Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 34



Ở nơi này quay phim, điện thoại của Cố Giai Mính hầu như lúc nào cũng mất sóng, muốn liên hệ với Mặc Uẩn Tề cũng không được. Cậu biết hôm nay đối phương sẽ đến, nhưng lại không rõ đã đến đâu rồi. Trong lòng cứ nôn nao, thấp thỏm chờ mong, đến tận khi buổi chiều quay xong mà vẫn chưa thấy Mặc Uẩn Tề xuất hiện.

Cố Giai Mính lập tức mất bình tĩnh, lo ngay ngáy: con người yếu ớt đó chẳng lẽ giữa đường gặp chuyện? Có khi nào bị yêu quái bắt đi làm... nhân bánh bao không?

Cậu thậm chí còn nghĩ nếu lúc này không có ai, sẽ lập tức bay lên đỉnh núi một vòng, xem thử Mặc Uẩn Tề có tới không.

Ý nghĩ ấy vừa nhen lên, liền nghe trên đỉnh đầu vang lên tiếng gầm rú dữ dội. Một chiếc trực thăng màu xám từ xa lao đến. Cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc bên trong, khuôn mặt vốn xụ xuống của Cố Giai Mính lập tức tươi tỉnh, phấn khởi đứng bật dậy, chạy lên phía trước vài bước, giơ tay vẫy vẫy về phía trực thăng: "Lão Mặc!" Nếu không phải vì còn nhiều người xung quanh, có khi Cố Giai Mính đã bay vèo lên không, vây quanh cục sắt này vài vòng, rồi ôm nó nhấc lên trời.

Nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu, Mặc tổng chỉ đành bất lực lắc đầu. Gọi "lão Mặc" thì cũng được đi, dù sao so với kiểu mở miệng là "này, anh kia", như vậy đã tốt hơn nhiều rồi.

"Cha là lão Mặc, con là Tiểu Mặc." Mặc Trạch Dương hào hứng vỗ vai cha mình, đối với biệt danh mới nghĩ ra cho hai cha con cực kỳ hài lòng.

Mặc Uẩn Tề bật cười: "Đúng rồi, dưới đó còn có một người là Mặc phu nhân."

Mặc Trạch Dương cười khúc khích, ghé vào cửa sổ dùng hết sức gọi to: "Ba ơi!" Giọng bé trong trẻo mà vang như pháo cỡ nhỏ, khiến tai Mặc Uẩn Tề tê cả lại. Đúng là con hắn, không phải người thường.

Tiếng động cơ trực thăng ầm ầm miễn cưỡng át được tiếng gọi đó. Người thường đứng xa nghe không rõ, nhưng tai Cố Giai Mính rất thính, vừa nghe thấy tiếng gọi đã lập tức mất kiên nhẫn, vội vã chạy thêm vài bước lên phía trước.

Gần như cả đoàn phim đều dán mắt nhìn theo Cố Giai Mính. Một cô em phụ trách khâu hậu cần không nhịn được cảm thán: "Phú nhị đại(?) anh Mính che giấu rốt cuộc giàu cỡ nào vậy? Đến thăm người mà cũng điều trực thăng tới." Nghĩ tới đây, cô không nhịn được quay sang nhìn Đặng Hưng đầy đồng cảm. Đều là phú nhị đại, nhưng Đặng thiếu gia - cậu hai nhà họ Đặng - rõ ràng không được cưng chiều bằng Cố Giai Mính.

Lúc cô gái ấy đang đồng cảm cho người khác, thì xung quanh cũng có vài người đang đồng cảm cho cô. Giờ chỉ có ngốc mới tin chuyện "phú nhị đại giấu thân phận". Sau hai lần Mặc tổng bất ngờ đột kích đoàn phim, mối quan hệ giữa hai người giờ đây đã giống như lớp giấy cửa sổ bị đâm thủng một lỗ - bên ngoài có thể chưa rõ, nhưng trong giới thì chẳng còn là bí mật gì.

Cứ cái đà này, nếu một ngày nào đó bất ngờ công khai, cũng chẳng ai bất ngờ. Dù sao thì Mặc tổng cũng cực kỳ muốn công khai.

Cậu hai Đặng khi xưa cứ tưởng Cố Giai Mính dựa vào... bán mông bò lên, giờ tâm trạng phức tạp khỏi nói. Hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện xin lỗi cậu. Một người sống đàng hoàng như vậy mà bị hắn tưởng tượng thành kiểu đó... Nhưng mà, xin lỗi thì mất mặt lắm, hắn cũng cần sĩ diện chứ!

Cuối cùng, trực thăng cũng tìm được một chỗ hạ cánh an toàn. Nhớ lại lần trước Mặc tổng xuống sân khấu chỉ để xoát cảm giác tồn tại, lần này Cố Giai Mính không đợi đối phương xuống đã vội vã tiến lên trước. Nhưng Mặc tổng từng bị "ăn hành" một lần, nay đã rút ra kinh nghiệm, vậy mà lại còn nhanh hơn cậu một bước. Lúc Cố Giai Mính vừa mới đặt chân lên bục, Mặc tổng đã đứng sẵn ở cửa khoang. Cậu bước tới, vừa đúng lúc đâm sầm vào hắn.

Mặc Uẩn Tề thuận tay ôm lấy eo Cố Giai Mính, cúi đầu hôn xuống. Cố Giai Mính mềm nhũn cả người, bị hôn đến choáng váng ngây người.

Không biết phi công là vô tình hay cố ý, tóm lại vị trí cửa khoang lại trúng ngay chỗ đối diện với nhân viên đoàn phim đang thu dọn đạo cụ. Vốn có vài người đang lén lút hóng chuyện, đến khi tận mắt thấy cảnh kia, cô em gái phụ trách suýt thì hít ngược khí lạnh vào cổ họng, sặc luôn cả nước miếng của chính mình.

Cái gì cơ?! Không phải nói là anh trai tốt à?!

Ngay lúc ấy, một bé con đáng yêu từ phía sau Mặc Uẩn Tề chạy tới, vòng tay ôm chặt lấy chân Cố Giai Mính.

Cả đoàn phim sửng sốt: A! Giấu kỹ thật đó nha, con lớn thế này rồi?!

Phóng viên đi theo đoàn phim cũng nhanh tay bấm máy, bắt trọn khoảnh khắc đáng giá này.

Vương đạo nhìn thấy cả đám mải mê hóng hớt chẳng ai làm việc, lập tức hóp bụng, thở mạnh, gào lên: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Không mau chuẩn bị đạo cụ đi! Tối còn phải quay cảnh đêm!"

Bị sư tử gầm nhắc nhở, mọi người lập tức tản ra, vội vã quay về làm việc.

Cố Giai Mính liếm môi, cuối cùng cũng phản ứng lại, tức tối nhéo mạnh eo Mặc Uẩn Tề một cái: "Anh làm hư con đấy!"

Mặc Trạch Dương thở dài, vỗ vỗ chân ba mình: "Trọng điểm không phải là ba bị hôn sao? Mặc phu nhân?"

Cố Giai Mính sững người một lúc, sau đó lập tức xù lông: "Học đâu mấy cái từ loạn xạ đó hả?! Muốn gọi phu nhân thì cha con phải là Cố phu nhân mới đúng, bây giờ cả hai người đều là do ba nuôi!"

Mặc Trạch Dương lập tức bò lên ôm chân Cố Giai Mính, cứ như thể từng sợi lông trên người ba bé đều dựng hết cả lên. Giờ phút này ba đang nói ngược, bé mới không tin đâu.

Haiz... tính khí của Mặc phu nhân càng lúc càng lớn, vậy bé còn biết làm sao? Đành phải yêu thương thôi.

Tâm tình Tiểu Mặc tổng trở nên sâu sắc vô cùng.

Lúc này, Cố Giai Mính vẫn chưa tháo trang sức, vẫn mặc đồ diễn. Mặc Trạch Dương níu lấy đai lưng, bò loạn xạ lên người cậu, suýt nữa làm rách luôn bộ đồ. Cố Giai Mính vội vã ôm bé con lên khỏi mặt đất, vừa mới ôm vào lòng đã ngẩn người thốt lên: "Béo rồi!"

Mặc Trạch Dương nhe răng cãi: "Không phải béo! Cha nói ta đây là cao to trưởng thành!"

Cố Giai Mính liếc nhìn Mặc Uẩn Tề, nghiêm túc bảo: "Lừa con không hay đâu."

Khóe môi Mặc Uẩn Tề cong nhẹ, vừa kéo Cố Giai Mính đi vào phòng nghỉ vừa mỉm cười giải thích: "Nó đúng là cao thêm hai phân thật." Cũng có mập hơn chút... nhưng chuyện này thì con trai hắn chắc chắn không chịu thừa nhận đâu.

Cố Giai Mính ngồi xuống, ôm Mặc Trạch Dương vào lòng như đang vuốt ve một cục bột nếp, nhẹ nhàng xoa từ đầu tới chân, rồi lại từ đuôi lên đỉnh đầu. Cậu híp mắt cười khúc khích: "Nhóc nhà ta đúng là có tiền đồ ghê."

Mặc Trạch Dương vênh ngực, vung chân khoe khoang: "Sau này chân con sẽ dài như chân cha cho mà xem!"

Cố Giai Mính nhìn chân của Mặc Uẩn Tề, rồi lại nhìn xuống cái chân mũm mĩm của Mặc Trạch Dương: "Phốc!"

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương khoanh tay, nghiêng đầu nhìn ba bé. Cái tiếng phốc đó rõ ràng mang mùi vị cười nhạo!

Cố Giai Mính lập tức đổi sắc mặt, gật đầu trầm ngâm, giọng điệu nghiêm túc: "Ba tin con. Trẻ con phải có ước mơ, nếu không thì khác gì cá mặn đâu?"

Mặc Trạch Dương chớp mắt, theo bản năng quay đầu nhìn Mặc Uẩn Tề đang ngồi cạnh Cố Giai Mính. Những lời đó... thật sự là đang khen bé sao?

Mặc tổng xoa đầu con trai, rồi vòng tay ôm vai Cố Giai Mính, một lớn một nhỏ cùng lúc bị kéo vào lòng. Hắn mỉm cười: "Đúng rồi, con nhất định làm được."

Cố Giai Mính nhìn bàn tay to đặt trên vai mình, hơi ấm truyền qua lớp quần áo khiến cậu bất giác rùng mình. Sắc mặt đỏ lên mất tự nhiên, cậu quay đầu bĩu môi, ánh mắt mang theo ý ghét bỏ nhìn chằm chằm vào Mặc Uẩn Tề. Đối phương cũng đang chăm chú nhìn cậu, không hề tránh né, càng không có chút ý định dịch chuyển.

Cố Giai Mính hít sâu một hơi, nghẹn ra một câu: "Anh ôm tôi làm gì?"

Mặc Uẩn Tề bật cười, nghiêng đầu sát lại gần. Đôi mắt đen như mực in rõ vẻ xấu hổ và luống cuống trên mặt cậu. Hắn ghé sát tai Cố Giai Mính, khẽ nói: "Đương nhiên là... nhớ em rồi."

Cố Giai Mính tròn xoe mắt, sững sờ. Cái lý do này sao lại trực tiếp đến thế? Không phải loài người thường hay hàm súc kín đáo sao? Anh còn có thể thẳng thắn hơn được không?

Mặc tổng rất thẳng thắn, liền tặng cậu một kiểu biểu đạt trực tiếp hơn nữa: hôn thêm một cái.

Cố Giai Mính nháy mắt xù lông, trong lòng bùm bùm như trống dồn. Mỗi lần nhìn thấy Mặc Uẩn Tề là tim cậu lại rối loạn như vậy, gặp người khác thì lại không hề gì. Dần dần cậu cũng hiểu ra, cảm giác này rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như một ngày nào đó cậu không khống chế nổi tình cảm thì phải làm sao?

Cậu còn muốn tu thành chính quả kia mà!

Hơn nữa, trước mặt cậu giờ đây là một... nhân loại. Một sinh vật chỉ sống được có trăm năm!

Mặc dù... nhân loại này có vẻ có liên quan đến quá khứ trước khi cậu mất trí nhớ, hình như là "vợ nhỏ" của cậu thì phải. Cố Giai Mính có hơi chột dạ. Không lẽ mình quá ích kỷ, quá khốn nạn rồi sao? Làm sao bây giờ, thật sự rối quá đi a a a a!

Cố Giai Mính muốn tự vỗ đầu mình mấy cái để bình tĩnh lại, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương thôi là trong lòng cậu lại càng rối hơn nữa. Mặc Trạch Dương thấy hai người cứ nhìn nhau mãi không chớp, mệt mỏi thay cả hai, liền bò dậy, mỗi tay ấn một cái đầu, cố tình đè sát hai người vào nhau. Không phải muốn hôn hả? Thì hôn luôn cho rồi!

Đều là yêu tinh cả, mắc gì phải ngại?

"Ư..." Cố Giai Mính gần như không chịu nổi muốn phát nổ. Mất mặt chết đi được! Cậu không dám nhìn thẳng đôi mắt đang tràn đầy ý cười của Mặc Uẩn Tề, bèn thò tay bóp eo thịt nhỏ của Mặc Trạch Dương, giơ bé lên cao, tức tối lắc lắc, hận không thể lắc cho bé tỉnh ra: "Con biết mình đang làm cái gì không đấy?"

Mặc Trạch Dương thuận đà dang rộng hai tay, tự tưởng tượng mình là một chiếc máy bay nhỏ chuẩn bị cất cánh, vui vẻ cười khanh khách: "Đương nhiên biết rồi, ba không cần cảm ơn con đâu."

"Ba còn phải cảm ơn con á?"

"Ba từng nói, bất kể là ai hay là lúc nào cũng phải dũng cảm bày tỏ cảm xúc trong lòng, hôn chính là cách thể hiện tình yêu."

Cố Giai Mính nghẹn họng. Những lời này đúng là cậu từng nói thật, nhưng cũng không phải để áp dụng vào tình huống thế này nha! Giờ thì bé thú con càng ngày càng có tư duy riêng, thậm chí còn biết xoay lời của cậu để biến thành lý luận mới.

Lúc này, nhân viên bên ngoài đã dọn dẹp gần xong, mọi người đang bắt đầu chuẩn bị nhóm nhóm bếp nấu cơm. Phía bên kia chính là lều trại, Mặc Uẩn Tề liếc mắt nhìn qua, lông mày khẽ nhíu lại: "Chỗ này điều kiện quá khổ, anh sẽ mua một chiếc RV, rồi thuê đầu bếp riêng cho em."

Cố Giai Mính nghẹn lời: "Thôi đi, người ta chịu được thì tôi cũng chịu được, sao phải khác biệt?"

Mặc tổng: "Vì em vốn dĩ đã khác biệt."

Tiểu Mặc tổng tiếp lời: "Mặc phu nhân."

Cố Giai Mính: "......"

Tui phi thiệt á!

Cậu xem như đã nhìn thấu - con trai nhà mình đã hoàn toàn phản chiến về phe ba ruột nó rồi. Hai cha con này y như đang diễn tướng thanh*, mà cậu là kẻ bị cố định vào vai phụ chuyên để làm nền.

(Tướng thanh: một loại hình sân khấu cổ, thường chia vai chính/phụ rõ ràng, có người chỉ để làm nền cho người khác nổi bật).

Nghĩ đến đây, Cố tiểu yêu thấy lòng đau như cắt. Mình nuôi con giúp Mặc Uẩn Tề, cuối cùng không chỉ con không mang họ mình, mà cả tấm lòng cũng một lòng hướng về người ta.

Mình còn có thể thảm tới mức nào nữa không?

Lúc này Mặc tổng đã nhanh chóng ra lệnh cho thư ký: "Mua một chiếc RV."

Mặc Trạch Dương cũng nhanh nhảu thêm vào: "Thuê cả đầu bếp luôn!"

Cố Giai Mính giật mình hoàn hồn, vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu!"

Mặc tổng nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu, giọng trầm ấm: "Nghe lời anh đi. Với thân phận của em, có một chiếc RV chẳng là gì. Anh còn muốn đưa em thêm một thiết bị bắt sóng nữa, để dù em đi tới đâu cũng có thể gọi video cho Trạch Dương."

Lại mang con ra uy hiếp nữa! Cố Giai Mính do dự...

Không đợi cậu kịp nghĩ xong, Mặc tổng đã chém đinh chặt sắt: "Nghe anh!"

Mặc Trạch Dương: "Nghe cha!"

"Tôi..." Thật ra Cố Giai Mính còn muốn nói gì đó, nhưng không biết phải phản bác kiểu gì. Trong lòng cậu cực kỳ phản đối, thật sự. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần Mặc Uẩn Tề mở miệng là có thể chọc trúng chỗ yếu của cậu, khiến cậu không còn gì để đáp lại.

"Vậy... ít nhất để tôi tự trả tiền?"

Mặc tổng mặt trầm xuống, giọng cũng thấp hẳn đi: "Anh là ông chủ của em, chiếc xe này là công ty thưởng cho em vì biểu hiện xuất sắc."

Cố Giai Mính nhịn không được muốn phì cười. Cậu quả thật biểu hiện không tệ, đến cả ba Trịnh còn nói cậu là cây rụng tiền của công ty. Nhưng mà cái lý do này... đến trẻ con còn không tin! Ví dụ điển hình là Bùi Bằng - chẳng có!

Cuối cùng thì tín hiệu "ám muội" của Mặc tổng cũng bị Cố tiểu yêu bắt được rồi. Cảm ơn công ty đã không tốt với Bùi Bằng!

Tối đó, Vương đạo rất biết điều, không sắp cho Cố Giai Mính lịch quay, để cậu có thời gian suy nghĩ kỹ về cảnh diễn khó kia.

Cố Giai Mính cũng không thể giữ Mặc Uẩn Tề mãi trên trực thăng, không cho bé con xuống đất. Huống hồ, Mặc tổng cũng chẳng có ý định giấu giấu diếm diếm.

"Yên tâm đi, nếu chưa được em đồng ý, anh sẽ không để người khác thấy mặt con trai chúng ta." Mặc tổng vừa nói vừa xoa đầu Cố Giai Mính, động tác giống như đang vuốt ve một con hồ ly lớn, khiến cho thái độ của Cố Giai Mính dần thả lỏng. Thực ra, vừa nãy bọn họ đã bị thấy rồi, có bị lộ hay không lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dưới sự uy hiếp pha lẫn làm nũng của đồng phạm nhí Mặc Trạch Dương - "Ba mà không cho con xuống là con sẽ quậy!" - Cố Giai Mính bất đắc dĩ phải dẫn hai cha con kia cùng nhau xuống.

Cố tiểu yêu yên lặng tìm lý do để tự an ủi: Mặc Uẩn Tề đâu phải lần đầu xuất hiện ở đoàn phim, ai mà chẳng biết hắn là ai? Còn về phần Mặc nhãi con, sớm muộn gì cũng có ngày cậu sẽ để bé chính chính đáng đáng đứng trước mọi người mà gọi mình là ba! Trước kia, cậu chỉ là một diễn viên nhỏ, trong thế giới loài người không có chỗ đứng, lúc ấy đành phải giấu Mặc Trạch Dương đi. Nhưng bây giờ thì không cần nữa. Bị lộ thì bị lộ, Cố Giai Mính nhìn khuôn mặt của hai cha con kế bên, lập tức tràn đầy tự tin - nhan sắc thế này thì có gì mà phải xấu hổ?

Đi thôi!

Xuống thôi!

Sau khi đã làm xong công tác tâm lý, Cố Giai Mính dẫn theo Mặc Uẩn Tề và bế theo Mặc Trạch Dương - người đang ôm cổ cậu không chịu buông - tiến về nơi tạm trú của mình: lều trại.

Chỉ là... ánh mắt của đông đảo nhân viên công tác bên dưới đều mang theo vẻ muốn nhìn mà không dám nhìn, ánh nhìn ái muội mà tò mò, phức tạp chẳng khác nào đang quan sát một loài sinh vật đặc biệt nào đó. Ngay khoảnh khắc đó, Cố Giai Mính bỗng thấy ngượng ngùng như thể mình đang dắt vợ về ra mắt quê nhà.

Khu trại vốn là nơi mọi người tập trung ở chung, chỉ có một số ít diễn viên chính mới được đãi ngộ riêng, mỗi người một lều trại. Nhân viên công tác và diễn viên quần chúng khác đều ngủ chung trong lều lớn, nam bên trái, nữ bên phải. Diễn viên chính và đạo diễn thì ở cùng, tiện lúc nghỉ ngơi còn có thể trao đổi bàn kịch bản.

Áp lực từ Cố Giai Mính khiến các sinh vật nhân loại hai chân đến từ bốn phương tám hướng bỗng thấy như nghẹt thở. Cậu mặt không đổi sắc dẫn Mặc Uẩn Tề vào lều, chỉ tay giới thiệu, giả vờ rất bình tĩnh: "Đây là chỗ tôi ở."

Trên thực tế, giờ phút này trong lòng cậu có hơi... đau trứng.

"Sao hai người tới trễ thế?" Cố Giai Mính vốn tưởng hai cha con sẽ đến vào giữa trưa, chơi một lúc rồi chiều về. Nhưng nhìn tình hình hiện tại... chẳng lẽ định ở lại luôn sao?

Mà cậu thì chỉ có một cái lều, một cái giường!

Chưa kịp hỏi gì thêm thì Mặc Trạch Dương đã hồ hởi reo lên: "Con muốn ở đây! Buổi tối mình cùng nhau ngắm sao nha!"

Cố Giai Mính dịu dàng vỗ vỗ lưng bé, nhắc bé ngoan ngoãn lại một chút, rồi quay sang nhìn Mặc Uẩn Tề hỏi: "Vậy... hai người định khi nào đi?"

Mặc Uẩn Tề trầm ngâm vài giây, rồi đáp: "Nếu con không muốn đi, thì mai đi. Dạo này anh cũng không bận gì."

Cố Giai Mính cau mày - một ông chủ lớn như vậy mà chui vào trong núi ở lều trại thì... rớt giá quá. Cậu hỏi tiếp: "Thế anh ở đâu?"

Mặc tổng ung dung chỉ tay về phía lều trại ngay trước mặt, giữa ánh mắt ái muội của đám người xung quanh, vô cùng ái muội đáp.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương gật đầu phụ họa, diễn vai phụ vô cùng xuất sắc: "Đúng đó, nghe cha đi!"

Cố Giai Mính: "......"