Cố Giai Mính đứng trước mặt Mặc Uẩn Tề, nhìn nụ cười trên môi đối phương, nheo mắt, nhấp môi, rồi thân hình thoắt cái đã vòng ra sau lưng hắn, nhào lên lưng, dính sát: đây chính là kết cục của việc dám dùng sắc dụ-tui đè, đè, đè!
Mặc tổng khổ sở thẳng lưng lên. Nhìn thì gầy vậy thôi, chứ sức của Cố Giai Mính không hề nhỏ. Hắn bắt lấy tay cậu đang siết trên cổ mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay ấy, ngữ điệu dịu dàng hỏi: "Em hy vọng anh đi hay không?" Câu nói ấy như thể đang thổ lộ: em cho anh đi thì anh sẽ đi, em không cho đi thì anh ở nhà trông con, hoàn toàn là kiểu chiều vợ vô điều kiện.
Tất nhiên, trong mắt Cố Giai Mính, đây không khác gì tự giác biến thành vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, chồng bảo đi thì đi, chồng bảo ở nhà là lập tức cột tạp dề canh cơm. Trong lòng Cố tiểu yêu, cảm xúc nhanh chóng bành trướng! Cậu thậm chí còn có chút đắc ý, gác cằm lên đầu Mặc Uẩn Tề, kiêu ngạo nói: "Cũng không thể để anh ở nhà trông con được, nếu muốn đi thì cùng đi đi."
Mặc Uẩn Tề nheo mắt, ngẩng đầu, dùng đôi mắt sâu thẳm tinh tế quan sát biểu cảm trên mặt cậu: "Em muốn đi cùng anh? Không sợ bị người khác phát hiện quan hệ của chúng ta à?"
Cố Giai Mính nhún vai, ra vẻ không sao cả: "Bại lộ bộ ít sao? Trong đoàn phim ai mà chẳng biết giữa hai người có gì đó? Chẳng qua bọn họ toàn là người thức thời, chẳng ai dám nói toạc ra thôi. Vài hôm trước còn có bạn nhắn tin cho tôi, hỏi thẳng chuyện này."
"Hử?" Mặc tổng tỏ vẻ hứng thú, hỏi tiếp: "Vậy em trả lời sao?"
Cố Giai Mính hừ một tiếng đầy tức giận: "Tôi nói hai ta không liên quan gì hết, mà họ chẳng ai tin!"
Chỉ một câu, Mặc tổng lập tức hiểu rõ-mình bị phủ nhận.
Gương mặt hắn phút chốc biến sắc, nhưng không phải giận dỗi, mà là vui sướng, hắn đứng dậy, sờ sờ đầu cậu, chuẩn bị đi làm.
Cố Giai Mính lập tức đuổi theo, bộ dạng vừa biệt nữu vừa muốn giữ chân: "Đó là mấy hôm trước! Bây giờ nếu họ hỏi lại, có khi tôi không trả lời như thế nữa đâu!"
Nghe thấy câu này, Mặc tổng lập tức khựng bước, xoay người ôm eo cậu, ánh mắt như đang chờ mong điều gì đó: "Vậy bây giờ em sẽ trả lời thế nào?"
"Tôi sẽ nói... chắc là tôi thích anh. Nhưng tôi chưa xác định được mình có muốn ở bên anh hay không." Cố Giai Mính nhìn gương mặt ở khoảng cách gần trong gang tấc, trong lòng hơi ngốc ra.
Mặc Uẩn Tề cong môi cười, hài lòng hôn lên trán cậu, rồi cúi đầu cắn nhẹ một cái vào môi: "Vậy thì cứ từ từ nghĩ. Anh chờ câu trả lời của em."
Cố Giai Mính che mặt-như thế thì làm sao cậu từ chối nổi nữa? Người này càng ngày càng khiến cậu khó chống đỡ. Tiếp tục thế này, cậu thật sự sẽ sa chân đắm chìm mất.
Yêu tinh và nhân loại ở bên nhau không phải chưa từng có, nhưng kết cục tốt thì lại chẳng nhiều. Cố Giai Mính từng sinh con cho một người phàm, giờ vẫn chưa biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.
Nghĩ không ra thì thôi vậy! Không nghĩ nữa!
Bây giờ đầu óc cũng loạn lắm rồi, có muốn nghĩ nhiều hơn cũng chẳng ra kết quả. Vậy thì dứt khoát nghe lời Đổng bán tiên dặn: thuận theo tự nhiên, nghe theo bản tâm!
Cậu nắm tay Mặc Uẩn Tề, bảo hắn đợi một chút, rồi ngồi xổm xuống tự tháo vòng chuỗi hạt châu đỏ dưới cổ chân. Nhìn chân Mặc Uẩn Tề một lúc, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở cổ tay hắn: "Có phải anh thấy chân tôi dơ không? Thật ra chân tôi sạch lắm đó."
Mặc Uẩn Tề nhịn cười, chủ động đưa cổ tay ra, không nói lời nào.
Cố Giai Mính kinh ngạc nhướng mày: "Thế mà anh không hỏi gì sao? Không sợ tôi làm gì anh hả?"
Mặc Uẩn Tề cười nhạt, từng biểu cảm đều toát lên phong độ và sự điềm tĩnh của hắn: "Em sẽ không. Anh tin em."
Nụ cười ấy khiến Cố Giai Mính tim đập thình thịch, đỏ mặt đeo vòng vào cổ tay hắn, không thắt nút, không có móc khóa-chiếc vòng như thể sinh ra để nằm trên cổ tay Mặc Uẩn Tề, hoàn toàn không rơi xuống được.
Cậu không giải thích hiện tượng kỳ lạ này, chỉ dặn dò: "Mang chuỗi hạt này, bất kể anh đi đâu, tôi cũng có thể tìm được anh. Hơn nữa, những ai có cảm ứng đều biết-anh là người đã có chủ."
Nhân loại này đã bị yêu tinh khác bao nuôi rồi. Những yêu tinh thức thời, đừng mơ tới gần. Nếu cố tình, cậu sẽ ra tay không khách khí!
Cố tiểu yêu chính là muốn nói cho tất cả dã yêu khác biết: người này là của tui, các ngươi né ra hết đi!
Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt Mặc Uẩn Tề, ngạc nhiên khi đối phương không có lấy một chút bất ngờ. Trong lòng Cố Giai Mính bất giác run lên-chẳng lẽ hắn đã sớm biết điều gì rồi sao? Nếu đến cả chút phản ứng hắn cũng không có, vậy có phải... hắn thật sự có thể chấp nhận cái thế giới quan hoàn toàn lệch chuẩn này không? Thậm chí, có thể dần dần chấp nhận chuyện ba người bọn họ vốn không phải người?
Dần dần, Cố Giai Mính cảm thấy... vui vẻ xíu xíu.
Mặc Uẩn Tề nhìn cổ tay mình, khóe môi khẽ cong lên. Cố Giai Mính đã không còn giấu diếm gì trước mặt hắn nữa-chứng tỏ cậu đã buông lỏng phòng bị trong lòng. Hắn phải lên kế hoạch cẩn thận, lần cầu hôn thứ ba... nhất định phải thành công!
Mặc tổng cầm lấy áo khoác trên giá, chỉnh tề ra cửa. Cố Giai Mính đứng ở cửa nhìn chiếc xe của hắn rời đi rồi mới quay vào nhà. Cậu dọn dẹp sơ qua, thay quần áo cho Mặc Trạch Dương, làm thêm một chút thủ thuật che mắt lên mặt hai người, rồi cùng bé ra siêu thị! Tâm trạng vui vẻ làm sao đây? Ra ngoài tiêu tiền cho hả hê đi! Mua, mua, mua!
Nhiệm vụ của quản gia Buck là chăm sóc Mặc Trạch Dương mỗi khi Cố Giai Mính không có nhà. Nay Cố Giai Mính đã quay lại, để tránh ảnh hưởng sinh hoạt của gia đình ba người, quản gia Buck sau khi dọn dẹp xong liền lui về sống tại căn hộ bên cạnh, giống như các trợ lý và tài xế-luôn sẵn sàng được gọi bất cứ lúc nào.
Cố Giai Mính bảo Buck đưa hai người đến siêu thị lớn nhất thành phố. Trước khi xuống xe, cậu còn đặc biệt dặn dò: "Lúc đón nhớ đổi xe lớn nha! Phải đủ chỗ để chất thật nhiều đồ! Xe này chỉ ngồi được một người, bé quá!"
Quản gia Buck nghĩ một lúc, gật đầu, quyết định quay về đổi xe.
Phương thức giao dịch của nhân loại, sau ngàn năm tiến hóa, ngày càng đơn giản, nhanh chóng và tiện lợi. Cố Giai Mính rất thích cảm giác hòa mình giữa dòng người, tay đẩy xe mua sắm, cảm giác mỗi lần bỏ vào xe một món đồ mình thích-siêu cấp tuyệt vời!
Còn chuyện trả tiền? Cố tiểu yêu chưa bao giờ đặt nặng vấn đề đó. Tiền kiếm ra là để tiêu, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, có một đồng cũng dám xài đến tám mao.
Hai tiếng sau, quản gia Buck ngoan ngoãn lái tới một chiếc xe thương vụ siêu to khổng lồ. Hai cha con đã điên cuồng "mua mua mua" một trận, trừ mỗi ghế ngồi ra, toàn bộ không gian trong xe đều bị chất đầy.
Mà 80%-là đồ ăn!
Mặc Trạch Dương nằm trên đống đồ ăn vặt, vẻ mặt mãn nguyện, tay vỗ cái này một cái, vỗ cái kia một cái, ánh mắt sáng rỡ lấp lánh nhìn Cố Giai Mính, chờ xem ba có đồng ý thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của bé không.
Tâm trạng Cố Giai Mính đang rất tốt, khoát tay: "Tùy con! Tùy con hết! Ai bảo con đáng yêu vậy làm gì?"
Được ba cho phép, Mặc Trạch Dương lập tức biến thành một con hồ ly nhỏ, lăn lộn trên đống đồ ăn vặt: đều là của bé, đều là của bé hết! Mấy cái này đều là của bé!!
A~~~ hạnh phúc muốn hét lên quá đi mất!
----
Tới gần giờ tan tầm, cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng rảnh tay. Hắn ngồi lặng nhìn vòng hạt châu đỏ trên cổ tay, xuất thần. Vòng hạt này không rõ chất liệu, nhìn qua lại như một vật thể sống, luôn tỏa ra độ ấm-Mặc tổng còn đặc biệt đo thử, khoảng 38 đến 38,5 độ. Hắn có chút để tâm, không biết Cố Giai Mính cho thứ này là có mục đích gì?
Lại thêm miếng ngọc mà ông chủ Đổng đưa, nói là để áp chế linh khí trong cơ thể hắn.
Linh khí... là thứ có lợi cho việc tu hành của yêu tinh sao?
Nghĩ đến đây, Mặc tổng lấy miếng ngọc từ túi bên người ra, ngón tay lướt qua-đã không còn cái lạnh lẽo như trước. Nhìn kỹ, chính giữa miếng ngọc như có một sợi chỉ màu trắng. Hắn tò mò quan sát từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, rồi đứng dậy bước tới bên cửa sổ, giơ ngọc lên đón ánh hoàng hôn, muốn xem thử sợi chỉ ấy có bị nứt hay không. Nào ngờ vừa giơ lên thì nghe "cạch" một tiếng giòn, miếng ngọc đột ngột nứt đôi, "bang bang" rơi xuống đất, vỡ vụn.
Không thể ghép lại nữa.
Mặc tổng xoa xoa đầu ngón tay, nhíu mày bật ra một tiếng "chậc", trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Vì miếng ngọc vỡ, trong lòng hắn mang một tia nghi hoặc. Dù vẫn là con đường quen thuộc dẫn về nhà, phong cảnh vẫn không đổi, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay-hắn đã rời khỏi công ty được 28 phút. Với tốc độ xe hiện tại, thêm 2 phút nữa là phải đến cây cầu nhỏ. Qua cầu rồi rẽ là thấy nhà. Nhưng giờ phút này, không thấy bóng dáng cây cầu đâu cả.
Mặc Uẩn Tề ngước mắt, trầm giọng: "Dừng xe."
Tài xế nghe lệnh, lập tức tấp xe vào lề, nghi hoặc quay đầu hỏi: "Mặc tổng, muốn đổi tuyến đường sao?"
Mặc tổng đã vặn nút báo nguy trên đồng hồ, sắc mặt vẫn điềm nhiên: "Đợi lão K tới, tôi có việc muốn giao cho ông ta."
Xe dừng bên đường hơn mười phút, bảo tiêu đi phía sau vẫn không đuổi kịp. Mặc Uẩn Tề ngồi yên trên ghế sau, mặt không đổi sắc, liếc nhìn thời gian, không một chút nôn nóng. Tài xế ngồi phía trước thì bắt đầu thấy có gì đó lạ, căng thẳng nhìn quanh, dần dần phát hiện lượng xe cộ trên đường ngày càng ít.
Tài xế cảnh giác: "Mặc tổng, có gì đó không ổn."
Mặc Uẩn Tề bật cười nhẹ: "Đúng, quả thực không ổn."
Sắc trời mỗi lúc một sụp xuống, ánh hoàng hôn đã bị bóng tối nuốt trọn. Mặc tổng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy một làn sương đen dày đặc dâng lên từ hai bên hàng cây, tốc độ nhanh đến mức mắt thường cũng thấy được. Bên tai bắt đầu vang lên tiếng khóc nức nở ai oán, và rồi... gió nổi lên.
Gió mỗi lúc một lớn, cành lá rì rào rung động. Mặc Uẩn Tề trầm ngâm nhìn vòng hạt châu, trong đầu đã phân tích được bảy tám phần.
Nghe nói miếng ngọc áp chế linh khí đã vỡ, giờ hắn như món bánh trái thơm phức trong mắt yêu quái. Nói cách khác-đây là chiêu trò của một thứ không phải người. Mặc tổng khẽ cười tự giễu. Hắn vốn không tin mấy thứ này, không ngờ hôm nay chính mình lại gặp chuyện "phi nhân loại".
Đúng lúc ấy-"bịch!"-ngoài cửa sổ vang lên một tiếng trầm đục, sương đen phủ kín kính xe. "Rầm!"-kính chống đạn bị đập vỡ bởi một lực rất mạnh. Tài xế hoảng hốt, giờ mới nhận ra họ đang bị tập kích, lập tức định quay xe bỏ chạy. Nhưng đã muộn.
Chỉ mình Mặc Uẩn Tề thấy rõ sương đen đang lướt vào bên trong xe, phấn khích nhào đến hắn, cứ như đâm đầu vào một ổ bánh kem ngon lành, chỉ cần cắn một miếng là thỏa mãn.
Mặc Uẩn Tề điềm nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước. Sương đen đột nhiên hiện hình thành một gương mặt trắng bệch nhe răng cười, nụ cười dữ tợn khiến hắn nhíu mày ghét bỏ. Gương mặt không biểu cảm của hắn nâng cổ tay, giơ hạt châu lên-một cú tát vút qua.
Xấu muốn chết!
Thì ra không phải yêu tinh nào cũng đẹp như bé ngốc nhà hắn.
Sau khi đụng phải hạt châu, sương đen như bị điện giật, thét lên rồi nhanh chóng rút lui. Mặc Uẩn Tề nheo mắt-quả nhiên, thứ mà bé ngốc đưa không phải là đồ bình thường. Ngoài vẻ ngốc nghếch bề ngoài, yêu lực của cậu cực kỳ mạnh. Mấy loại yêu ma quỷ quái thế này căn bản không đỡ nổi.
Ngay trong tình thế căng thẳng đó, Mặc tổng lại thấy có chút... tự hào.
Hắn vươn tay, lấy từ dưới ghế ra một khẩu súng đặc chế do Bộ quản lý cấp, lạnh lùng lên đạn. Dù ít khi dùng, nên cảm giác hơi lạ tay, nhưng khí thế vẫn không đổi.
Trong khi Mặc tổng đang chiến với thứ xấu xí, thì ở nhà-Cố Giai Mính vừa mới cắn một miếng đùi gà liền dừng lại, sắc mặt đột ngột thay đổi. Cậu ném dao phay, thân ảnh lướt lên như gió, bế Mặc Trạch Dương đang ở phòng khách lên, rồi loáng một cái, cả hai đã biến mất khỏi nhà.
Thằng chó nào không có mắt dám đụng vào vợ ta?!
Má mi!