới tập vận dụng linh hòn nên hồn lực của hắn bị phân tán khá nhiều, dẫn đến con sói trúng một kích mà vẫn còn sống. Dù vậy, với một người không được ai chỉ dạy, chỉ với thời gian ngắn mà có tiến bộ như thế này đã là khó có được.
Thấy việc luyện tập có thành quả, Lý Nguyên lại tiếp tục tập trung tinh thần. Hắn muốn khi đến khu vực trung tâm, hồn lực sẽ trở thành át chủ bài dành chiến thắng của mình.