Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 62



Mặc Trạch Dương cũng chẳng muốn tiếp thu ánh mắt ai oán của ba nhóc nữa, bèn trượt từ trên đầu cha nhóc xuống, khôi phục hình người, xách theo cái xẻng nhỏ, dẫn theo tùy tùng thân tín của mình - hổ con Tiểu Hổ Nha - cùng nhau ra ban công xới đất chăm hoa khí vận của nhóc.

Hiện tại, cái cây khí vận đó lại mọc thêm một cái đầu nữa. Nghe nói là vì không khí trong nhà bọn họ đặc biệt tốt, nơi khác thì phải trăm năm mới mọc được một đầu, còn nhà họ thì mọc ào ào, cái đầu này đại diện cho "đường quan suôn sẻ", nhưng ai sẽ thăng quan thì chưa rõ. Mặc Trạch Dương lại chẳng mấy hứng thú với chuyện làm quan, nhóc thà nó mọc ra cái đầu tượng trưng cho "nhiều con nhiều phúc" để sớm có thêm em trai em gái chơi cùng.

Tiểu Hổ Nha còn nhỏ xíu, leo cầu thang rất vụng về. Mặc Trạch Dương đi được hai bước, quay đầu lại nhìn, thấy hổ con hai móng nhỏ bám chặt lấy bậc cầu thang, cái bụng tròn vo do uống sữa quá nhiều đang bị kéo lê dưới sàn, bò lên một cách chật vật, động tác chậm chạp chẳng ra dáng mèo con chút nào.

Mặc Trạch Dương đợi nó một lúc, phát hiện mình đã lên được ba bậc thang mà Tiểu Hổ Nha còn chưa bò nổi một bậc. Với tinh thần giúp đỡ đồng đội, nhóc bèn chạy xuống, một tay nhấc bổng hổ con nặng hai ba ký lên, sau đó đạp bước chân mạnh mẽ leo thẳng lên lầu, sức lực của nhóc đúng là không đùa được.

Chẳng bao lâu sau, trên ban công lầu hai bắt đầu vọng xuống một chuỗi âm thanh... kêu gào thảm thiết:

"Xới đứt rễ rồi!"

"Giờ này không cần tưới nước!"

"Mà càng không thể tưới sữa đâu!"

Xen lẫn đó là tiếng meo meo của Tiểu Hổ Nha: "Meo!!"

Cố Giai Mính chỉ nghe thôi cũng thấy tim mệt rã rời, Mặc Trạch Dương nghịch ngợm như vậy, tuyệt đối không phải học từ y!

Mặc tổng chỉ cần liếc nhìn sắc mặt y là biết ngay y đang nghĩ gì. Lần này không đợi y mở miệng, hắn đã chủ động giơ tay ra hiệu, nhịn cười thừa nhận: "Nghịch ngợm giống anh."

Cố Giai Mính hừ hừ, tặng cho hắn một cái lườm sắc lẹm, "Biết là tốt."

Mặc tổng đứng dậy, đi về phía kệ sách, vừa đi vừa nói tỉnh rụi: "Phải cố gắng lên chút, tranh thủ để bé ba bé tư giống em."

Cố Giai Mính trừng mắt, nghẹn họng: "Anh nghĩ đây là chuyện chỉ cần cố gắng là được hả?!"

Mặc Trạch Dương khi trước đã hấp thu hơn một trăm năm tu vi của y, vậy mà trông vẫn không giống y chút nào. Nếu chuyện này có thể tùy tiện sửa đổi, thì đã chẳng có phần của Mặc Uẩn Tề rồi.

Chưa kể, y đến giờ vẫn không rõ ràng đứa nhỏ này hình thành bằng cách nào.

Lúc trước, hoàn toàn là trong vô thức, y dùng linh lực của mình dưỡng ra đứa nhỏ này. Mặc Trạch Dương giống như có ý thức từ khi chưa sinh, tự động hấp thu linh lực của y, rồi từ từ hình thành sinh mệnh của chính mình.

Đến khi tách ra khỏi cơ thể y, trông như một viên châu chứa đầy linh khí.

Khi y cảm nhận được trong đó có một luồng sinh mệnh lực, huyết mạch tương liên với mình, y mới bàng hoàng nhận ra - thì ra nhãi con này là của mình!

Khi ấy, Cố Giai Mính cũng hoang mang cực độ, không biết nên xử lý sao, ôm viên linh châu ấy đến tìm Đổng Hân. Hắn nghiên cứu cả nửa ngày mới nói cho y: phải dùng linh lực ôn dưỡng mỗi ngày.

Rồi viên linh châu đó ngày càng lớn, nặng dần lên, đến ba bốn ký. Mười tháng sau, cái trứng linh khí ấy vỡ ra - và Mặc Trạch Dương chui ra từ trong trứng.

Giờ ngẫm lại, thân thể Mặc Trạch Dương vẫn mang một phần gen con người. Trừ chuyện giống cha nó ra, thì ngay cả cái vụ phải "thai nghén" mười tháng mới sinh cũng giống cha nó luôn.

Nói đi cũng phải nói lại, Mặc Uẩn Tề thật ra cũng khá đáng thương - là một người phàm, lại sinh ra một đứa con hồ ly. Nghĩ đến đây, Cố tiểu yêu cũng không còn thấy bực mình nữa.

Y hớn hở ngẩng đầu, tinh thần cực kỳ tốt, chỉ tay lên lầu hô: "Ê! Con hồ ly lông đen kia! Rảnh thì đi liếʍ lông cho con trai anh đi!"

Mặc tổng đang tìm sách lập tức khựng lại tại chỗ, hắn làm gì cũng được, nhưng riêng vụ liếʍ lông này thì... không, xin miễn.

Hồ ly lông đen cái gì chứ... Mặc tổng không muốn đào sâu về chủ đề này.

Nhìn biểu cảm đơ mặt của hắn, Cố tiểu yêu cảm thấy mình đại thắng, đôi mắt hoa đào quyến rũ nheo lại, ánh nhìn đầy đắc ý - a, loài người!

Y thừa thắng xông lên ra lệnh: "Tối nay anh về phòng mình ngủ đi! Tự kiểm điểm lại! Chuẩn bị tinh thần nhận trừng phạt của hồ ly đại tiên đi!"

Mặc tổng không nói gì, như thể mặc định nhận lỗi, ngoan ngoãn đến mức khiến Cố Giai Mính rất hài lòng. Vợ bé nhỏ thì phải ra dáng vợ bé nhỏ!

Không ngờ đến tối, Mặc tổng lại lù lù ôm gối xuất hiện trong phòng Cố Giai Mính, nghiêm túc nói: "Giường anh bị mất rồi, cầu thu lưu."

Cố Giai Mính: "......"

Mặc tổng tự nhiên trèo lên giường, ném cái gối sang một bên, xoay người ôm lấy Cố Giai Mính, cúi xuống hôn một cái, rồi vừa hôn vừa tiện tay cởϊ qυầи áo hồ ly, miệng nghiêm túc nói:

"Tối nay anh muốn bàn với em chuyện sinh đứa thứ hai, nghiêm túc thảo luận."

Cố Giai Mính: "......"

Cmn cái gì cũng được, nhưng mà anh để tui nói câu nào đã chứ! Anh chặn miệng người ta thế thì từ chối kiểu gì được trời!!!

Tổ chương trình 《Du lịch cùng cục cưng》 đã chính thức công bố danh sách khách mời, chứng tỏ mọi thứ gần như chuẩn bị xong, có thể bắt đầu quay bất cứ lúc nào. Trước khi nhận được lịch quay cụ thể, Trịnh Học Thiệu đã tiện tay ném cho Cố Giai Mính ba kịch bản, nói như chẳng có gì: "Lúc rảnh thì coi đi, ba bộ phim điện ảnh này kịch bản đều ổn cả, lại chưa gấp quay, chú thấy thích cái nào thì chọn cái đó."

Làm người đại diện mà để nghệ sĩ "chọn tùy thích" kiểu này, đúng là hiếm thấy. Trịnh Học Thiệu thật sự xem Cố Giai Mính như ruột thịt, không hề ép buộc, không chọn thay, không can thiệp.

Cố Giai Mính cũng rất hài lòng với cách hợp tác kiểu "ai nấy thoải mái" này. Y từng nghe nói, hồi trước Trịnh Học Thiệu từng hết lòng hết dạ nâng đỡ một nghệ sĩ, kết quả sau khi người đó nổi tiếng liền đá hắn, còn bày mưu hại ngược lại, khiến phòng làm việc PLV của Trịnh Học Thiệu tan rã. Trong giới giải trí, cái trò "kéo người khác lên rồi bị dẫm lại" đâu phải hiếm. Cố Giai Mính cũng không muốn đánh giá gì thêm, vì y lười, chuyện của người khác y chẳng buồn quan tâm.

Nhưng mà, đụng tới chuyện liên quan tới Trịnh Học Thiệu thì lại khác. Nhân loại này thật lòng tốt với y, thế là Cố Giai Mính có một suy nghĩ âm thầm: sau này nếu có dịp gặp lại cái người phản bội đó, nhất định phải thay Trịnh Học Thiệu báo thù.

Tất nhiên, Trịnh Học Thiệu chẳng biết gì về mưu tính trả thù của y, hắn chỉ luôn sợ cái "tổ tông nhỏ" này sẽ gây họa, cẩn thận cỡ nào cũng có lúc sơ hở.

Đang lúc đau đầu tính kế hoạch công việc cho Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu nói thêm: "Anh mới nghe được một tin, năm nay chú nổi quá chừng, bên Xuân Vãn hình như tính mời chú tham gia. Bây giờ họ vẫn chưa gửi thiệp chính thức, anh hỏi trước xem chú có muốn đi không? Có tài lẻ hay ưu điểm gì để khoe không?"

"Ưu điểm á?" Cố Giai Mính vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ mười mấy giây, rồi đáp: "Ăn rất nhiều tính không?"

Trịnh Học Thiệu: "......Tính chứ! Ăn nhiều mà không mập, đó là ưu điểm to bự luôn á!"

Cố Giai Mính: ⊙▽⊙

"À, mà may ghê đó, chú không nhận cái quảng cáo xe hơi đợt trước. Hãng xe đó mới bị Mặc tổng đập cho một trận rồi. Họ mời chú làm đại diện là để đối đầu với Mặc tổng, ngay từ đầu đã có mùi gây sự."

Cố Giai Mính: "Ồ, tui không hiểu."

Ba Trịnh không nói thêm lời nào, thẳng tay cúp máy, nói thêm chỉ tổ nhức đầu thôi!

-

Ba ngày trước khi ghi hình, đạo diễn đích thân tới gặp Mặc Uẩn Tề, trùng hợp lúc đó Cố Giai Mính cũng đang ở đó. Có điều đạo diễn lại không nhận ra y, bởi vì lúc ấy y đang biến thành một con hồ ly lớn, nằm sấp bên cửa sổ phơi nắng, híp mắt dùng móng vuốt vuốt màn hình điện thoại để đọc kịch bản.

Đạo diễn tên Dương Miểu, hơn bốn mươi tuổi, trong giới thường gọi là Dương Tam Thủy. Dáng người cao gầy, mặc bộ đồ thể thao màu xám rộng thùng thình, nách kẹp quyển sổ màu xanh, cười ha ha đi theo sau thư ký Vương bước vào văn phòng Mặc Uẩn Tề. Vừa vào cửa, thấy dáng nằm của Cố Giai Mính, ông ta lập tức bật cười, nửa nịnh nửa đùa: "Hồ ly Mặc tổng nuôi khéo ghê, nhân tính đầy đủ luôn. Cho nó thêm cái kính nữa là có thể quay quảng cáo liền á, chơi điện thoại cũng rành ghê!"

Cố Giai Mính liếc ông ta một cái trắng mắt, chừa lại mỗi cái đuôi khẽ vẫy vài cái, móng vuốt tiếp tục kéo màn hình. Trong lòng thì chép miệng: đạo diễn này trông ngốc thiệt, không hiểu sao làm chương trình mà bảy năm rồi vẫn có người coi.

Dương đạo diễn cảm nhận được mình bị một con hồ ly khinh thường, vừa buồn cười vừa ngượng, chỉ biết gãi đầu. Loại cảm giác này, đúng là lần đầu được trải nghiệm.

Mặc Uẩn Tề bước lại gần, sờ đầu hồ ly, giọng dịu dàng: "Nhìn điện thoại nhiều không tốt cho mắt đâu, nghỉ ngơi chút đi."

Gặp người ngoài thì cũng nên nể mặt Mặc tổng chút chứ, ai biểu ảnh là ông chủ?

Cố Giai Mính ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Mặc Uẩn Tề cầm, sau đó nhảy xuống cửa sổ, chạy chậm vào phòng nghỉ. Đến nơi rồi mới biến về hình người, lại thong dong bước ra, nhìn y chẳng khác nào một con hồ ly vừa chạy vô phòng gọi người dậy.

Thư ký Vương bê vào ba ly nước - một cà phê, một trà thường, một ly trà sữa, thêm cả đĩa snack, rồi đặt trà sữa và đồ ăn vặt trước mặt Cố Giai Mính.

Dương Miểu cầm ly trà, ngồi xuống, thấy Cố Giai Mính đang ngáp ngắn ngáp dài, rồi tự nhiên bốc bánh ăn, mặt vẫn vô cảm mà uống một hớp trà. Lúc này ông mới cười: "Thì ra thầy Cố cũng ở đây, đúng lúc quá, vậy tôi khỏi đi tìm nữa. Hôm nay tới để bàn sơ lưu trình chương trình, nếu Mặc tổng có việc thì cố gắng báo tôi trước ba ngày để sắp lịch quay."

Cố Giai Mính: "......" Thầy Cố??

Ủa má, người này thú vị ghê! Không ngờ lại gọi mình là thầy, y có đức cao vọng trọng dữ vậy sao?

Thưởng ông một miếng bánh quy!

Cố tiểu yêu đẩy nhẹ cái đĩa đồ ăn về phía đối diện, cười tươi rói, hiền lành đến lạ thường.

Mặc Uẩn Tề nhịn cười đến suýt nghẹn.

Hắn nhận lấy lịch trình do thư ký Vương đưa tới, giọng điệu nhàn nhạt: "Đạo diễn Dương cứ yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho đoàn phim."

Là nhà tài trợ chính của quý này, Mặc tổng chính là kim chủ ba ba. Mà kim chủ ba ba hôm nay đã bày tỏ sẽ nghe lời chỉ huy, phục tùng sắp xếp, tuyệt đối không quấy rối tổ chương trình.

Thực ra mục đích chính đạo diễn Dương tới hôm nay chính là để nghe câu này. Bàn bạc rõ ràng mới có thể yên tâm tiến hành quay hình. Hắn đã sớm nhìn ra - Mặc Uẩn Tề không phải kiểu kim chủ có tiền thì hống hách, tuỳ tiện nổi giận hay không tôn trọng ê-kíp. Hôm nay nghe được lời hứa này, đạo diễn Dương hoàn toàn yên tâm, bởi hắn biết, Mặc Uẩn Tề đã nói thì sẽ không nuốt lời.

Cố Giai Mính dựa vào vai Mặc Uẩn Tề, hứng thú cùng xem lịch trình. Trên đó liệt kê vài mốc thời gian cùng một số công việc phải làm, còn lại phần lớn đều để trống. Lần đầu tiên tham gia chương trình thực tế, Cố Giai Mính thấy rất mới mẻ, tò mò hỏi: "Vậy phải diễn kiểu gì?"

Câu hỏi này khiến Dương Miểu bật cười, vui vẻ trả lời: "Thầy Cố nói vậy là đùa tôi rồi, show thực tế thì diễn gì chứ? Chỉ cần là chính mình là được. Nhân vật chính của chương trình này là các bé, tất cả đều xoay quanh các bé cả. Các bé có theo kịch bản đâu? Không, chỉ cần để các bé thể hiện sự ngây thơ tự nhiên nhất, đó mới là nét dễ thương nhất, cũng là thứ khán giả thích xem nhất."

Cố Giai Mính nghe xong bừng tỉnh đại ngộ: thì ra là vậy.

Không sao hết! Nhãi con nhà y chắc chắn là đáng yêu nhất! Dù chương trình có bao nhiêu đứa trẻ, thì cũng không ai dễ thương bằng nhãi con của y!

Nếu có ai dám chê nhãi con nhà y không đáng yêu, y sẽ mò đến tận cửa nhà nó, nửa đêm giả làm quỷ nhảy vào hù nó chết khiếp!

Tự mình bảo vệ con hết mình · Cố tiểu yêu, chuyện gì cũng dám làm!

Đạo diễn Dương rời đi với tâm trạng cực kỳ hài lòng, cảm thấy chỉ cần nhận được lời hứa của Mặc Uẩn Tề thì chẳng khác nào nắm trong tay cả thế giới!

Nhưng về sau đạo diễn Dương mới phát hiện ra - Mặc tổng chỉ dễ thương lượng với những chuyện không dính đến vợ con. Còn một khi đụng tới người nhà của hắn, thì đừng mong hắn nhượng bộ! Chưa kể IQ của Mặc tổng còn là một cái bug, một mình hắn có thể chơi cả tổ chương trình xoay như chong chóng! Và không chỉ có hắn - con trai hắn cũng vậy! Hai bug lớn của chương trình online, chào hỏi không báo trước!

Dương Miểu vốn là người rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, dù Mặc Uẩn Tề không yêu cầu, hắn vẫn chủ động sắp xếp cho cả nhà này tổ máy quay tốt nhất, đạo diễn quay hình giỏi nhất, không thiếu thứ gì. Đoàn trợ lý, chuyên gia trang điểm, tạo hình, thiết kế trang phục - đều do Cố Giai Mính tự mang theo. Trợ lý Giả cũng đã liên hệ và sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, không cần đoàn phim bận tâm.

Về phía Mặc Trạch Dương, nhóc xin nghỉ học ba ngày. Cô giáo nghe nói nhóc tham gia 《Du lịch cùng cục cưng》 thì nhiệt tình vô cùng, còn lấy ra hẳn lọ mực dấu riêng, để nhóc in một dấu móng lên giấy: "Dấu móng của Mặc Trạch Dương trước khi nổi tiếng đó nha! Chờ con hot lên là nó có giá trị sưu tầm liền!"

Cô giáo chủ nhiệm lần này lanh lợi hơn nhiều so với hai tiểu hoa yêu lần trước. Nghe đồn, cô là động vật họ mèo - IQ cao.

"Cô đảm bảo khi con tới điểm tập trung sẽ vô cùng bất ngờ!"

Mặc Trạch Dương: (⊙o⊙)

Đợi nhóc đi rồi, cô giáo liền lấy một dấu móng khác ra so sánh, vừa nhìn vừa cười: quả nhiên cùng một họ, dấu móng vuốt giống nhau đến tám phần!

Bug lớn thứ ba của tổ chương trình online!

---

Trước ngày quay hình một hôm, bộ ảnh chân dung của Cố Giai Mính cuối cùng cũng hoàn thành. Studio trực tiếp mang album đến tận văn phòng của y. Trịnh Học Thiệu cho người làm bản online kiểm tra lần cuối, không có vấn đề thì để Cố Giai Mính tự đăng lên Weibo.

Điều khiến Trịnh Học Thiệu bất ngờ là người mang album tới chính là Lam Sâm - nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho cả Cố Giai Mính lẫn anh trai của cậu ta, cũng là nhà thiết kế thời trang từng muốn gặp Cố Giai Mính.

"Em vẫn luôn muốn được gặp mặt anh Cố một lần. Anh thật sự không thể giúp em sao?" Lam Sâm ngồi xe lăn, ánh mắt cầu khẩn nhìn Trịnh Học Thiệu, chân thành đến mức khiến người ta khó lòng từ chối. Da hắn tái nhợt, nhìn rất yếu ớt, rõ ràng là không nên ra ngoài, nghe nói trước kia vẫn luôn dưỡng bệnh ở nước ngoài. Vậy mà vì muốn gặp Cố Giai Mính, hắn cố tình về nước. Trịnh Học Thiệu thở dài - làm nghệ thuật đúng là điên, sắp chết tới nơi vẫn phải lao về vì cảm hứng sáng tạo.

"Để tôi gọi hỏi thử, mai cậu ấy phải ghi hình gameshow, hai ngày nay đang bận chuyện đó." Tuy là cái cớ, nhưng Trịnh Học Thiệu đoán chắc như đinh đóng cột - Cố Giai Mính đang ở nhà chơi game. Cái trò gì mà "ăn gà" đấy, nghe nói còn lập tổ bốn người chơi với nhóc Bạch Vũ, Bùi Bằng, và cả Đặng Hưng nữa. Vừa không hợp ý là bán Đặng Hưng đầu tiên.

Ba Trịnh sắp xếp cho nhóm của Lam Sâm nghỉ ở phòng họp, rồi gọi điện cho Cố Giai Mính: "Người ta thành ý vậy, chú đi gặp người ta một chút đi, cũng đâu mất miếng thịt nào."

Cố Giai Mính vừa headshot kẻ địch xong, nhìn đồng hồ rồi nói: "Thôi được rồi, tui đi gặp một lát. Tiện thể đi ăn mì khoai tây ở tiệm đối diện."

Trịnh Học Thiệu: "......" Hóa ra vì mì khoai tây mới chịu tới hả?!

Cố Giai Mính dẫn theo Mặc Trạch Dương vào văn phòng, vừa bước vào đã thấy Bạch Vũ đang ngồi trên sô pha xem kịch bản. Cố Giai Mính vừa nhìn đã cảm thấy thằng nhỏ này dễ thương, mỗi lần chơi game đều yểm trợ phía sau y. Có người nhắm bắn y là Bạch Vũ chạy lên chắn đạn ngay, tuy rằng thường chắn nhầm cả tầm nhìn, nhưng có lòng là được. Với loại tiểu yêu như vậy, y coi như trẻ con mà đối xử.

"Bạch Vũ!" Cố Giai Mính nắm tay Mặc Trạch Dương, cười nói: "Chơi với nhóc một lát nhé, anh đi gặp người, lát nữa về. Trưa nay mời cậu ăn mì khoai tây."

Bạch Vũ thấy thần tượng thì đang phấn khích, nhưng vừa nhìn qua Mặc Trạch Dương liền cứng người, "Dạ, được."

Nói thật, cậu chẳng muốn thấy cái gương mặt phiên bản nhỏ này chút nào.

Mặc Trạch Dương cười tít mắt, ngọt ngào gọi: "Anh Tiểu Bạch!"

Cả người Bạch Vũ run lên. Mặc dù gương mặt ấy cười ngọt ngào, nhưng bóng ma trong lòng cậu thì không hề nhạt đi.

Cố Giai Mính để Mặc Trạch Dương ở lại, còn mình theo Trịnh Học Thiệu lên lầu. Trước khi vào, Trịnh Học Thiệu dặn kỹ: "Lát nữa đừng nói chuyện thẳng quá. Người ta mang bệnh tới tìm chú, lỡ có chuyện gì trong văn phòng thì không hay."

Tóm lại là - đừng làm người ta tức xỉu.

Cố Giai Mính nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ "tui làm việc đàng hoàng, anh yên tâm!"

Ba Trịnh thở dài trong lòng: nếu yên tâm được, thì cần chi lần nào cũng phải nhắc? Đúng là như làm mẹ già vậy.

Cố Giai Mính đẩy cửa bước vào, hai người trong phòng lập tức quay sang nhìn y. Một là nhiếp ảnh gia từng chụp ảnh cho y, còn người kia... Cố Giai Mính hơi nhíu mày, có chút bất ngờ - một cái cây? Cỏ thành tinh?

Nhưng trên người người đó lại có rất nhiều thứ phức tạp. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn bệnh nặng. Độc? Một yêu tinh mà lại trúng độc nặng thế này?

Cố Giai Mính đang nhìn Lam Sâm, mà Lam Sâm cũng đang chăm chú nhìn y. Ánh mắt hắn lấp lánh, môi run rẩy, tay nắm mép bàn muốn đứng lên, nhưng chân không còn sức, giây sau liền ngã ngồi xuống, mặt nhăn lại vì bất lực. Hắn xúc động nói: "Xin ngài tha lỗi, tôi không thể đứng dậy."

Em trai hắn vội vàng đỡ lấy, cuống cuồng khuyên nhủ: "Anh à, lúc nãy anh đã hứa rồi mà, đừng kích động quá."

Lam Sâm gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Giai Mính, rồi thành khẩn nói: "Tôi có thể nói chuyện riêng với anh Cố một chút không?"

Trịnh Học Thiệu nhướng mày. Có vẻ như chuyện không đơn giản. Hắn chọc vai Cố Giai Mính, ý nhắc: nhớ lời hứa đó, đừng làm người ta sốc quá!

Em trai Lam Sâm lễ phép xin lỗi: "Anh Mính, thật xin lỗi, anh tôi thật sự rất muốn gặp anh. Ngay từ lúc nhìn thấy ảnh chụp đã muốn gặp rồi."

Cố Giai Mính nhìn kỹ Lam Sâm, chậm rãi gật đầu. Trên người hắn có cảm giác quen thuộc... chẳng lẽ là người quen từ trước khi y mất trí nhớ?

Sau khi Trịnh Học Thiệu rời đi, Cố Giai Mính đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện Lam Sâm, giọng dịu dàng: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?"

Lam Sâm hít sâu một hơi, mắt đỏ hoe, bám lấy mép bàn, kích động thốt lên: "Chủ nhân!"

Cố Giai Mính giật bắn người, suýt nữa nhảy khỏi ghế: "Đệch mịa!!"

Làm gì vậy trời! Chơi lớn thế này y giải thích làm sao? Nuôi thú cưng thành người luôn hả? Lão Mặc nhà y mà biết chắc lật trời!

Lam Sâm vẫn kích động: "Em là cây hoa lan mà ngài từng trồng! Giờ em đã hóa hình, trở thành người rồi! Ngài không nhớ sao? Cây hoa lan mà trên đỉnh Tử Vân có chết cũng không chết nổi đó!"

Ngay lập tức, trong đầu Cố Giai Mính hiện lên một hình ảnh - xác cây xác hoa nằm la liệt khắp đỉnh núi, một nhánh cỏ nhỏ bị độc khí ăn mòn nhưng vẫn gắng gượng sống sót. Xung quanh cây cối khô héo vàng úa, chỉ còn mỗi nhánh cỏ ấy, lả tả héo úa nhưng vẫn không chịu gục ngã.

Một chàng trai áo trắng tóc bạc dừng chân trước nó, lẩm bẩm: "Sức sống ngoan cường thật." Sau đó giật kiếm của người bên cạnh, đào hố nhổ cọng cỏ ấy lên.

Cố Giai Mính lắc nhẹ đầu. Trong đầu y có thứ gì đó đang dần dần thức tỉnh.

Lam Sâm lúc này đã bình tĩnh hơn, bắt đầu kể rõ cách mình đi vào thế giới này, đồng thời cũng nhắc tới chuyện trước khi y mất trí nhớ - chính là đoạn ký ức mà Cố Giai Mính luôn không tài nào nhớ ra.