Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 3



Nàng muốn múa trên đài ấy, mong có thể khiến Hoàng thượng ngoảnh lại nhìn.

A Tuyết tỉ mỉ thoa son điểm phấn, đầu ngón tay còn nhuộm nước hoa tiên, trước khi đi còn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

“Đợi muội quay lại đón tỷ.”

Ta còn chưa kịp đáp lời, nàng đã nhẹ nhàng xoay người, nhanh chóng rời đi.

Trong lúc nàng chuẩn bị, nữ nhân điên lạ thay lại rất yên tĩnh. Ta vẫn như thường lệ đút nàng ăn, lau mặt cho nàng.

Nàng hỏi: “Con bé ấy là để đi cầu thánh sủng, ngươi thật sự không ghen tị sao?”

Ta giúp nàng buông tay áo xuống, thản nhiên đáp: “Mỗi người một chí hướng.”

Nữ nhân điên khẽ bật cười, giọng khàn khàn: “Loại tiện nhân như ả, bản cung đã gặp qua không ít.”

Ta sững người: “Ngươi nói gì?”

Nàng bật cười, tiếng cười khàn khàn, nặng nề: “Bản cung muốn nâng đỡ ai, không muốn nâng đỡ ai, lại đến lượt một tiện nhân can dự sao?”

Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác bất an: “Nhưng ngươi vẫn dạy nàng múa cơ mà.”

Nàng cất tiếng cười vang dội: “Phải đấy! Vũ khúc đó chính là thứ mà Hoàng đế chán ghét nhất! Khi ấy hắn hèn mọn biết bao, chỉ vì mong bản cung vui lòng mà tự mình biên vũ, cầu bản cung gả cho hắn! Hừ, màu lam ngọc ư—chẳng phải hắn thích, là bản cung thích!”

Lưng ta lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt đẫm, tim như nghẹn lại: “Ngươi như vậy sẽ hại c.h.ế.t A Tuyết đấy!”

Ta quay đầu bỏ chạy, nhưng phía sau vang lên giọng nói như ma mị của nữ nhân điên:

“Không kịp nữa đâu.”

Không, vẫn còn kịp.

Ta vội chạy ra cửa, nhưng bị thị vệ chặn lại.

“Đỗ cô cô, đừng đi nữa. Chỗ đó… nhìn không nổi đâu.”

Môi ta run lên: “Là… là A Tuyết sao?”

Hắn nhìn ta, ánh mắt mang theo đôi phần thương hại: “Hôm nay vốn dĩ bệ hạ đã không vui.”

Ta lau lệ nơi khóe mắt, nghẹn giọng: “Phạt bao nhiêu trượng?”

Hắn lắc đầu: “Đánh c.h.ế.t rồi mới biết phạt bao nhiêu. Đỗ cô cô, quay về đi, kẻo lại vạ lây.”

Ta như cái xác không hồn quay về sân nhỏ, ngồi đờ đẫn trong viện.

Tấm bố thô dùng để tập múa vẫn còn trải nơi đó.

Ta nhìn, nhìn mãi—đến khi nước mắt phủ mờ tầm mắt.

“Bản cung dạy ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi đi đến kết cục như nàng ta.”

Nữ nhân điên lên tiếng, giọng nói khe khẽ vang lên phía sau lưng ta.

“Hôm nay là ngày mẫu thân hắn mất, tâm tình hắn dĩ nhiên chẳng thể tốt.”

Ta quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Chúng ta đã làm gì có lỗi với ngươi? Ngươi nhất định phải hại người ta đến thế sao?”

Nàng bật cười, giọng cười run rẩy: “Kẻ muốn lợi dụng bản cung để mưu cầu danh lợi, đều không có kết cục tốt!”

Ta lau mặt, cúi đầu, lặng lẽ nhặt tấm bố lên, quay đi.

Nàng chặn trước mặt ta: “Ngươi định đi đâu?”

Ta dằn tay nàng ra, giọng cứng rắn: “Đi quét dọn, nấu nước, nấu cháo.”

Ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi.

Chỉ là từ hôm đó trở đi, ta không nói thêm một lời nào với nàng nữa.

Mỗi ngày nàng tỉnh dậy, lại tự mình ca hát, tự mình múa may, lẩm bẩm không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kể chuyện năm xưa, kể về người thân.

Trong sân chỉ còn ta và nàng, nên ta không tránh khỏi phải nghe những lời đó:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Kẻ tiện nhân ấy cuối cùng lại trở thành Hoàng hậu. Cũng phải thôi, lúc nàng ta còn rửa chân cho bản cung, ta đã thấy rõ bản chất tiện tỳ của nàng ta.”

Rốt cuộc ta không chịu được nữa, thở dài: “Đừng mắng nữa.”

Nàng vén tóc trước trán, nhìn ta: “Ngươi lại chịu nói chuyện với bản cung rồi?”

Ta mím môi: “Ngươi mắng cũng vô ích. Ở đây chỉ còn ta thôi.”

Nàng giả vờ như không nghe thấy: “Nàng ta từng là biểu muội của bản cung. Bản cung ghét Đức phi, ghét Khánh phi, nhưng hận nhất vẫn là nàng ta.”

“Đức phi là kẻ ngu ngốc, Khánh phi là kẻ đần độn. Không, bản cung mới thật ngu muội, từng nghĩ ả tiện tỳ đó là người tốt…”

Hoàng hậu đột nhiên truyền gọi ta vào yết kiến.

Cung nữ đưa ta đi lạnh giọng dặn dò: “Chốc nữa nương nương hỏi gì thì ngươi đáp nấy, tuyệt đối không được vượt khuôn phép. Nếu ngươi lỡ lời, ta cũng khó giữ được mình, nghe rõ chưa?”

Ta vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Trong lòng thấp thỏm bất an.

Từ trước tới nay, ta chưa từng đặt chân vào chính điện thực sự.

Nội điện của Hoàng hậu ấm áp như mùa xuân, phảng phất hương thơm, các cung nữ trong điện đều im lặng cung kính, không dám thở mạnh.

Ta quỳ xuống đất, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.

“Ngươi là người ở lãnh cung? Có từng gặp qua Hoàng Quý phi?”

Một giọng nói lười biếng mà dễ nghe vang lên.

Ta dập đầu: “Nô tỳ ngu dốt, chưa từng thấy Hoàng Quý phi hay Trương Quý phi gì cả. Chỗ đó chỉ có kẻ điên và người ngốc mà thôi.”

“Ồ?”

Nàng khẽ bật cười.

“Người mới đến kia cũng đã điên rồi sao?”

Ta khẽ than thở: “Nàng ta ngày ngày nhảy múa ngoài sân. Nô tỳ giận vì nàng giẫm nát đám rau ngoài vườn, nên cho nhịn cơm mấy ngày để trừng phạt.”

Hoàng hậu bật tiếng cười khẽ.

“Vậy sao.”

Sau khi lui ra, ma ma thân tín bên cạnh Hoàng hậu liền hỏi ta: “Nàng ta thật sự điên rồi?”

Ta gật đầu, bà ta thì mỉm cười: “Đi thôi, ta cũng muốn nhìn xem.”

Trong lòng ta càng thêm hoảng loạn.

Thực ra, nữ nhân điên ấy nay đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay, nàng nhất định phải điên.

Càng điên càng tốt.

Ta vội vàng chạy về trước, còn lảo đảo té một cú ngay trước cổng lãnh cung, phát ra tiếng động khá lớn.

“Ma ma… thứ lỗi cho nô tỳ…”

Ta lí nhí: “Nô tỳ cả ngày chưa ăn, đói quá chịu không nổi.”

Từ xa truyền đến tiếng cười khanh khách của nữ nhân điên.

Nhũ mẫu chẳng đáp lời, chỉ thong thả bước vào.

Nữ nhân điên đang múa loạn ngoài sân, vừa múa vừa quay mặt về phía cửa sổ, giọng khàn khàn mắng nhiếc: “Tiện nhân! Còn không mau quỳ trước bản cung!”

Nhũ mẫu đứng xem một hồi: “Trông cũng thật là điên loạn.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com