Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 27



Nghỉ ngơi xong, Cố Giai Mính liền nhận ra ánh mắt Đặng Hưng nhìn mình không được bình thường cho lắm, cứ như muốn nói gì đó mà lại không biết mở lời thế nào, nghẹn đến mức khó chịu thấy rõ.

Cố Giai Mính liếc trái liếc phải, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi ị hả? Không mang giấy vệ sinh à?"

Đặng Hưng: "......"

Cố Giai Mính ngồi xổm xuống, từ trong giày lôi ra một bịch giấy vệ sinh nhỏ xíu, loại mấy nghìn một gói, không biết đã giấu từ đời nào, bao nylon đã bắt đầu ngả màu. Cậu cẩn thận đưa cho Đặng Hưng, hạ giọng thì thầm: "Tôi cho anh nè, đi giải quyết đi."

Đặng Hưng: "......"

Giờ đây, Cố Giai Mính đã thay bộ trường bào dài lụng thụng thành đồ diễn gọn gàng hơn, từ thiếu gia điệu đà biến thành một quân sư bảnh bao, trong phim tuy Chung Ly Thiều không biết võ, nhưng lại là người đứng sau chiến lược, kiểu nhân vật đầu óc, điều binh khiển tướng. Búi tóc gọn ghẽ, ống tay áo thắt cao, từng cử động đều toát ra khí chất dứt khoát mạnh mẽ. Nhân vật của Đặng Hưng vốn là vai phản diện đối đầu trực tiếp với Chung Ly Thiều, trong phim bị ánh sáng của nhân vật chính đè đến mức chuyển từ trầm mặc thành... hơi lệch pha. Rất nhiều cảnh, anh ta đều bị kỹ thuật diễn của Cố Giai Mính cuốn vào. Cố Giai Mính không bao giờ để thời gian trôi qua uổng phí, diễn cực nhanh, nhập vai cực lẹ. Đặng Hưng vừa mới chỉnh lại tâm lý, nhìn mặt Cố Giai Mính sau khi hóa trang xong, kết quả bị một cú "tốt bụng" kiểu này của cậu phá hỏng hoàn toàn.

Ai nói muốn đi ị hả?! Ai mượn giấy vệ sinh của cậu vậy?!

Mặt thì đẹp, nói thì nghiêm túc, nhưng nội dung thì không ai ngờ tới được. Làm ơn, có thể nào đừng lãng phí gương mặt xuất sắc của cậu cho mấy câu như thế được không?!

Mặt Đặng Hưng đỏ gay, nghẹn đến mức muốn phát điên.

Cố Giai Mính vẫn rất nhiệt tình, chìa giấy ra: "Đừng khách sáo, hôm nay tâm trạng tôi tốt, giúp đỡ người khác là chuyện vui mà, nhanh đi đi, còn phải quay nữa."

Vừa nói xong liền ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt, một giây nhập vai khiến ngực Đặng Hưng như bị đè đá nặng. Không theo kịp, dù cố đến mấy cũng không đuổi kịp cậu ta!

Bị một người như Cố Giai Mính vượt mặt, trong lòng Đặng Hưng vốn đã có khúc mắc, giờ lại càng thêm khó chịu. Thật ra hắn từng nghĩ, nếu không thể nổi bật với vai người tốt thì thử đóng vai phản diện xem sao, biết đâu lại là con đường tắt? Nhưng từ khi diễn cùng Cố Giai Mính, ý nghĩ đó càng lúc càng khó thành hiện thực. Hắn từng muốn nhắc nhở Cố Giai Mính giữ lời giữ miệng, đề phòng vẫn hơn, biết đâu nhờ vậy mà đổi được chút thiện cảm, chen vào được cái nhóm thân thiết đó. Bởi lẽ, bị người khác cô lập đâu có dễ chịu gì.

Trong giới này ngoài tài nguyên thì quan hệ cũng quan trọng không kém. Nhà có tiền cỡ nào cũng không bằng có người thật lòng chịu kéo mình lên. Nhưng chính thái độ của Cố Giai Mính giờ lại khiến hắn nghẹn họng: ghen tới phát điên! Nếu hắn muốn tung tin ra để lăng xê, chắc chắn sẽ khiến Cố Giai Mính gặp rắc rối lớn, có khi còn chơi một cú đau thật sự. Hắn không giống Lâm Thuần, không tay trắng, không vô dụng.

Nhưng ánh mắt trong veo kia lại cứ nhìn hắn như đang thật lòng muốn giúp. Cố Giai Mính rõ ràng có thể khiến hắn biến khỏi giới này, nhưng chưa từng làm vậy. Ngược lại, toàn trả đũa kiểu trẻ con, nhẹ hều, không đau không ngứa mà còn... công khai chính diện. Càng như vậy, hắn càng tức hơn! Rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc đây?!

Đến nước này, Đặng Hưng không còn biết mình nên giận hay nên cười.

Một suy nghĩ là chơi đẹp, một suy nghĩ là chơi xấu, lòng dằn vặt chẳng biết nghiêng về đâu.

Cố Giai Mính quay đầu liếc hắn một cái, cười toe toét, phất tay vẫy vẫy, ánh mắt nói rõ: Có gì trong bụng thì mau đi cho nhẹ, đừng ráng!

Đặng Hưng: !!!

-

Trong nhà Cố Giai Mính.

"Cha ơi, con có thể ngủ trong phòng ba không?" Mặc Trạch Dương ôm gối nhỏ, đẩy cửa phòng Mặc Uẩn Tề, mặt buồn hiu, "Trong phòng ba có mùi của ba, con nhớ ba."

Mặc Uẩn Tề hít sâu: "Được."

Chỉ cần Mặc Trạch Dương làm mặt như vậy, đòi gì cũng chiều.

Mặc Trạch Dương lập tức cười híp mắt, kéo áo Mặc Uẩn Tề đi ra: "Cha ngủ với con nha."

Nằm trên giường của Cố Giai Mính, hít hà mùi hương quen thuộc, nhóc con ôm sát lấy Mặc Uẩn Tề, tay nhỏ xíu cứ sờ tới sờ lui vai cha, đo đo đếm đếm như đang so sánh thật nghiêm túc: "To hơn ba con nhiều lắm luôn."

"Ừ."

Tay nhỏ lại sờ xuống bụng: "Bụng to hơn ba luôn á."

Mặc tổng sửa ngay: "Đó là cơ bụng."

Bé lại sờ xuống thấp hơn chút, bị Mặc tổng chặn lại ngay: "Ngủ đi."

Mặc Trạch Dương lại không chịu, quay sang sờ cánh tay: "Chỗ này cũng to hơn ba nữa."

Mặc tổng sửa tiếp: "Là chắc thịt."

Bé nhìn cha chằm chằm một lúc, rồi hừ nhẹ một tiếng, quay lưng lại không nói gì nữa, mặt xụ xuống.

Cha đúng là không biết chiều người ta gì hết!

Mặc tổng thì mơ hồ, chẳng hiểu mình lại sai chỗ nào nữa rồi: ▼_▼

Thứ hai, Mặc Trạch Dương cuối cùng cũng đi nhà trẻ. Mặc tổng - người bình thường dù trời có sập cũng không đổi sắc mặt - vậy mà lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa được giải thoát khỏi gánh nặng nghìn cân.

Trước khi đến nhà trẻ, Mặc Trạch Dương đã nhét đầy nửa cái cặp toàn là đồ ăn vặt, trong đó có một bịch kẹo to đùng.

Mặc Uẩn Tề nhắc nhở: "Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng."

Mặc Trạch Dương phồng má, miệng nhét đầy như sóc, đôi mắt tròn xoe ủy khuất nhìn chằm chằm cha mình, tay thì cứ lấy kẹo ra rồi lại bỏ vào. Nhìn kiểu đó là biết giây tiếp theo chắc chắn sẽ khóc.

Gặp ánh mắt như vậy thì ai mà nỡ nặng lời, huống hồ đây còn là đứa con mà mình bỏ lỡ mấy năm đầu đời. Trong lòng áy náy không thôi, Mặc tổng đành mềm giọng: "...... Phần còn lại đem theo, chia cho các bạn con."

Hai mắt của Mặc tiểu hồ ly lập tức sáng lên, như thể vừa tìm ra bí kíp trị cha mình!

Đừng nhìn Cố Giai Mính mỗi ngày cưng chiều bé, nhưng một khi bé làm sai chuyện hoặc vòi vĩnh quá trớn thì tuyệt đối không dễ qua mặt. Cố Giai Mính nói đánh là đánh thật, đánh mông không thương tiếc. Còn cha thì khác - cha không đánh!

Mặc Trạch Dương lanh lợi hỏi: "Cha, nếu con làm sai chuyện, cha có đánh mông con không?"

Mặc Uẩn Tề nhìn xuống, giọng nghiêm túc: "Không."

Đánh mông chẳng qua để con cái nhớ rõ sai lầm, để sau này không tái phạm. Mà hắn có cả đống cách để cho thằng bé nhớ bài học, chẳng cần tới cách đó.

Mặc Trạch Dương vừa nghe xong thì nhảy cẫng lên ra khỏi cửa, vui sướng muốn bay lên trời, hoàn toàn không hề biết trong lòng cha mình đang tính chuyện gì.

Thực ra thì... Lão Mặc vẫn luôn là Lão Mặc.

Ngồi trên xe, Mặc Trạch Dương dụi đầu vào lòng Mặc Uẩn Tề, làm nũng: "Cha, con muốn ăn chocolate, ba lấy hết chocolate của con rồi."

Vừa mới cảm nhận chút tình cha con hiếm hoi, nghe giọng nũng nịu kia là suýt nữa Mặc tổng đã đồng ý rồi.

"Ba không cho con ăn vì con bị dị ứng." Nhớ lại lời dặn của Cố Giai Mính, Mặc tổng cắn răng từ chối.

Mặc Trạch Dương trườn xuống khỏi lòng cha, lườm một cái: "Vậy mà ba lại sợ vợ!"

Mặc tổng: "......"

Chuyên gia nào đó từng bảo con nít rất dễ dạy, đúng là phải thay người rồi!

Sau khi đưa Mặc Trạch Dương đến nơi, Mặc tổng nói với thư ký Vương: "Đặt một hộp chocolate, dán nhãn kẹo bình thường."

"Vâng, Mặc tổng." Thư ký Vương ghi lại rất nghiêm túc, khoé miệng hơi giật giật. Thật ra thì... Tiểu Mặc tổng nhà chúng ta nói đúng phết.



Cả buổi sáng hôm đó, Cố Giai Mính cứ có cảm giác Đặng Hưng đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc. Đến trưa, trong lúc ăn cơm, cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa, cầm hộp cơm đi tới chỗ Đặng Hưng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?"

Cố Giai Mính tuy đơn giản, tính tình lại thẳng thắn, nhưng không ngốc - thật ra là do mất trí nhớ mới biến thành bộ dạng ngơ ngác hiện giờ thôi. Sự nhạy cảm của hồ ly vẫn còn đó. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên của Đặng Hưng hôm nay, cậu đã biết đối phương có chuyện trong lòng. Hôm qua còn tưởng người ta muốn đi ị, hôm nay thì rõ rồi - hóa ra không phải.

Con người đúng là khó hiểu. Có chuyện thì nói luôn cho xong, cứ im im rồi trông người ta đoán ý, mệt chết được. Miệng có là để nói chuyện mà!

Đặng Hưng vẫn cầm hộp cơm, vẻ mặt lạnh tanh như không quen biết, ánh mắt lạnh lẽo thể hiện rõ: "Cậu đừng có lại gần tôi."

Cố Giai Mính cũng tỏ thái độ tương tự, trề môi: "Anh tưởng tôi thích lại gần anh chắc? Cứ nhìn tôi bằng ánh mắt táo bón, mệt mỏi quá đi!"

"Cậu......" Đặng Hưng suýt sặc. Ai nói chuyện ăn uống mà lôi cái đó ra!

Anh ta hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cầm một chiếc bánh bao cuộn lên, nhìn hoa văn trên đó một lúc rồi mới chậm rãi mở lời: "Hôm qua lúc cậu gọi điện thoại, tôi nghe thấy rồi. Nếu không muốn bị phanh phui, nhớ cẩn thận một chút."

Cuối cùng cũng nói ra được!

Tự dưng Đặng Hưng cảm thấy nhẹ cả người, thì ra làm người tốt lại dễ chịu đến thế. Thì ra khi nói thật lòng, sẽ cảm thấy thư thái như vậy. Nếu thực sự làm chuyện bất lợi cho Cố Giai Mính, lương tâm chắc chắn sẽ bị cắn rứt suốt đời, dù sau này có hối hận rồi chuộc lỗi cũng không thoải mái được như bây giờ.

Con người đúng là không nên làm điều xấu!

Đặng Hưng nhìn sang Cố Giai Mính, ánh mắt đầy chính nghĩa.

Cố Giai Mính chớp mắt mấy cái rồi phì cười: "Tôi cứ tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra là cái đó."

Đặng Hưng nhíu mày: "Chuyện như vậy mà còn không to sao? Đừng tưởng bây giờ cậu đang nổi, nếu bị lộ chuyện, người đầu tiên không tha cho cậu chính là fan!"

Fan Cố Giai Mính mỗi ngày đều gào muốn sinh khỉ con cho cậu, phần lớn toàn fan nữ mê trai quá mức.

Cố Giai Mính cười cười, lắc đầu: "Chuyện gì tới sẽ tới, nghĩ xa xôi làm gì." Nếu bị lộ thật, cậu cũng không giấu, không vì mất fan mà chối bỏ người thân. Còn về Mặc Uẩn Tề, hừ, người đó căn bản không cần cậu lo - ông chủ lớn có hàng ngàn cách đối phó.

Khóe miệng Đặng Hưng giật giật, xa xôi cái nỗi gì? Nó ngay trước mắt rồi mà!

Cố Giai Mính vô tư tiếp tục ăn cơm: "Thật ra tôi biết anh nghe được từ hôm qua, cũng biết anh sẽ không nói ra ngoài. Không ngờ anh còn tốt bụng nhắc nhở tôi."

Đặng Hưng ngạc nhiên: "Sao cậu chắc tôi sẽ không nói? Với gia thế của tôi, chỉ cần tung tin cho vài bên truyền thông là cậu toi ngay, cậu không sợ à?"

"Không." Đôi mắt của Cố Giai Mính trong veo như pha trà: "Trực giác nói với tôi, anh không phải người xấu - chỉ hơi phiền một chút."

Sắc mặt Đặng Hưng đỏ bừng, giận sôi máu: "Cậu mới phiền! Cậu không chỉ phiền, mà còn ngốc nữa!"

Tôi thật sự từng nghĩ sẽ dìm cậu, giờ cậu nói tin tôi, đầu óc cậu có vấn đề à?! Đặng Hưng muốn lật cả bàn cơm, không biết tức cậu hay tức chính mình, cảm xúc quá rối rắm.

Cố Giai Mính nghiêm túc chỉnh lại suy nghĩ của anh ta: "Đừng tự ti như vậy. Anh chỉ hơi phiền thôi, không đến mức xấu xa không cứu được. Nếu anh thực sự gian xảo hèn hạ, tôi đâu cần chỉnh anh làm gì, tôi đã cho anh bay màu khỏi giới từ lâu rồi."

Đặng Hưng trợn mắt tức tối. Cố Giai Mính vậy mà tự miệng thừa nhận đã luôn chỉnh anh ta!

Hai người này đúng là không thể hòa thuận nổi!

Đặng nhị thiếu hừ một tiếng, lạnh mặt xách hộp cơm chuyển bàn.

Cố Giai Mính dửng dưng nhún vai, còn tiện tay kéo luôn mấy món Đặng Hưng chưa ăn hết sang chỗ mình - người ta bỏ thì mình ăn hai phần.

Đặng nhị thiếu phải quay lại lấy đồ ăn: "......" Lại tức xì khói mà đi về.

Buổi tối, Mặc Trạch Dương nhẹ nhàng hỏi Cố Giai Mính:

"Ba, ba tính kiếm mẹ mới cho con hả?"

"Ba, con thấy trong máy tính ba có hình ba chụp với người khác, có phải ba muốn tìm mẹ nhỏ cho con không?"

"Ba, người đó không đẹp bằng cha!"

Cố Giai Mính đang nằm nghỉ trong lều, nghe bé hỏi liền ba câu liên tục, phì cười: "Không phải con từng chê mặt mình không ưa nhìn sao? Giờ lại thấy cha con đẹp, con đổi phe rồi đúng không?"

Mặc Trạch Dương đáp tỉnh bơ: "Giờ con thấy con vậy cũng ổn, thầy cô đều khen con dễ thương."

Cố Giai Mính nghẹn họng. Như thể mấy thầy cô hồi trước chưa từng khen con ấy. Giờ ở gần Mặc Uẩn Tề, chắc là con bắt đầu chấp nhận cha mình rồi, nên mới thấy bản thân cũng không đến nỗi.

Mặc Trạch Dương chưa chịu dừng, tiếp tục nhắc lại: "Ba còn chưa trả lời, người đó có phải mẹ nhỏ không?"

"Không phải!" Cố Giai Mính lần thứ N nghiêm túc giải thích, "Ba sẽ không đi tìm mẹ nhỏ. Mấy tin đồn vớ vẩn đó là người ta bịa thôi, đừng tin. Con biết không, mỗi lần có tin kiểu vậy, người đầu tiên ba muốn nói rõ là con á." Vì sợ Mặc Trạch Dương hiểu lầm chuyện ba tìm mẹ mới, Cố Giai Mính luôn cố giữ khoảng cách với người khác, để tránh bị bàn tán gây rắc rối.

Mặc Trạch Dương nhìn sang Mặc Uẩn Tề, nghiêm túc vỗ vai cha: "Cha yên tâm, ba con sẽ không đi kiếm mẹ nhỏ đâu, cha đẹp trai nhất!"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười xoa đầu con trai: "Cảm ơn con đã bênh cha. Để cảm ơn, cha tặng con cái này."

Hắn móc từ túi ra vài viên kẹo chocolate bọc giấy, đặt vào bàn tay tròn trịa của Mặc Trạch Dương, dịu dàng nói: "Là loại chocolate con thích nhất, được ngụy trang bằng giấy kẹo bình thường. Đây là bí mật giữa hai cha con mình, không được kể cho ba biết nhé."

Mấy tin đồn trên mạng hắn không để tâm, điều khiến hắn vui nhất là con trai đã chấp nhận và bắt đầu đứng về phía hắn.

Dù sao thì, con hắn vẫn là con hắn.

Mặc Trạch Dương vui mừng ôm lấy cổ Mặc Uẩn Tề, cẩn thận mở gói chocolate, hôn cha ba cái liền: pi pi pi ~

"Cha thiệt thông minh!" Bé hết lời khen ngợi, trí thông minh y chang mình!

Cha nào con nấy!

Lâu lắm không được ăn chocolate, bé vẫn nhớ lời dặn của Cố Giai Mính: không được ăn trước mặt cha. Thế nên bé lén giấu chocolate vào túi áo: "Con mệt rồi, con đi ngủ, mai dậy ăn tiếp!"

Mặc Uẩn Tề nheo mắt, âm thầm ghi nhớ mấy hành động kỳ lạ của con trai: "Ừ, đi ngủ đi."

"Đêm nay con ngủ một mình." Mặc Trạch Dương vừa nói vừa che túi áo lại, cứng rắn giữ bí mật.

Thấy cha gật đầu đồng ý, bé liền chạy vù về phòng.

Tiểu Mặc tổng quên mất một điều - Lão Mặc vẫn là Lão Mặc. Cái đầu nhỏ kia nghĩ trốn vô phòng ăn vụng mà không ai biết, quả là sai lầm cơ bản.

Cố Giai Mính thấy nhãi con im ru không trả lời nữa, cũng tranh thủ lướt mạng. Địa điểm quay phim nằm trên núi, tín hiệu yếu, lên mạng được chút xíu là thấy ngay cái "chuyện tức cười" kia - bị paparazzi chụp lén, rồi người ta ghép ảnh, thêm chữ vào cho ra vẻ thật. Nhưng nói gì thì nói, chẳng khác gì bịa đặt trắng trợn.

Đúng là vì vài cái lượt xem mà bịa đại chuyện của người ta. Vô lương tâm vậy không đau đầu hả trời?

Không có đạo đức!

Cố Giai Mính gọi cho Trịnh Học Thiệu: "Ba Trịnh, trên mạng đồn tôi có scandal. Tôi có cần lên tiếng không?"

"Scandal gì?" Trịnh Học Thiệu làm quản lý mà không hề biết vụ này.

"Anh đúng là quá không có trách nhiệm," Cố Giai Mính bực, gửi luôn mấy đường link: "Đây nè."

Trịnh Học Thiệu vừa nhìn liền phì cười: "Mấy cái này ai nhìn cũng biết bịa. Trước giờ scandal cậu dính còn ít sao? Trước thì làm ngơ, giờ lại thấy quan tâm. Sợ Mặc tổng ghen không cho về nhà hả?"

Cố Giai Mính lập tức xù lông: "Tôi phì á! Đó là nhà tôi!"

Trịnh Học Thiệu cười ha hả: "Ờ thì đúng, là nhà cậu. Đóng phim cho tốt, kiếm tiền nuôi nhà. Còn mấy thứ linh tinh này cứ để tôi lo, tôi sẽ nhờ bộ phận quan hệ xử lý. Cậu chỉ cần tập trung diễn là được, tôi không làm được thì còn có Mặc tổng. Yên tâm."

"Đừng nhờ anh ta!" Nhắc tới Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính như bị dẫm trúng đuôi, nổi cáu. Cậu đã nợ Mặc tổng quá nhiều rồi, mà còn dựa dẫm nữa thì thật sự không gượng dậy nổi!

Nghĩ tới việc Mặc tổng đang ở nhà trông con, cậu lại bắt đầu thấy khó chịu trong lòng, bèn quyết định nhắn tin cho đối phương, giải thích một lần cho xong. Dù sao Mặc Trạch Dương đã từng nghi ngờ cậu tìm mẹ nhỏ, nhỡ Mặc Uẩn Tề cũng hiểu lầm thì sao?

Với vai trò cha Mặc Trạch Dương, cậu thấy mình cần phải giải thích. Cậu không dây dưa yêu đương lằng nhằng, không để con trai chịu thiệt.

Làm nhân viên giỏi, cũng cần nói rõ với sếp rằng mình luôn làm tròn trách nhiệm...

Tắt máy với Trịnh Học Thiệu xong, Cố Giai Mính nghiêm túc nhắn Wechat cho Mặc Uẩn Tề: [Đừng để thú con đọc mấy tin bậy bạ, đều là tin giả. Trước giờ, bây giờ và sau này tôi đều sẽ không tìm mẹ nhỏ cho nó.]

Nghĩ nghĩ, cậu gõ thêm một câu: [Một người ba là đủ rồi.]

Một người đã phiền lắm rồi, tìm thêm người nữa chỉ tổ mệt xác. Câu này nghe có vẻ ghét bỏ Mặc tổng, nhưng cậu không dám nói thẳng. Ai bảo hắn là ông chủ, tiền lương là do hắn trả chứ.

Cố Giai Mính gõ thêm: [Tôi luôn nỗ lực làm việc. Xin đừng trừ lương. Cầu xin thưởng thêm. Ở nhà còn phải nuôi con!]

Mặc Uẩn Tề cầm điện thoại, môi khẽ cong lên. Phản ứng này, rõ ràng là vợ nhỏ đang run rẩy giải thích với chồng rằng mình vô tội.

Anh trả lời: [Ừ, anh tin em.]

Cố Giai Mính chết sững. Sau khi nghĩ lại lời của đối phương, cậu vội vàng gõ tiếp: [Anh đừng hiểu nhầm! Tôi không có giải thích với anh!]

Giống hệt một con hồ ly nhỏ giảo hoạt, ngoài miệng chối đây đẩy nhưng dáng vẻ lại lòi đuôi cả khúc.

Mặc tổng kiên nhẫn nhắn lại: [Ừ, em không giải thích.]

Cố Giai Mính xù lông dậm chân. Cái tên thú hai chân này rõ ràng đang hiểu lầm trắng trợn! Nói chuyện kiểu này cứ như họ là vợ chồng thật sự vậy! Rõ ràng không phải mà! Chẳng qua là đang cùng nhau nuôi con thôi!

Mà nói tới đây, Cố Giai Mính bỗng ngây người.

Ở chung dưới một mái nhà, cùng nuôi một đứa con - không phải đúng là vợ chồng rồi sao?

Nhưng tình hình đã tới nước này, cậu cũng không đuổi người ta đi được. Mặc tổng đang chăm con như thế, giờ mà đi thì làm sao?

Giao con cho người khác cậu cũng chẳng yên tâm nổi.

Cố Giai Mính ôm đầu, lòng rối như tơ vò: Bị gài rồi! Cái tên thú hai chân khôn như quỷ này, ăn của cậu, uống của cậu, ở nhà cậu, còn trông con dùm - đúng kiểu ăn vạ sống ký sinh còn gì!

Mặc Trạch Dương chui tọt vào ổ chăn, mông nhỏ vểnh lên, trùm cả đầu bằng cái thảm, cuộn lại thành một cục thịt tròn vo, nhìn chẳng khác gì viên thịt nhỏ lăn lóc trên giường-người ngoài nhìn vào cũng không tài nào thấy được bé ở đâu.

Mặc Uẩn Tề vừa mở cửa phòng ngủ thú con, ánh mắt lập tức dừng lại ở một cục gì đó nhô lên trên giường. Nhìn cái cục nhỏ đáng yêu kia, khóe môi hắn khẽ cong lên-một lớn một nhỏ trong nhà này, sao mà đều đáng yêu đến thế.

Sợ bé ngộp thở, hắn bước lại mép giường, nhẹ tay nhấc chăn phủ trên người Mặc Trạch Dương lên, rồi hơi khựng lại.

Lông mày Mặc Uẩn Tề chậm rãi nhíu lại, trong đáy mắt hiện ra chút nghi hoặc-thú con chắc hẳn đã chuẩn bị đâu vào đấy trước khi ngủ, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng khi ngủ của mình, nên mới trùm chăn kỹ đến vậy. Cách che giấu này, ai mà cố nhìn trộm sẽ lập tức đánh thức bé dậy.

Mặc tổng bất giác nhoẻn miệng cười, trong lòng thấy vui mừng vì con trai mình thật thông minh, may quá, không di truyền cái sự ngốc nghếch của ba nó.

Có điều... vẫn còn nhỏ quá.

Một ngày quậy tưng ở nhà trẻ đã đủ làm Mặc Trạch Dương kiệt sức. Trẻ con vốn ngủ nhiều hơn người lớn, mà bé lại là hồ ly con, đang tuổi lớn, nên ngủ rồi thì đúng kiểu ngủ chết, không biết trời đất gì nữa.

Mặc Uẩn Tề khẽ cầm lấy một góc chăn, nhẹ nhàng vén lên. Dưới lớp chăn, Mặc Trạch Dương đang gối lên cánh tay nhỏ của mình, trong tay vẫn nắm chặt hai tấm giấy gói kẹo, miệng con chẹp chẹp như thể vẫn đang hồi tưởng mùi vị chocolate lúc trước khi ngủ. Trên đỉnh đầu bé, một đôi tai nhỏ lông xù xù khe khẽ giật giật theo phản xạ. Đôi mắt Mặc Uẩn Tề lập tức dừng lại trên bàn tay hồ ly đang lộ ra kia-đồng tử hắn, trong khoảnh khắc, co rút lại như bị ai siết chặt.