Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức của Mặc tổng.
Mặc Uẩn Tề vốn là người theo thuyết vô thần chính hiệu, không cầu Phật, không bái thần, càng không tin Thượng Đế. Vậy mà chuyện kỳ quặc thế này lại xảy ra ngay chính trên người hắn. Một kẻ luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào lý trí và năng lực của bản thân, cho rằng chỉ cần cố gắng là sẽ đạt được mọi thứ-thế nhưng, tình huống trước mắt về đứa con trai kia, lại đảo lộn triệt để ba mươi mấy năm thế giới quan của hắn.
Từ cái đêm ở khu phố phía bắc thành tây, hắn đã mơ hồ cảm thấy Cố Giai Mính có gì đó không giống người thường. Hắn lập tức cho người điều tra cái Bộ mà Cố Giai Mính từng gia nhập, hóa ra lại thuộc về Bộ An Ninh Quốc Gia.
Hắn từng nghi ngờ, Cố Giai Mính có thể là vật thí nghiệm từ một căn cứ bí mật do quốc gia đầu tư-được cấy ghép năng lực đặc biệt nào đó, nên mới có sức mạnh kỳ lạ như vậy. Và cũng vì thế mà đến hơn hai mươi tuổi vẫn không hề có chút kiến thức sinh hoạt thường ngày. Hắn cho rằng vì còn bị Bộ kia kiểm soát, nên cậu mới không dám ở bên hắn.
Nhưng giờ đây, tận mắt nhìn thấy đôi tai đầy lông của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề không thể không bác bỏ hoàn toàn giả thuyết trước đó. Liên tưởng đến dấu chân hồ ly từng xuất hiện trên văn kiện, trong lòng Mặc tổng như có một cánh cửa nào đó vừa bị mở tung.
Nếu thật sự tồn tại gien đột biến cho phép con người và động vật có thể hoán đổi, thì khoa học hiện nay đã phát triển tới mức ấy rồi sao?
Thành thật mà nói, đến cả lấy khoa học ra làm lý lẽ, chính Mặc tổng cũng không còn tin nổi.
Ba giá trị quan* của hắn bắt buộc phải đập đi làm lại từ đầu!
(*Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Cả người Mặc tổng ngơ ra tại chỗ!
Còn Mặc Trạch Dương thì hoàn toàn không biết mình đã bị lộ tẩy, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, rồi cuộn mình trong chăn lông lăn một vòng. Trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên nở nụ cười mãn nguyện. Sau đó lại tiếp tục lăn thêm ba vòng nữa, chăn lông không những không rớt, mà còn quấn càng lúc càng chặt. Cuối cùng, lăn ra tới mức chỉ lộ mỗi cái đầu nhỏ-lỗ tai trắng muốt cũng vì vậy mà lộ ra rõ ràng.
Nhìn bé con như vậy, Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường, trầm mặc đúng nửa phút rồi cúi người ôm lấy Mặc Trạch Dương đang lăn gần mép giường, đặt bé trở về giữa giường.
Mặc Trạch Dương lơ mơ hé mắt, mơ màng lẩm bẩm một câu: "Cha, cha ôm con làm gì vậy?"
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề có phần phức tạp, hắn đặt bé nằm ngay ngắn giữa giường, rồi giơ tay, thử chạm vào cái lỗ tai trên đầu Mặc Trạch Dương. Cảm giác mềm mại ấm áp truyền tới, khiến tim hắn khẽ run lên. Mặc Trạch Dương vốn đã rất đáng yêu, bây giờ nhìn kỹ, lại càng thấy đáng yêu hơn.
Mặc tổng không nhịn được, đưa tay vuốt ve thêm lần nữa. Sờ xong rồi, bất đắc dĩ giơ tay nhéo nhéo ót mình, cảm thấy bản thân cũng sắp phát điên-đứa con nhà hắn, dù nhìn kiểu gì cũng thấy... đáng yêu nhất trần đời!
Bị sờ đến tỉnh hẳn, Mặc Trạch Dương đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức bật người ngồi dậy, mắt trợn tròn, phút chốc tan sạch cơn buồn ngủ. Đôi tai trên đỉnh đầu bé cũng biến mất tức thì-bị dọa thu về mất rồi!
Hai tay bé hoảng hốt sờ sờ đỉnh đầu, xác nhận không thấy tai mới yên tâm. Tiếp đó lại mò xuống sờ mông, xác nhận không có đuôi mới hoàn toàn thả lỏng. Bé bất đắc dĩ nhìn cha mình: "Cha không ngủ được à? Cha sợ tối hả?"
Mặc Trạch Dương xê dịch vào trong, tay nhỏ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, vẻ mặt đầy chịu đựng: "Đến đây đi, ngủ cùng nhau."
Nhìn một loạt động tác đó của bé, ánh mắt Mặc tổng rơi lên cái mông nhỏ tròn tròn, tiện tay nhấc chăn lên liếc thử-quả nhiên chẳng thấy gì. Có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn đưa tay ra xoa xoa đầu bé đầy cưng chiều: "Được."
Bất kể là vật thí nghiệm hay phi nhân loại, thì cũng đều là con của hắn và Cố Giai Mính.
Hai cha con này... không ai thoát được!
Sau khi dỗ Mặc Trạch Dương ngủ yên, Mặc tổng ra một mệnh lệnh khác cho người phụ trách điều tra: "Mau chóng liên hệ cấp trên của cái Bộ đó. Cứ chuẩn bị cho cậu ta tài chính tầm mười tỷ, cho dù phải đập bao nhiêu tiền đi nữa, trong vòng một tháng-mở cánh cửa đó cho tôi!"
Đoàn phim lại quay liền ba ngày, cuối cùng cũng hoàn tất mọi cảnh quay. Tiếp theo phải vào sâu trong núi dựng trại, điều kiện sẽ càng khắc nghiệt hơn, thậm chí ngay cả internet cũng không có.
Để chứng minh mình không phải đạo diễn kiểu "Vương lột da", Vương đạo hào phóng cho vài diễn viên chính hai ngày nghỉ, để họ về nhà nghỉ ngơi, tiện thể mang thêm ít quần áo-nhiệt độ trong núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Cố Giai Mính mong trời mong trăng cuối cùng cũng đợi được ngày có thể về nhà. Tạm biệt mấy diễn viên quen mặt, cậu chẳng buồn nghỉ thêm một đêm, lập tức vội vàng chạy về. Nếu không vì sợ bị phóng viên bắt gặp, Cố Giai Mính hận không thể thuấn di cho lẹ. Giờ chỉ muốn ôm thú con vào lòng mà xoa xoa một trận-nhớ con, là cảm xúc không cha mẹ nào tránh khỏi. Huống hồ Mặc Trạch Dương là do một tay cậu nuôi lớn, hai cha con sống nương tựa vào nhau, một ngày không nhìn cũng thấy như mất đi một miếng thịt.
Lúc này, trong nhà Cố Giai Mính cũng vừa có một vị khách mới-lão quản gia của Mặc tổng, ngài Buck.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện bên nước Y ổn thỏa, ngài Buck liền tức tốc đến Hoa Quốc-nơi ở hiện tại của Cố Giai Mính.
Vị quản gia này có dáng người cao gầy, tứ chi thon dài, trông như người lai; đôi mắt xám, sống mũi cao, gương mặt hiền hậu, nhìn vào đã thấy là người tử tế. Tuy mới 60 tuổi nhưng tóc ông đã bạc trắng, ăn mặc chỉnh tề với bộ vest đen, thắt nơ ngay ngắn. Mái tóc bạc được vuốt mượt ra sau, dù vừa vượt đại dương sang Hoa Quốc cũng không rối một sợi.
Ông kéo vali tới trước cửa nhà họ Cố, ngẩng đầu đánh giá cánh cổng sắt một chút, rồi nhấc chân bước vào. Nhưng chỉ vài bước, Buck đã bị một tầng chắn mỏng màu trắng ngăn lại. Ngay khoảnh khắc đó, Cố Giai Mính đang trên đường về cũng khẽ rùng mình.
Buck đưa tay đẩy nhẹ vào kết giới, trong mắt thoáng hiện vẻ nghiêm túc. Đúng lúc ấy, một bóng xám vụt qua, động tác cực nhanh như hư ảnh. Một con mèo hoa màu xám nặng hơn hai chục cân đã nhảy lên cổng, từ trên cao nhìn xuống, miệng lại phun ra tiếng người:
"Huynh đệ, đây là địa bàn của bạn tôi. Không biết ngươi là yêu gì, nhưng tới rồi thì phải tuân thủ quy củ. Nếu biết điều thì nhanh chóng rời khỏi."
Buck không để tâm đến lời cảnh cáo, giọng vẫn ôn hòa: "Tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ đến đây theo lệnh của chủ nhân, để chăm sóc cậu chủ nhỏ."
Hoa ca nhe răng, móng vuốt lập tức bốc lên ngọn lửa đen, đuôi co lại, đôi tai vểnh cao, trên đỉnh tai còn lộ ra một dúm lông đen dựng đứng. Hắn hạ thấp người, lập tư thế sẵn sàng tấn công.
Yêu quái có con nhỏ thì càng mẫn cảm về ý thức lãnh địa. Cố Giai Mính vốn cũng không cho phép yêu quái xa lạ tới gần nhà mình, Hoa ca đương nhiên hiểu rõ điều đó. Khi Cố Giai Mính không có mặt, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ thật tốt cho thú con, và cả mấy cây thảo mộc trong sân.
Lúc này, ánh mắt Buck hơi nheo lại, vẻ mặt cũng trở nên trầm trọng hơn: "Thì ra là một con linh miêu."
Đúng lúc đó, một giọng nghi hoặc vang lên từ sau lưng ông: "Ông nói chủ nhân... là Mặc Uẩn Tề sao?"
Cố Giai Mính đứng cách ông ba bước, nghiêng đầu nhìn Buck thật kỹ, trong mắt thoáng lên vẻ nghi ngờ: "Người họ Mặc các ông đều thích tới nhà người ta vào buổi tối à?"
Buck giật mình. Ông hoàn toàn không cảm nhận được Cố Giai Mính đến gần từ khi nào. Nhưng khi nhận ra luồng linh khí thuần khiết trên người đối phương, nét mặt ông dần dịu xuống. Chỉ có yêu chưa từng ăn thịt người mới có linh khí thanh tịnh đến thế, từ góc độ đó mà xét, người trước mặt hẳn rất thiện lương.
Buck hơi khom lưng, lễ phép nói: "Tại hạ là Buck, xin chào phu nhân."
...Phu nhân?
Khóe miệng Cố Giai Mính khẽ co giật, lập tức dựng lông: "Phi! Anh ta ăn của tôi, uống của tôi, ở chỗ tôi, còn nuôi nhãi con của tôi-ông hẳn phải gọi tôi một tiếng cô gia mới đúng!"
Sắc mặt Buck khựng lại một giây, sau đó vẫn giữ lễ phép cúi đầu, cung kính nói: "Thực xin lỗi phu nhân tôn kính, chuyện này không phải tại hạ có quyền quyết định."
Cố Giai Mính liếc mắt trắng dã, nghe ông nói mà thấy ê răng. Cậu quay sang cảm ơn Hoa ca đã tới giúp, hứa sẽ tặng nguyên một rương đồ ăn mèo để đền đáp, rồi quay lại nói với Buck: "Đi theo tôi, chắc họ vẫn chưa về."
Bây giờ vừa đúng sáu giờ, có lẽ Mặc Uẩn Tề đã ra đón nhãi con rồi.
Buck không nói gì thêm, lặng lẽ theo sau Cố Giai Mính. Tác phong ông đúng chuẩn một quản gia chuyên nghiệp: không kiêu, không tự ti, luôn ôn hòa lễ độ, nhìn qua đã biết từng được huấn luyện nghiêm ngặt-thật sự không giống yêu quái chút nào.
Cố Giai Mính bước tới cửa, lấy chìa khóa mở khóa. Nhà vốn là chốn ở của hai cha con cậu, giờ lại thêm một "người ngoài"-mà người ngoài này lại còn không phải nhân loại-trong lòng cậu có phần mâu thuẫn. Dù là người hay yêu, Cố Giai Mính cũng đều không dễ đặt niềm tin.
"Tôi rất tò mò, sao ông lại đi làm quản gia cho con người? Còn đầu tóc bạc trắng này là sao?" Nhân lúc hai người kia chưa về, Cố Giai Mính quyết định thẩm tra sơ một lượt. Một yêu quái không rõ nguồn gốc, cậu tuyệt đối không để Mặc Uẩn Tề giữ lại bên người.
Buck chỉ mỉm cười: "Khi còn nhỏ, cậu chủ đã cứu mạng tại hạ. Tại hạ từng thề, sẽ dùng hết khả năng để chăm sóc cậu chủ bình an cả đời. Con người có sinh, lão, bệnh, tử; tại hạ chẳng qua thuận theo quy luật tự nhiên nên tóc mới bạc."
"Nếu Mặc Uẩn Tề không bao giờ già thì sao?" Cố Giai Mính thấy ông này cũng thú vị-báo ân bằng cách làm quản gia, cũng hiếm có thật. "Trong lúc ông vắng mặt, Mặc Uẩn Tề đã xảy ra chuyện gì chưa?"
Buck rút từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh, đáp chắc như đinh đóng cột: "Tại hạ đã từng xem cho cậu chủ. Cả đời này, ngài ấy đại phú đại quý. Tới Hoa Quốc cũng không gặp nguy hiểm, ngược lại còn có thể thu được một đóa đào hoa."
Phi! Phi! Đào hoa cái đầu ông! Cố Giai Mính trợn mắt trắng dã, cực kỳ bất mãn với kiểu nói như pháo nổ này. Bói toán nghe thì oai, chứ chẳng mấy hữu dụng. Đến cả Đổng Hân cũng từng nói-mệnh là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, không gì là bất biến.
"Anh ấy tin ông, nhưng tôi thì không. Lập cho tôi một lời thề máu đi-cam đoan sẽ chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, tuyệt đối không được có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, nếu trái lời, hồn phi phách tán." Cố Giai Mính cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, giục gấp: "Hoặc thề, hoặc đi-chọn nhanh!"
Bề ngoài trông Cố Giai Mính vô hại, vậy mà lại có thể thốt ra bốn chữ "hồn phi phách tán" nhẹ như không, khiến Buck không thể không nhìn lại cậu một lần nữa. Đến giờ ông vẫn không biết Cố Giai Mính rốt cuộc là yêu gì biến thành, lại càng không rõ cậu có bao nhiêu đạo hạnh-chỉ biết rằng ông có chút kiêng dè với người này.
Cố Giai Mính ghé vào cửa sổ, thấy xe Mặc Uẩn Tề đã vào sân, càng sốt ruột giục: "Nhanh lên! Tin không tôi tát ông bay ra ngoài ngay giờ?"
Buck cười bất đắc dĩ. Để được ở lại hoàn thành nhiệm vụ mà Mặc Uẩn Tề giao, ông tỏ vẻ thoải mái lập lời thề máu, cam kết sẽ tận tâm tận lực chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, tuyệt đối không có chút ý niệm nào làm hại đến họ. Lời thề này cũng không hề mâu thuẫn với nhiệm vụ vốn có của ông, ngược lại càng thể hiện lòng trung thành, giúp giảm bớt sự nghi ngờ từ Cố Giai Mính. Chỉ cần không trái thề, thì ông cũng chẳng thiệt gì.
Thấy viên huyết châu bay tới lòng bàn tay, Cố Giai Mính hài lòng siết tay lại, khóe môi cong lên thành đường cong đẹp đẽ. Đôi mắt tinh anh cong cong như sợi chỉ, nhìn chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ xảo quyệt: "Từ giờ trở đi, ông chính là người hầu của nhà tôi. Nhớ kỹ-mỗi ngày phải quét dọn nhà cửa một lần, ba bữa phải nấu cho ngon, còn phải dẫn con trai tôi đi giải sầu. Ngoài ra còn phải chăm lo cho đám động vật nhỏ sau núi. Tiền lương thì cứ đòi Mặc Uẩn Tề."
Buck cười nhẹ, giọng ôn hòa: "Vâng, phu nhân tôn kính của tôi."
Cố Giai Mính: "......" Cái kiểu nói chuyện này đúng là khiến người ta ê cả răng!
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã mở cửa xe bước xuống. Khoảnh khắc cửa xe bật mở, bé lập tức cảm nhận được sự hiện diện của Cố Giai Mính trong nhà, bàn chân vừa chạm đất đã kéo tay Mặc Uẩn Tề chạy xồng xộc vào: "Ba đã về rồi!"
Chạy được vài bước, Mặc Trạch Dương chợt khựng lại, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên. Trong nhà, sao lại có khí tức của một yêu quái khác?
Bé nhíu mày, không chạy nữa mà bước từng bước cẩn trọng vào nhà. Chẳng lẽ ba đi ra ngoài dẫn về... mẹ nhỏ? Không thể nào! Phải phản kháng mẹ nhỏ! Kiên quyết chống lại!
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nắm chặt tay cha, gương mặt nghiêm túc hứa hẹn: "Cha yên tâm! Con sẽ làm chủ cho cha! Con mãi mãi đứng về phía cha!"
Thật lòng mà nói, Mặc tổng hoàn toàn không hiểu bé đang nói cái gì.
Ngay khi cửa mở ra, Cố Giai Mính vui vẻ nhào ra, muốn dành cho nhãi con một cái ôm thật nhiệt tình: "Nhãi con của ba~"
Không ngờ, Mặc Trạch Dương vốn hay nhào vào lòng cậu mỗi lần về nhà, lần này lại lạnh lùng giơ tay chặn lại, dứt khoát từ chối cái ôm. Việc đầu tiên bé làm là hỏi: "Ông ta là ai?"
Lòng Cố Giai Mính lập tức lạnh toát, bản năng nhìn sang Mặc Uẩn Tề: Nhãi con nhà họ làm sao vậy? Không còn yêu mình nữa à? Không thương xót gì cho tâm trạng của người ba này sao?
Mặc Uẩn Tề chỉ mỉm cười nhìn cậu, giơ tay kéo lại gần, nhân lúc Cố Giai Mính còn chưa phản ứng, đã nhẹ nhàng vuốt mặt cậu: "Đồ ăn trong đoàn phim ngon không? Sao lại gầy thế này?"
Cố Giai Mính vội che mặt lại: "Tôi ăn nhiều lắm mà! Gầy đâu mà gầy!"
Mặc Trạch Dương bất mãn ngẩng đầu nhìn hai người ba-có thể lo xong chuyện nghiêm túc trước rồi hãy ân ái được không? Trong nhà còn có một con yêu ngoại lai đấy! Hai người có thể tỏ ra người lớn một chút không? Ý thức lãnh địa của yêu tinh giống đực trỗi dậy, Mặc Trạch Dương vô cùng bài xích người lạ, nhất là những yêu quái không quen biết. Cảm giác cảnh giác này thậm chí còn mạnh hơn cả Cố Giai Mính.
Cuối cùng, Mặc Uẩn Tề cũng nhớ tới con trai, từ phía sau xoa đầu bé, giới thiệu: "Đây là quản gia của cha, con có thể gọi ông ấy là ngài Buck, hoặc ông quản gia. Từ nay về sau, ông ấy sẽ phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của con. Có gì cứ nói với ông ấy."
Thấy nhãi con vẫn chưa yên tâm, Cố Giai Mính vội chen lời: "Yên tâm đi, ba đã thẩm tra rồi, bảo đảm đáng tin."
Buck đúng lúc lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của một ông quản gia: "Tại hạ là Buck, xin chào cậu chủ nhỏ!"
Nhưng lão Buck chỉ nhận lại ánh mắt lạnh tanh của Mặc Trạch Dương-ánh mắt ấy không khác gì khi Mặc tổng không vui, thậm chí còn có phần sắc bén hơn. Mặc Trạch Dương nhìn kỹ ông một hồi, rồi mới nắm lấy tay ba, nghiêm nghị chất vấn: "Sao ba lại giao con cho người này?" Không giải thích rõ ràng, thì đừng hòng ai đi được!
Trước kia, Mặc Trạch Dương từng lo một ngày nào đó ba sẽ không đến đón bé nữa, rồi mình sẽ trở thành một trong những yêu tinh nhỏ bị bỏ rơi ở nhà trẻ. Nỗi sợ ấy khiến bé dễ dàng trở nên mẫn cảm. Từ khi Mặc Uẩn Tề xuất hiện, mọi thứ đã khác. Hắn về nhà mỗi ngày, nói chuyện với ba mỗi tối, mang đến cho bé một thứ tình thương thực sự. Bây giờ lại đột nhiên đưa một người lạ tới chăm sóc bé-trong đầu hồ ly nhỏ bắt đầu vận hành toàn công suất. Không cần nghĩ nhiều, theo bản năng bé đã thấy: chuyện này không hề tốt. Chẳng lẽ... hai người muốn chạy trốn?
Cố Giai Mính từ phía sau ôm lấy nhóc con, nhẹ nhàng nhấc bổng lên: "Ông ấy chỉ chăm sóc con khi ba với cha con bận rộn thôi, yên tâm đi! Tụi ba còn lâu mới bỏ con. Nuôi con tốn tiền lắm đấy nhé! Con xem, ăn tới mức béo ú ụ, sắp lăn không nổi rồi đây này!"
Vừa nói, cậu vừa nhấc bé lên xuống hai lần, rồi ôm chặt vào lòng, nhanh chóng chạy về phòng. Vào phòng, khóa cửa, kéo rèm. Trong chớp mắt, Cố Giai Mính hóa thành một con hồ ly trắng cao hơn một mét, nhào thẳng vào Mặc Trạch Dương.
Gì cũng miễn! Cùng nhau cút hết cho ba!
Mặc Trạch Dương trừng lớn đôi mắt, ngẩn ra hai giây rồi cũng biến thành hồ ly nhỏ. Hai cha con ôm nhau lăn qua lăn lại, lăn xong lại cọ lông vào nhau, hạnh phúc đến mức chẳng thể nghĩ được điều gì khác.
Bộ lông trên người Cố Giai Mính mang sắc bạc, phủ lên một tầng ánh sáng như có lớp bảo vệ ngoài da lông mượt mà. Mười chiếc đuôi xòe ra phía sau, trông chẳng khác gì một tấm thảm lông dày trải trên sàn. Mặc Trạch Dương thích thú nằm sấp lên, ôm lấy một cái đuôi mà lăn lộn liên hồi, vui vẻ chẳng khác gì một chú chó con.
Cố Giai Mính không nhịn được giở trò xấu, dùng móng vuốt ấn nhẹ lên bụng nhỏ của nhóc con-mềm mịn, mập mạp, xúc cảm cực kỳ tuyệt vời!
Đã rất lâu rồi hai cha con mới được chơi đùa thế này. Vừa chơi là quên cả thời gian. Vất vả lắm mới chờ được "vợ nhỏ" trở về, vậy mà Mặc tổng lại bị cánh cửa phòng "lạnh lùng" của Cố Giai Mính chặn bên ngoài suốt nửa tiếng, trong khi hai người bên trong vẫn chưa có ý định đi ra. Cuối cùng Mặc tổng không nhịn được nữa, lạnh mặt gõ cửa, giọng nghiêm túc: "Bữa tối nấu xong rồi. Hai người có định ra ăn không?"
Nghe tiếng, hai cha con trong phòng mới như bừng tỉnh. Cố Giai Mính dùng hai móng vuốt ôm lấy đầu nhỏ của con, thấp giọng hỏi: "Con có bị lộ không?"
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, ưỡn ngực đầy khí thế, nghiêm túc dùng móng vuốt đập đập ngực mình: "Yên tâm đi, tuyệt đối không lòi!"
Cố Giai Mính thấy cũng phải. Nếu thật sự bị lộ, Mặc Uẩn Tề sao có thể giữ thái độ bình tĩnh như vậy? Hẳn là đã bị dọa chạy mất dép rồi. Dù sao trước giờ cũng không ít lần nhân loại nhìn thấy yêu quái hóa hình là lập tức hét toáng lên: "Yêu quái a! Cứu mạng a! Help me!!"
Hai cha con biến trở lại hình người. Có lẽ do lâu rồi chưa biến đổi qua lại nên lúc đầu còn hơi lạ lẫm. Lần đầu biến trở lại, Cố Giai Mính hiện ra hình dáng một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo gấm trắng tay rộng, vẫn là gương mặt ấy, chỉ có điều tóc bạc trắng.
"Chậc chậc..." Thấy bộ dạng mình lúc này, Cố Giai Mính bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Nhập vai sâu quá rồi!"
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu: "Trong phim ba đâu có tóc bạc? Còn quần áo cũng khác nữa."
"Vậy hả?" Cố Giai Mính chẳng mấy để tâm, khẽ phất tay, tóc lập tức biến về dáng ngắn màu đen, tùy tiện nói: "Không quan trọng!"
"Đúng! Không quan trọng!" Mặc Trạch Dương từ dưới đất bật dậy, mặc quần nhỏ phấn khởi chạy ra ngoài: "Con ngửi thấy mùi tôm!"
Quan trọng là: Ăn cơm cơm cơm!
Vốn dĩ bạn nhỏ Mặc Trạch Dương còn đang giận dỗi, nhưng sau nửa tiếng lăn lộn với ba, tâm trạng cũng tốt lên. Một mình xử lý hết một mâm tôm đỏ óng ánh.
Ăn xong, bé nằm phịch trên sofa, phơi bụng tròn trịa ra, tưởng tượng mình là tấm thảm lông hồ ly dày sụ, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề mỗi người ngồi một bên trái phải của bé, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa xoa cái bụng nhỏ kia một cái. Hai người liếc mắt nhìn nhau bật cười: Thật sự có thịt!
Mặc Trạch Dương: →_→
Trước khi đi ngủ, Mặc Trạch Dương vẫn còn lo lắng hai người ba sẽ bỏ trốn, mỗi tay kéo một người vào phòng, chỉ vào bên trái: "Ba ngủ." Lại chỉ vào bên phải: "Cha ngủ. Đêm nay ai cũng không được đi! Hai người đừng mơ vứt bỏ con hừ hừ!"
Hai người một trái một phải nằm lên giường, Mặc Trạch Dương nằm giữa. Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, ánh mắt hai người lớn chạm nhau, không nói lời nào. Cố Giai Mính chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, khẽ co người lại.
Mười mấy phút sau, hô hấp của Mặc Trạch Dương dần đều đặn, hiển nhiên đã ngủ say. Mặc Uẩn Tề vươn tay tắt đèn bàn. Trong bóng tối, Cố Giai Mính nhẹ nhàng thở phào-cảm giác như lớp bóng tối này có thể che đi một chút xấu hổ. Tuy vậy, với nhãn lực của cậu, vẫn thấy rõ ràng khuôn mặt của Mặc Uẩn Tề ở ngay sát bên kia.
Đúng lúc này, một bàn tay to bất ngờ đặt lên tay Cố Giai Mính đang để trên đầu gối. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến tim cậu khẽ run, theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng lại bị đối phương nắm chặt, nắm đến mức không cho cậu một cơ hội nào để trốn tránh.
Trái tim Cố Giai Mính bắt đầu loạn nhịp. Từng tiếng "bùm bùm" rối loạn vang lên trong lồng ngực. Một tia ngọt ngào âm ỉ từ tận đáy lòng chậm rãi lan ra khắp khoang ngực. Bàn tay bị nắm chặt ấy khiến cậu bất giác nảy ra một ý nghĩ đầy hoang đường-nếu cứ nắm mãi thế này, đến thiên hoang địa lão cũng được.
Ý nghĩ ấy khiến chính cậu cũng choáng váng. Cố Giai Mính sững người tại chỗ: Chẳng lẽ cậu thật sự... có tình cảm với cái loài thú hai chân là con người - Mặc Uẩn Tề sao?
Mặc Uẩn Tề khẽ cười, giọng ôn hòa: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Cố Giai Mính nhíu mày lại, trả lời rất nghiêm túc: "Đang nghĩ liệu có phải tôi thích anh rồi hay không."
Mặc Uẩn Tề hơi nhướng mày. Đến con cũng đã giao cho hắn nuôi rồi, giờ còn lăn tăn chuyện có thích hay không?
Cố Giai Mính suy nghĩ đến nát óc cũng không rõ tình cảm của mình. Tình yêu của loài người quá phức tạp, cậu thật sự không hiểu nổi. Giống như từ lúc sinh ra cậu đã thiếu đi cái dây thần kinh yêu đương đó, căn bản không phân biệt được cái gọi là "tình yêu". Cậu có thể nảy sinh hảo cảm với người mà mình ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ là hảo cảm. Còn cảm giác đối với Mặc Uẩn Tề... lại không giống thế. Không cách nào gọi tên được.
Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay cậu như để trấn an. Trong đầu hắn lại nhớ đến lời ông chủ tiệm đồ cổ từng nói-Cố Giai Mính không có tim, tim của cậu đã bị người ta lấy đi rồi. Rốt cuộc câu đó có ý gì?
Rõ ràng người trước mặt hắn đây là một người hoàn chỉnh. Vậy thì... "tim" ở đây rốt cuộc là thứ gì?
Cố Giai Mính phóng tầm nhìn xuyên qua màn đêm bằng thị lực vượt xa người thường, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Mặc Uẩn Tề. Sau khi nhìn rõ biểu cảm của hắn, Cố Giai Mính có chút bận tâm, hỏi lại: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Mặc tổng nghiêm túc đáp lại: "Anh đang nghĩ... chừng nào em mới chịu thừa nhận là thích anh."
Cố Giai Mính bĩu môi, giọng điệu đầy ngạo kiều: "Tôi sẽ không bao giờ thích anh. Anh đừng có mơ mộng."
Bị ánh mắt lạnh nhạt của Mặc tổng liếc qua, Cố Giai Mính lập tức căng thẳng, vội giải thích: "Anh rất tốt, thật sự rất tốt. Nhưng tôi không thể thích anh được, vì chúng ta không phải người cùng một thế giới."
Mặc Uẩn Tề trở mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu: "Thứ em sợ... anh không để tâm."
Cố Giai Mính thở dài. Loài người như Mặc Uẩn Tề vĩnh viễn không hiểu cậu đang lo cái gì. Nếu hắn cũng là yêu, có lẽ mọi thứ đã dễ nghĩ hơn nhiều. Nhưng hắn là người. Dù hắn có thể chấp nhận thân phận yêu tinh của họ, vậy còn vấn đề thọ mệnh thì sao? Đợi đến trăm năm sau khi Mặc Uẩn Tề già đi, cậu sẽ phải làm gì? Mỗi ngày ôm quan tài của hắn mà ngủ ư?
Càng nghĩ càng thấy rối, cuối cùng Cố Giai Mính xù lông, bật dậy gọi điện cho Đổng bán tiên.
"Làm thế nào để kéo dài thọ mệnh của con người?"
Đầu bên kia trầm ngâm một hồi, rồi đáp: "Chuyện này phải xem như tư vấn chuyên môn, ngươi phải nộp phí."
Cố Giai Mính âm thầm tính toán cát-sê phim gần đây của mình, xem có đủ chi trả cho "công phu sư tử ngoạm" của ông chủ Đổng không. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cắn răng: "Được rồi, ta giao phí!"
Đổng Hân đáp: "Câu trả lời là... nếu ta biết thì đã sớm thành tiên rồi! Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Thôi, có khách tới rồi. Nể mặt con nuôi, giảm 90% cho ngươi, nhớ lì xì WeChat 100 đồng nha, cúi chào~"
Cố Giai Mính tức đến xù lông: "Ta phi!"
Gian thương chết tiệt! Quả nhiên loài người là giống loài giảo hoạt nhất, vậy mà còn dám đổ tiếng xấu cho hồ ly bọn họ là tinh ranh. Đúng là quá ác độc!
Chọc ta tức lên, ta nuôi chó cắn ngươi cho coi!
Cố Giai Mính gửi ảnh chuyển khoản 100 đồng qua WeChat, kèm theo tin nhắn: Hừ! Cầm đi, tiêu đi, không cần khách khí ╭(╯^╰)╮
Rồi quay lại giường, ôm nhãi con đi ngủ. Yêu tinh cũng cần ngủ chứ bộ!
Rạng sáng hai giờ, bị Mặc Trạch Dương đá một cái tỉnh giấc, Mặc tổng mở mắt. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng chảy vào phòng, quấn quanh người Cố Giai Mính, tạo thành một lớp sương trắng mỏng manh.
Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo ót mình để xác định bản thân đang tỉnh. Một màn trước mắt không hề thay đổi-không phải ảo giác.
Quả nhiên là... tiểu yêu tinh thật sao?
Hắn đưa tay sờ sờ cái chân nhỏ vắt ngang bụng mình, ánh mắt trầm ngâm. Nếu không nắm chắc hoàn toàn, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm làm bọn họ cảnh giác.
Muốn giữ được hai người này, hắn phải tự tay dệt nên một tấm lưới-một tấm lưới khiến họ không còn đường nào để rời khỏi hắn nữa.