Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 26



Buổi tối, sau khi dỗ Mặc Trạch Dương ngủ xong, Cố Giai Mính cũng theo đó ngáp một cái. Thương thế đã lành, cậu cũng nên quay lại đoàn phim rồi. Nhưng cứ nhìn nhóc con là thấy không đủ, nghĩ đến lần sau gặp lại cũng chẳng biết bao giờ, trong lòng lại dấy lên chút luyến tiếc.

Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy Mặc Trạch Dương nằm im lìm, cái mông nhỏ cong lên trong bộ đồ hồ ly, hắn khẽ hỏi: "Ngủ rồi à?"

Tiểu hồ ly đang ngủ mặc một bộ đồ liền thân, phần mông tròn trịa nhô cao khiến người nhìn khó mà nhịn được. Mặc tổng lặng lẽ đưa tay sờ một cái, sờ rồi lại sờ thêm cái nữa, không nhịn được bật cười - mềm mềm ú ú, quá trời thịt!

"Hư!" Cố Giai Mính ngồi bật dậy, ra hiệu bảo đừng làm ồn đánh thức thú con. Nhưng vừa nhìn thấy cái mông tròn tròn kia, cậu cũng không kiềm được, đưa tay sờ sờ nắn nắn.

"Phốc! Quá trời thịt luôn ha ha ha!" Cậu cố hạ giọng, cười khúc khích vài tiếng, rồi chỉnh lại điều hòa về 27 độ, rón rén rời khỏi phòng. Ra đến cửa, Cố Giai Mính còn vẫy tay với Mặc Uẩn Tề: có chuyện nghiêm túc cần nói.

Mặc tổng vừa mở miệng: "Anh-"

"Khoan đã! Để tôi làm chuyện đứng đắn trước cái đã." Cố Giai Mính không thèm nghe hết câu, lập tức chạy xuống lầu, mở tủ lạnh lôi ra một hộp kem, múc một muỗng cho vào miệng, vừa nếm vừa nheo mắt đầy thỏa mãn: Sướng!

Sau đó cọ cọ chạy lên lầu.

Mặc Uẩn Tề mỉm cười hỏi: "Chuyện đứng đắn của em chính là canh con ngủ rồi tranh thủ ăn vụng kem của con à?"

"Đây không phải là ăn vụng." Cố Giai Mính múc một muỗng lớn, đưa đến miệng Mặc Uẩn Tề, cười tít mắt: "Cái này gọi là chia sẻ."

Trời nóng, trẻ con dễ bị hấp dẫn bởi kem. Mặc dù Mặc Trạch Dương là tiểu yêu, thể trạng tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng với tư cách là một người ba, Cố Giai Mính vẫn lo bé ăn nhiều sẽ đau bụng. Vậy nên cậu luôn kiểm soát lượng kem con ăn, rồi tự mình "chia sẻ" giùm phần còn lại.

Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Mính đang cười tươi rói, cúi đầu ngậm lấy muỗng kem nhỏ, cảm giác lạnh ngọt tan nơi đầu lưỡi. Nhìn ánh mắt long lanh đong đầy ý cười của Cố Giai Mính, hắn liếm khẽ khóe môi, khen: "Hương vị không tệ."

Giọng trầm ấm, dưới ánh đèn dịu nhẹ lại thêm vài phần mê hoặc. Khoảng cách giữa hai người quá gần, Cố Giai Mính có thể thấy rõ ánh nhìn sâu lắng của Mặc Uẩn Tề - ánh mắt dịu dàng như muốn nói "anh không cần cả thế giới, anh chỉ cần nhìn em là đủ". Trái tim cậu lập tức nhảy dựng, lúng túng múc thêm một muỗng đút sang, rũ mắt lảng tránh: "Thích thì ăn nhiều một chút, trong tủ lạnh còn."

Một tiếng cười trầm khẽ vang bên tai, khiến vành tai cậu như bị điện giật, run rẩy theo tiếng cười đó. Giọng cười của Mặc Uẩn Tề giống như tiếng đàn cello, trầm thấp mà giàu nhịp rung. Lớn lên ở một đất nước chuộng lễ nghi, khí chất điềm đạm và nền nã đã hòa vào xương cốt hắn. Vậy nên dù cười cũng chỉ khẽ khàng, như dây đàn cello ngân nhẹ cuối khúc, đủ khiến người ta mê mẩn.

Cố Giai Mính mặt đỏ bừng, lập tức nhét muỗng kem vào miệng hắn để chặn tiếng cười lại.

Mặc Uẩn Tề thuận tay ôm eo cậu, nghiêng đầu, há miệng chờ đút tiếp.

Cố Giai Mính đầu óc trống rỗng, cứ múc một muỗng lại một muỗng, đến khi hộp kem trống rỗng mới ngẩn ra - mình mới ăn đúng một miếng!

Đậu xanh! Mệt hết sức!

Cậu nhìn hộp kem trống không, đầy tiếc nuối.

"Muốn ăn nữa không?"

"Hả?"

"Kem."

"Anh ăn sạch rồi còn hỏi?!"

"Không sao. Nếm lại hương vị là được."

"A?" Cố Giai Mính chớp mắt bối rối, chưa kịp phản ứng thì-

Mặc Uẩn Tề kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu. Nụ hôn bá đạo, hoàn toàn khác với vẻ ngoài điềm đạm thường ngày, như thể muốn nuốt trọn lấy người đang nằm trong vòng tay, mang theo cường độ mạnh mẽ khó cưỡng. Cố Giai Mính hoảng sợ run cả người, tay buông rơi hộp kem, muốn đẩy ra thì đã bị ép vào tường, nụ hôn càng thêm sâu.

Cậu hoàn toàn choáng váng, bám lấy vạt áo Mặc Uẩn Tề như muốn giữ lại điểm tựa, hoảng loạn đến mức quên cả thân phận yêu tinh. Cảm giác quen thuộc từ cái ôm, từ độ ấm, từ mùi hương, khiến lòng cậu chợt đau nhói, bất giác muốn khóc. Không hiểu vì sao lại sinh ra cảm xúc ấy, nhưng ngay sau đó là niềm vui mừng khôn xiết, là cảm giác "tìm lại được thứ đã mất" - như một lỗ trống nơi tim bấy lâu nay cuối cùng cũng được lấp đầy.

Đúng lúc ấy, cánh cửa bên cạnh bật mở.

Mặc Trạch Dương mơ màng chạy ra, mắt còn chưa mở hẳn, miệng líu ríu nói câu đầu tiên: "Ba, có phải ba ăn vụng kem của con không?"

Một câu đơn giản khiến hai người đang hôn nhau khựng lại.

Mặc Uẩn Tề cứng người, không cam tâm cắn nhẹ lên môi Cố Giai Mính, ánh mắt sâu như xoáy nước đen, kéo người đối diện vào trong và nhấn chìm không chừa lối thoát. Cố Giai Mính bị nhìn đến choáng váng, đứng đờ ra không biết phải phản ứng ra sao.

Mặc Uẩn Tề giơ tay che đôi mắt long lanh ấy lại, quay đầu nhìn về phía Mặc Trạch Dương đang dụi mắt ngáp dài, hoàn toàn không biết vừa rồi đã phá tan cảnh tượng gì.

Không ai để ý, sợi dây ngọc vẫn luôn đeo trên cổ Cố Giai Mính lúc này đang lặng lẽ phát sáng, ánh sáng mỏng như tơ quấn chặt quanh tay Mặc Uẩn Tề, từng chút từng chút quấn vào... nhưng lại không thể buộc chặt.

Mặc Trạch Dương chớp mắt, nhìn hộp kem rơi trên đất, không vui nói: "Hai ba ấy ăn vụng kem, lúc con ngủ còn ngửi thấy mùi luôn."

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật: Vì miếng ăn thôi mà?

Cố Giai Mính rốt cuộc cũng hoàn hồn, theo phản xạ đổ hết tội: "Không phải ba, cha con ăn đó!"

Mặc Trạch Dương bĩu môi: "Ba từng nói rồi, nói dối không phải bé ngoan." Bé ngửi rõ mà, hai người đều ăn!

"Rồi rồi, ăn thì ăn." Mặc Trạch Dương xoay mông đi tới, kéo tay Cố Giai Mính lôi về phòng, kiên quyết muốn ngủ cùng.

Cố Giai Mính ôm nhóc con vào lòng, ngửi mùi sữa nhè nhẹ từ bé, tâm trạng xáo trộn vẫn chưa thể bình ổn. Vì sao hễ ở gần Mặc Uẩn Tề, cậu lại thấy thân quen đến thế? Vì sao ngực lại thấy đau?

Cậu cứ trăn trở như thế hơn một giờ - đây là lần tự hỏi lâu nhất trong cuộc đời cậu từ trước đến nay.

Không biết đã ngủ lúc nào.

Sáng hôm sau, Cố Giai Mính mới bừng tỉnh nhớ ra: tối qua Mặc Uẩn Tề tìm cậu vốn là có chuyện cần nói, kết quả lại bị kéo đi... làm chuyện không đứng đắn.

Vừa chạm mặt, Cố Giai Mính lập tức nhảy ra sau, như hồ ly nhát gan vừa thấy thợ săn, chỉ muốn trốn thật xa.

"Giai Mính?" Mặc Uẩn Tề lên tiếng gọi, trong lòng thầm than - tối qua dọa cậu rồi.

Cố Giai Mính đứng yên, mím môi nhìn hắn đầy cảnh giác. Người này thật sự nguy hiểm, mỗi lần dính vào là tim cậu rối tung.

Mặc Uẩn Tề bước tới, nắm lấy tay Cố Giai Mính, làm như không thấy ánh nhìn đề phòng của cậu, dịu giọng: "Tiếp tục nói chuyện mà tối qua anh định nói nhé."

Cố Giai Mính chớp mắt: "Chuyện gì cơ?"

Mặc Uẩn Tề nghiêm túc: "Anh vừa mới đăng ký Weibo. Đã nhắn tin cho em rồi, nhớ theo dõi."

Cố Giai Mính: "............ Gì?"

Mặc Uẩn Tề khẽ cười, ánh mắt thâm sâu: "Nghe lời. Về sau sẽ dùng tới."

Cố Giai Mính nhún vai, đành gật đầu, trong lòng vẫn chưa hiểu nổi mưu kế mới của nhân loại này là gì.

Fans rất nhanh đã phát hiện: tài khoản Cố Giai Mính theo dõi đột nhiên tăng thêm một. Tài khoản kia mới lập, chỉ theo dõi duy nhất một người là Cố Giai Mính. Các fan suy đoán đây là acc phụ, lập tức lặng lẽ kéo nhau nhấn follow.

Cố Giai Mính nghỉ thêm một ngày rồi cũng phải trở lại đoàn phim. Để kịp tiến độ quay, cậu phải dậy từ hơn 5 giờ sáng.

Trước khi đi, cậu lại dặn Mặc Uẩn Tề thêm một lần nữa: "Nhớ đón con, nhớ gọi điện, nhớ video với tôi."

Lúc rời nhà, từng bước chân của Cố Giai Mính đều mang theo lưu luyến. Ngược lại, đến khi Mặc Trạch Dương tỉnh dậy và biết ba đã đi quay phim, bé ngẩn người trong chốc lát, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, hào hứng leo lên ghế mở tủ lạnh: "Con muốn ăn ba hộp kem! Ăn ba hộp luôn!"

Mặc Uẩn Tề sải chân dài, chỉ hai bước đã bắt kịp thú con, nhẹ nhàng ôm lấy bé rồi đưa vào phòng ngủ. Trước tiên mặc bộ quần áo mà Cố Giai Mính đã chuẩn sẵn, sau đó một tay ôm con, tay kia xách cặp, bước đi nhanh gọn, động tác vô cùng thuần thục.

Mặc Trạch Dương: QAQ

Buổi sáng, vì Cố Giai Mính đi sớm nên không kịp chuẩn bị bữa sáng. Thư ký Vương đã kịp thời dâng lên món bé thích - bánh bao nhỏ và cháo nhừ. Nhìn thấy Mặc tổng càng ngày càng thuần thục trong việc đút con ăn, thư ký Vương chỉ biết âm thầm lau mồ hôi trên trán.

Trên đường đến trường, Mặc Trạch Dương không ngừng nhắc nhở Mặc Uẩn Tề: "Cha, cha đừng quên đón con đó nha."

Câu này bé đã nói tới ba lần.

Bình thường Mặc Trạch Dương lanh lợi, hoạt bát, nay lại trở nên nhạy cảm, khiến lòng Mặc Uẩn Tề mềm nhũn. Hắn ôm con trai vào lòng, xoa đầu dỗ dành: "Sẽ không quên. Chúng ta ngoéo tay."

Mặc Trạch Dương lập tức phấn chấn hẳn, tay nhỏ cuốn lấy tay lớn, vui vẻ hỏi tiếp: "Buổi tối ba có về không?"

Mặc Uẩn Tề khựng lại một chút: "...... Hẳn là không." Dù gì Cố Giai Mính tuy hơi mơ hồ, nhưng đâu có ngốc đến mức cứ để mình bị thương mãi?

Quả nhiên, buổi tối hôm đó Cố Giai Mính không về. Trong nhà vắng bóng ba, không ai nấu cơm, cho dù đã được ăn phần thưởng là một hộp kem, Mặc tiểu nhãi con vẫn thấy hụt hẫng.

Bé lặng lẽ dùng muỗng múc miến trứng, miệng nhỏ nhai nhồm nhoàm mà mãi vẫn chưa nuốt được mấy miếng.

Mặc Uẩn Tề buông đũa, dịu giọng hỏi: "Không ngon à?"

"Con muốn ăn cơm ba nấu."

Mặc tổng: "......"

"Con muốn ăn gà."

Không chần chừ thêm giây nào, Mặc tổng lập tức rút điện thoại: "Muốn ăn kiểu gì?" Hắn chuẩn bị gọi người mang tới ngay.

Mặc Trạch Dương đặt cái muỗng xuống, ánh mắt lập tức sáng lên: "Con muốn ăn KFC. Muốn tới tiệm thức ăn nhanh!"

Mặc tổng trầm ngâm ba giây, sau đó đứng dậy, bế Mặc Trạch Dương từ trên ghế xuống, nói đi là đi, không một lời thừa.

Mặc Trạch Dương cười tít mắt. Giây phút đó, bé cảm thấy cha mình chẳng khác gì siêu nhân.

Đúng là đàn ông đích thực - hành động dứt khoát, nói là làm!

Mùa hè mà nói thiếu gì cũng được, chứ muỗi thì không bao giờ thiếu, nhất là ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này. Đám muỗi như thể đã được huấn luyện, kéo bầy kéo lũ đi săn, thấy người là lao vào, cứ như nhìn con người là thấy đồ ăn vậy. Không chích được cái nào, tụi nó chắc còn ngại nhận mình là muỗi.

Người trong đoàn phim tụm ba tụm năm lại với nhau, có người cầm quạt hương bồ, quạt lia lịa không ngơi tay; có người xịt thuốc đuổi muỗi, rồi lại xức dầu thơm lên người. Dù làm đủ cách, những chỗ da thịt để trần ra ngoài vẫn bị muỗi đốt đầy nốt đỏ. Có nhân viên sợ muỗi quá, chịu nóng cũng phải mặc áo dài tay, quần dài kín bưng.

Còn nhìn Đặng Hưng thì khỏi nói, giống như bị muỗi nhìn trúng, đêm nay lại càng kỳ lạ. Mọi khi muỗi bám theo cả đoàn, mà nay tụi nó cứ nhằm vào Đặng Hưng mà tấn công. Con nào con nấy đầu to đùng, đảm bảo chích một cái là nổi vệt đỏ ngay lập tức.

Sợ bị chích vào mặt, ảnh hưởng đến việc quay ngày mai, Đặng Hưng đành lấy vải trùm kín mặt, trông không khác gì ăn trộm.

Cố Giai Mính ngồi trên bãi cỏ, hai bàn chân đặt xuống đất, mặc áo thun ngắn tay màu xanh, bên dưới là quần jean lửng, để lộ cổ chân trắng mịn. Hai bên cậu là Bùi Bằng và Bạch Vũ, cả ba mỗi người đều cầm vài tấm bài trong tay, trước mặt trải một miếng vải trắng, đang chơi đánh địa chủ.

Kỳ lạ là bên cạnh ba người này, không có lấy một con muỗi. Trong đoàn phim, đây đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

Đặng Hưng tức điên, dậm chân thùm thụp, nhìn mà không thể chen vào được. Cố Giai Mính không gọi hắn chơi cùng. Hắn diễn vai phản diện thì thôi, ngoài đời cũng có phần giống vậy, chẳng ai thèm kéo theo. Bạch Vũ thì bám riết Cố Giai Mính, kiểu gì cũng theo cậu ấy, Bùi Bằng lại thích đông vui. Ban đầu còn rủ hắn chơi chung, bị từ chối mấy lần thì thôi luôn, dù sao người ta cũng có vị trí cao hơn, đâu cần phải cứ nhường nhịn mãi.

Trợ lý của Đặng Hưng nhìn thấy, ái ngại khuyên: "Anh Hưng, ra đó nói chuyện với mấy người đi, đừng đứng đây hoài như ông cụ. Toàn người trẻ, lát nữa là tụ tập chơi tiếp đó."

Đặng Hưng bĩu môi: "Không đi! Ba người đó xấu thấy ghê, chắc vậy nên muỗi cũng không thèm cắn!"

Cố Giai Mính liếc mắt, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Đặng Hưng đang lườm tôi phải không?"

Bùi Bằng bất lực nhắc: "Cậu làm ơn đừng làm quá lên, lỡ phóng viên núp gần đây chụp được thì phiền to."

Cố Giai Mính nhún vai chẳng để tâm: "Kệ, để muỗi giúp tôi trả đũa cũng được."

Bạch Vũ bên cạnh gật đầu lia lịa: thần tượng của tui giỏi ghê, ra lệnh được cho muỗi luôn.

Bùi Bằng: "......" Thật sự không hiểu nổi đầu óc hai người này nghĩ gì luôn!

Chơi xong một ván, điện thoại Cố Giai Mính vang lên, cậu nhanh tay móc ra xem, là Mặc Uẩn Tề gọi video.

Cậu chạy chậm ra sau gốc cây để tránh ánh mắt người khác, vừa bật máy lên đã thấy Mặc Trạch Dương đang ôm cái đùi gà ăn ngon lành trong tiệm KFC.

Cố Giai Mính hỏi: Hai người ra ngoài ăn à? Trong nhà không ai nấu cơm hả?

Cậu hơi nhướng mày. Mình không có ở nhà, hai cha con lại toàn ăn bên ngoài, một hai bữa thì không sao, ngày nào cũng vậy thì có mà ốm mất.

Mặc Uẩn Tề đáp: Có cơm mà, yên tâm. Hôm nay quay mệt không?

Cố Giai Mính câm nín trả lời "không mệt", thầm nghĩ Mặc tổng đúng là nói chuyện kiểu tiết kiệm chữ, câu nào cũng cộc lốc như đang gửi tin báo hỏng wifi, may mà cậu hiểu được ý.

Mặc Uẩn Tề lại hỏi: Vậy là tốt rồi. Ở đâu đấy? Có quen không?

Chủ đề vừa mở ra là nói mãi không dứt, Cố Giai Mính dứt khoát ngồi luôn tại chỗ, tám chuyện với Mặc Uẩn Tề cho tiện.

Bùi Bằng với Bạch Vũ chờ một lúc không thấy Cố Giai Mính quay lại, lo quá chạy ra tìm. Dù sao khu vực này cũng vắng người, cỏ mọc um tùm, lỡ đâu có rắn rết thì rất nguy hiểm.

Vừa thấy cảnh bên kia, hai người liền đứng khựng lại. Trời đất, đang tám chuyện vui vẻ chứ có gì đâu.

Bùi Bằng lắc đầu: "Xong rồi, chắc cậu ấy còn lâu mới quay lại. Thôi tụi mình về chơi trò vẽ vương bát đi."

Bạch Vũ ngạc nhiên tới đơ người, mắt mở to: "Con người đúng là lợi hại, trò gì cũng có, còn biết cả rút vương bát nữa!"

Sau đó rút một bộ bài ra, chia đều và trộn lên cho mọi người tham gia.

Luật chơi là: trước tiên phải bỏ hết những đôi bài giống nhau trong tay. Sau đó người đầu tiên rút một lá từ người thứ hai, nếu tạo được đôi với bài trên tay thì bỏ ra, rồi đến lượt người thứ hai rút bài từ người thứ ba, cứ thế mà chơi tiếp.

Khi chỉ còn lại một người giữ một lá bài cuối cùng, người đó chính là "rùa", hay còn gọi là vương bát.

Cách chơi là: rút ngẫu nhiên một lá bài khỏi bộ bài, thường thì mọi người không biết đó là lá nào (nếu là trò có vua, thì gọi là vẽ ma), sau đó ghép đôi các lá bài có trong tay. Khi chọn xong, các lá bài được chia ra, rồi lần lượt rút bài theo thứ tự. Nếu rút trúng đôi thì loại ra, cuối cùng xem ai còn sót lại một lá bài.

Tám chuyện với Cố Giai Mính suốt hai mươi phút, Mặc Trạch Dương cũng ăn no, nghịch đủ, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Mặc Uẩn Tề nói với Cố Giai Mính rằng hai cha con chuẩn bị về nhà, lát nữa về rồi nói chuyện tiếp.

Hai người ra khỏi cửa, cách đó không xa có một chiếc xe đậu sẵn. Ánh đèn bất ngờ lóe lên. Mặc Uẩn Tề khựng lại, cau mày liếc sang bên đó, gương mặt không chút cảm xúc, nhanh chóng bế Mặc Trạch Dương rời đi.

Nhìn khí chất của Mặc Uẩn Tề, ai cũng nghĩ người như hắn chắc chỉ ăn ở những nhà hàng sang trọng kiểu gắn sao gì đấy, vậy mà giờ lại dắt theo một đứa nhỏ giống mình như đúc đi ăn KFC. Rõ ràng là cưng bé lắm, không phải con ruột thì ai mà nâng như nâng trứng kiểu vậy? Người ta ngoài hóng chuyện giới giải trí ra, mấy chuyện nhà giàu bí mật như thế này cũng là miếng mồi béo bở. Mặc Uẩn Tề vốn nổi tiếng là "độc thân vàng", nếu lộ ra là có con rồi, lại còn giấu kín như vậy, đảm bảo tin tức đó sẽ bùng nổ!

Đạt được thứ mình cần, chiếc xe nọ lập tức nổ máy rời đi. Lúc này, một người trẻ tuổi ăn mặc đơn giản đi ngang qua, mỉm cười gõ nhẹ vào cửa kính.

Người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi hạ kính xe xuống, tỏ vẻ vô tội: "Hai người có chuyện gì sao?"

Người trẻ dựa vào cửa xe, vẫn cười, nói: "Làm nghề này thì chắc cũng biết, có những thứ thấy rồi thì nên coi như chưa từng thấy. Nói ra xong, không những không kiếm được tiền, còn có thể mất mạng. Lần sau mà làm liều như vậy nữa, lỡ bị tay bắn tỉa tưởng là mối nguy hiểm thì người lãnh đạn đầu tiên chính là ông, tin không?"



"Cha ơi, con không ngủ được." Lần đầu tiên ngủ chung với Mặc Uẩn Tề, bé Mặc Trạch Dương vừa thấy mới mẻ vừa phấn khích. Cái ôm của cha mình... không giống ba ở nhà chút nào.

Mặc tổng xoay người lại, dịu giọng dỗ: "Không ngủ được thì đếm cừu đi."

Mặc Trạch Dương giơ tay đếm ngón: "Một con cừu, một con cừu, một con cừu... một con lạc đà lông xù, một con cừu... cha có thấy con lạc đà chen vào đàn cừu không?"

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật nhẹ, dỗ tiếp: "Đừng đọc ra miệng, đếm trong đầu thôi."

Một đứa nhỏ bé xíu mà không biết ở đâu ra lắm năng lượng đến vậy, cứ như đang chạy bằng pin tăng tốc, làm Mặc tổng mệt muốn xỉu, chỉ biết thầm thương Cố Giai Mính, nuôi đứa nhỏ này chắc cũng khổ lắm.

Mặc Trạch Dương nhắm mắt lại tiếp tục đếm, vẫn phải nhìn tay mới đếm chính xác, không nhìn là dễ nhầm.

Mặc tổng lặng lẽ nhìn bé đếm một hồi, rồi nghe thấy Mặc Trạch Dương thỏ thẻ: "Cha ơi, con không muốn đếm cừu nữa, con muốn đếm lạc đà."

Mặc tổng ngáp một cái: "Ừ, được."

"Một con lạc đà lông xù, một con lạc đà lông xù, lại một con nữa, lại một con nữa... cha ơi, cha có thấy con lạc đà chạy sau đám lông xù kia không?"

Mặc tổng: "......"

"Cha, con quay lại đếm cừu nhé."

Mặc tổng quyết định im lặng luôn.

Mặc Trạch Dương đếm tiếp, được một lát, bên tai bỗng nghe tiếng thở đều đều. Bé chưa ngủ, nhưng cha thì đã mệt rã rời rồi. Mặc Trạch Dương lắc lắc cái đầu nhỏ, ráng kéo chăn đắp cho cha, rồi len vào lòng cha nằm, khẽ thở dài.

Con người đúng là dễ mệt ghê.

Thôi, ngủ thôi.

Cố Giai Mính ôm điện thoại nằm trong lều, lăn qua lăn lại không sao ngủ được, thỉnh thoảng lại mở ảnh của nhóc con ra nhìn, cảm xúc dâng lên ầng ậc.

Nhớ quá.

Không biết lần đầu Mặc Uẩn Tề chăm con có xuể không. Mà trớ trêu thay, người khiến cậu phải lo lắng... lại là Mặc Uẩn Tề.

Cố Giai Mính ôm đầu, trong lều lăn tới lăn lui hết nửa đêm.

Ngày hôm sau là thứ Bảy, Mặc tổng ôm con mở đầu một trong những ngày mệt mỏi nhất cuộc đời.

Vì phải trông Mặc Trạch Dương, hôm nay Mặc tổng không đến công ty mà ở nhà mở họp online.

Cuộc họp mới được nửa chừng, cửa phòng bật mở, Mặc Trạch Dương ló đầu vào, giọng đầy uất ức: "Cha ơi, con muốn đi ị!"

Mặc tổng sững người: "......"

"Cha ơi, nhà vệ sinh hết giấy rồi, cha đi mua giúp được không?"

Mặc tổng không hay đi siêu thị: "......"

"Cha, con sắp không nhịn nổi nữa!"

"...... Vậy con đi trước đi?"

Mặc Trạch Dương như sắp khóc đến nơi: "Không có giấy thì sao mà ị được? Con phải cởi quần ra mà!"

Khóe miệng Mặc tổng co giật. Cái lý lẽ kiểu "không có giấy thì khỏi đi" này là thế nào... Hắn đành dẫn bé vào nhà vệ sinh, lục tung cả nhà, cuối cùng cũng lôi ra được một bịch khăn giấy ướt, thương lượng: "Dùng tạm cái này được không?"

Mặc Trạch Dương phồng má, tức y như con heo con, nghiêm túc đáp: "Cha, mai mốt cha già rồi, con nhất định sẽ không dùng khăn giấy ướt nhẹp lau mông cho cha đâu."

Giọng điệu đầy tính... đe dọa.

Mặc tổng khựng lại vài giây, lặng lẽ cất khăn ướt đi, cuối cùng nhớ ra còn một bịch giấy ăn trên bàn.

Tiểu Mặc tổng cuối cùng cũng có giấy lau mông: Hừ! ╭(╯^╰)╮

Mặc tổng không thể cùng lúc lo liệu hết mọi việc, bất đắc dĩ phải gọi người đến giúp, triệu hồi quản gia cũ trong nhà.

Nhưng trước khi gọi, Mặc Uẩn Tề vẫn gọi điện hỏi ý Cố Giai Mính.

Cố Giai Mính vừa nghe máy đã hỏi ngay: "Ông ấy biết nấu cơm, dọn nhà không?"

Mặc Uẩn Tề giải thích bằng giọng dịu đi rõ rệt: "Ngài Buck là quản gia lâu năm, cái gì cũng biết. Ông ấy mồ côi, được nhà họ Mặc cưu mang từ nhỏ, được dạy dỗ bài bản, hai mươi tuổi bắt đầu làm việc cho nhà anh, đến nay đã hơn ba mươi năm, chưa từng mắc lỗi gì."

Ngài Buck là người Mặc tổng cực kỳ tin tưởng. Lần này vì Mặc Trạch Dương, ông lại xuất hiện -- trông trẻ!

Khóe môi Cố Giai Mính hơi nhếch, đôi mắt cong cong: "Được rồi, có người trông là yên tâm. Chứ hai cha con anh mà ở nhà là kiểu gì cũng nhịn đói."

Giọng Mặc Uẩn Tề càng nhẹ hơn: "Đang lo cho tụi anh à?"

Cố Giai Mính lập tức đổi giọng: "Ơ kìa! Tôi lo cho con thôi, ai lo cho anh?"

Mặc Uẩn Tề khẽ cười: "Cuối tuần anh qua thăm em nhé?"

"Đừng tới, chỗ quay hiện giờ điều kiện kém lắm. Vài hôm nữa tụi em chuyển địa điểm, có nửa ngày nghỉ, tôi sẽ về nhà."

"Ba!" Mặc Trạch Dương ngồi trong lòng Mặc Uẩn Tề nghe người lớn nói chuyện một hồi, rốt cuộc nhịn không nổi hét to, suýt khiến Cố Giai Mính giật bắn mình. Xung quanh toàn là người, nhỡ có ai tai thính thì toi.

"Ba ơi, sáng nay tụi con tới tiệm bánh bao Giang Nam ăn sáng, ngon lắm! Cha còn mua cho con máy bay nhỏ, gấu bông tàu ngầm, còn hứa mai dẫn con đi xem gấu trúc nữa!"

Mặc Trạch Dương phấn khích ôm cổ Mặc Uẩn Tề, hun một cái rõ kêu, định bụng vì cha mua đồ chơi lấy lòng mình nên sẽ không khai vụ hồi sáng "hết giấy đi ị".

Mặc Uẩn Tề mỉm cười xoa đầu dưa của bé con, đúng là con ngoan ~

Cố Giai Mính vốn đang cười, sắc mặt dần tối lại. Mặc Uẩn Tề đúng là chơi bẩn!

Lấy đồ chơi dụ con!

Bé sắp tạo phản rồi!

Phía sau, Đặng Hưng đang đợi hóa trang, lặng lẽ véo đùi mình thật mạnh để không lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Trong lòng hắn thì đang gào rú: Cố Giai Mính kết hôn rồi, còn có con luôn?!