Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 63



Lam Sâm từ tốn kể: "Sau khi chủ nhân gặp chuyện, bốn linh mạch lớn chống đỡ tam giới đều bị Mặc đại nhân phá huỷ. Toàn bộ tam giới từ tiên - ma - yêu đều tan vỡ, linh khí không còn, pháp lực cũng mất hết. Mặc đại nhân đã dồn toàn bộ linh khí còn sót lại vào thần hồn của ngài, mang ngài rời khỏi thế giới cũ để đến nơi này. Khi đó, em vừa mới học được cách hoá hình, vào giây phút cuối cùng đã dùng toàn bộ linh khí của mình biến thành một cọng cỏ, giấu trên người ngài. Không ngờ sau khi xuyên đến thế giới này lại bị tách rời. Bởi vì ngài không thể kiểm soát được linh khí mà Mặc đại nhân truyền cho, nên trên đường em vô tình hấp thu một phần. Nhờ vậy khi đến nơi em mới có thể hóa hình lần nữa, trở thành một đứa trẻ và được nhận nuôi. Trước đó em cũng từng bị thương, ký ức mơ hồ, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của ngài thì ký ức mới dần hồi phục."

"Ồ." Cố Giai Mính ngây ra như phỗng, hoàn toàn không hiểu người trước mặt đang nói cái gì. Tam giới? Linh mạch? Mắt Cố tiểu yêu nhìn Lam Sâm càng lúc càng dịu lại, xen lẫn chút thương cảm - tiểu yêu này có khi nào mắc bệnh hoang tưởng? Trước kia thật sự từng quen y sao? Nếu vậy thì... những người mà y từng quen... đột nhiên Cố Giai Mính thấy đau lòng. Hình như ai cũng không đáng tin hết. Còn cái gì mà Mặc đại nhân? Vợ bé nhỏ kiếp trước của y rõ ràng là lão Mặc nhà y mà...

Mặc? Mặc đại nhân?

Cố Giai Mính chớp mắt mấy cái, lập tức mở điện thoại ra tìm ảnh Mặc Uẩn Tề, đưa ra trước mặt Lam Sâm: "Người cậu nói là người này à? Người này... có khi kiếp trước là vợ bé nhỏ của tôi đó!"

Lam Sâm: "......"

"Chủ nhân mất trí nhớ sao?" Lam Sâm cau mày, thì thầm: "Gặp chuyện như vậy, mất trí nhớ cũng là điều dễ hiểu." Hắn suy nghĩ một lát, rồi tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ xuống. Mặt dây chuyền đó to hơn bình thường một chút. Lam Sâm nhẹ nhàng tách ra như tách hạt dưa, cẩn thận đưa vật bên trong cho Cố Giai Mính xem: "Đây là thứ duy nhất ngài từng để lại cho em. Em vẫn luôn coi nó như bảo vật, lúc chưa nhớ lại thì chỉ cảm thấy nó rất quan trọng, đến khi nhớ ra rồi mới biết nó là gì."

Cố Giai Mính nhận lấy, giơ lên nhìn: "Là... một giọt nước? Vậy mà không tan!"

Lam Sâm khẽ thở dài: "Đó là nước mắt."

Cố Giai Mính hơi nhướn mày, nhìn giọt nước mắt đã đông thành tinh thể băng, chợt cảm thấy tâm trạng có chút phiền muộn: "Cái này... tôi lấy ra xem được không?"

Lam Sâm vội nói: "Đương nhiên được! Đây vốn là của ngài mà."

Cố Giai Mính nghiêng tay, đổ giọt nước mắt đó vào lòng bàn tay. Còn chưa kịp nhìn kỹ, đã cảm thấy lòng bàn tay lạnh lạnh - giọt băng đó lập tức tan biến.

Cố Giai Mính: "......"

Ôi đệch!!!

Y chỉ định nhìn thôi mà! Mới nhìn có một cái đã tan mất rồi???

"Cái này... mất tiêu rồi..." Cố Giai Mính mờ mịt nhìn tay mình, vẻ mặt hoang mang, không biết nên làm sao. Y đâu có cố ý đâu!

Nhưng Lam Sâm lại thở phào nhẹ nhõm: "Em đã nói mà, thứ đó vốn là của ngài. Giờ nó quay lại cơ thể ngài cũng là lẽ đương nhiên. Đó là tình cảm sâu trong lòng ngài hóa thành, giờ trở về, có lẽ sẽ giúp ngài khôi phục một phần ký ức."

Cố Giai Mính nhìn chằm chằm lòng bàn tay, ngơ ngác hỏi: "Cậu nói là... ký ức của tôi?"

Lam Sâm gật đầu, mặt mày rạng rỡ: "May mắn quá, ngài và Mặc đại nhân lại được ở bên nhau."

Cố Giai Mính khẽ cười: "Những chuyện cậu kể, tôi thật sự không nhớ gì hết. Nghe cứ như đang nghe truyện của ai khác vậy. Với lại, giờ Mặc Uẩn Tề thành người rồi. Hay cậu kể cho tôi nghe tiếp đi, trưa nay mình cùng đi ăn nhé?"

Lam Sâm khựng lại một lúc, khó xử đáp: "Thật ra... em không nhớ được nhiều đâu. Chuyện em biết, em đều đã kể hết cho ngài rồi."

...

Trong lúc hai người đang trò chuyện, một trợ lý bước vào đưa nước. Nghe loáng thoáng mấy câu, quay ra nói với Trịnh Học Thiệu: "Yên tâm đi, hai người nói chuyện khá hợp, đang kể tiểu thuyết huyền huyễn đấy."

Trịnh Học Thiệu: "......"

Tiểu nhiếp ảnh gia: "......"

Đến 11 giờ rưỡi, cuối cùng cũng kết thúc. Cố Giai Mính nhìn chân Lam Sâm, đề nghị: "Thế này đi, cậu cho tôi món đồ mà cậu giữ bên người bao năm qua, tôi chữa chân cho cậu, sao?"

Lam Sâm ngẩn người: "Chân em?"

Hắn chưa từng nghĩ mình có thể đi lại. Với lượng độc tích tụ trong cơ thể, ngay cả thiết bị y học tối tân nhất cũng không trị được.

Cố Giai Mính hừ nhẹ một tiếng. Độc thôi mà. Tuy y không biết đó là loại độc gì, nhưng cảm giác chắc không khó trị lắm. Y ấn tay lên chân Lam Sâm, vận linh lực hút độc ra. Động tác như đang nhào nặn một quả cầu tuyết, xoa tới xoa lui rồi bất ngờ siết lại, "ầm" một tiếng - nổ tan làn khí đen đặc quánh.

"Ai nha, thúi quá đi!" Cố Giai Mính bật dậy, bịt mũi chạy đến mở tung cửa sổ, la lớn: "Cái mùi gì như khói cháy vậy trời! Ngộp muốn chết! Tôi mà hít thêm tí nữa là đánh người đó nha!"

Lam Sâm kích động sờ chân mình, cảm nhận một luồng sức mạnh lan khắp người!

"Chủ nhân!"

Cố Giai Mính vừa quay lại, chỉ nghe "thình" một tiếng - người đối diện đã quỳ sụp xuống đất. Cố tiểu yêu sợ hãi muốn nhảy lầu luôn, người này có bệnh sao?! Y đã nói không nhớ chuyện trước kia rồi mà! Còn cứ gọi "chủ nhân" miết, cẩn thận lão Mặc nhà y tức tới phát nổ!

Y vòng ra sau, ôm lấy Mặc Trạch Dương một tay, túm lấy Bạch Vũ tay còn lại, vội vàng nói: "Đi đi đi! Anh dẫn mấy đứa đi ăn mì khoai tây!"

Nghe tiếng động, Trịnh Học Thiệu bước tới, nghi hoặc hỏi: "Anh Lam đâu rồi?"

Cố Giai Mính giơ cằm chỉ lên lầu, rồi dắt Bạch Vũ chạy biến.

Bị thần tượng lôi đi · Bạch Vũ: "Hắc hắc hắc hắc hắc..."

Cười ngây ngô, như thể đầu óc vừa bị làm mờ.

Bóng ma tâm lý do Tiểu Mặc tổng gây ra - tan thành mây khói.

Sau khi ăn uống no say trở về, Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương đi ngủ. Yêu tinh biết hưởng thụ thì phải biết... ăn no rồi ngủ mới là đạo lý.

Cùng lúc đó - trên đỉnh núi tuyết, có một bóng người cô đơn ôm trong tay một chậu lan nửa sống nửa chết.

"Ta muốn gặp hắn."

Giữa trời tuyết lạnh buốt, cây hoa lan là đối tượng duy nhất y có thể tâm sự. Bốn chữ đơn giản, lại chứa đựng tất cả tình cảm chất chứa tận đáy lòng. Nếu biết chia tay lại khó chịu như vậy, thì lúc trước đã không đuổi hắn đi.

"Cược một phen đi. Nếu hắn có thể tìm được ta trong ba ngày, ta sẽ giữ hắn lại. Dù có chết, cũng phải kéo hắn theo."

Lá lan run lên, như đang gật đầu đồng ý. Một chiếc lá khẽ chạm vào ngón tay trắng nõn của y, rồi nhanh chóng rụt lại.

Toàn thân nó chứa độc, không dám mạo phạm vị thần tiên mà nó tôn thờ.

Lúc này, một giọt nước mắt rơi xuống, tình cờ rơi trúng chiếc lá.

Người nọ nói khẽ, giọng đầy ấm ức: "Ta sẽ chờ hắn ba ngày. Nếu hắn không đến... thì từ nay chúng ta không cần hắn nữa."

-

Sau khi tỉnh lại, Cố Giai Mính chỉ thấy lòng mình khó chịu vô cùng, giận dữ ăn một bữa thật no để dẹp hết phiền muộn. Quả nhiên... không nên gặp cái cọng cỏ đó! Cọng cỏ có độc, cả câu chuyện của nó cũng có độc luôn!

Ăn xong rồi mà vẫn thấy bức bối, Cố Giai Mính gọi ngay cho Mặc tổng, giọng giận dỗi: "Anh về đây cho em! Bây giờ, lập tức, ngay lập tức! Em muốn anh đứng trước mặt em, em muốn gặp anh!"

Mặc tổng vừa nghe giọng đã biết y đang bất ổn. Không nói nhiều, hắn tan ca sớm, chạy vội về nhà. Xe vừa dừng trước cổng, Cố Giai Mính đã lao ra ôm lấy hắn, ấm ức hỏi: "Nếu em bỏ đi... anh chắc chắn sẽ tìm được em đúng không?"

Mặc Uẩn Tề siết chặt người trong lòng, khẽ hỏi: "Em gặp ác mộng à?"

Cố Giai Mính lí nhí ừ một tiếng... coi như thừa nhận đó là mộng.

Mặc Uẩn Tề hôn lên sườn mặt cậu, giọng trầm thấp cam đoan: "Đương nhiên rồi, cho dù em trốn ở đâu, anh cũng sẽ tìm được em."

Lúc này Cố Giai Mính mới nhoẻn cười trở lại. Có câu này của hắn rồi, mấy chuyện phía sau không cần đoán cũng biết, chắc chắn là hắn đã tìm được y rồi.

---

Sáng hôm quay hình, đúng 7 giờ 30, đội camera của đoàn phim tới nhà Cố Giai Mính. Để tránh bị fan cuồng phát hiện chỗ ở của cậu, máy quay chỉ bắt đầu mở khi đã vào tới tận cổng nhà họ Cố.

Ông Buck - để không làm mất mặt chủ nhân trong buổi ghi hình hôm nay - đã đặc biệt ăn mặc chỉnh tề sang trọng, lấy ra cả chiếc áo bành tô chỉ có ở nước Y mới dám mặc.

Vì ông hóa hình theo diện mạo người phương Tây, lại có mái tóc bạc trắng, lúc ra ngoài đã thu hút ánh nhìn của không ít người. Sợ gây chú ý quá mức, ông nghe lời Tiểu Mặc tổng, nhuộm mái tóc trắng thành đen. Giờ phút này, ông khoác một chiếc áo bành tô đen, từ trong nhà bước ra như thể một quản gia quý tộc bước ra từ tranh vẽ, mỉm cười ôn hòa, lịch thiệp mời đội quay vào. Nhân viên đoàn phim đều sửng sốt tại chỗ.

Nghe đồn Mặc tổng đúng là quý tộc đời thứ ba, thì quản gia nhà quý tộc quả nhiên không hề làm người ta thất vọng. Ai cũng thầm nghĩ: không biết bước vào nhà rồi còn phải theo quy tắc gì nữa không đây?

Mọi người đứng ở cửa, vô cùng tự giác móc bọc giày từ túi ra mang vào. Nền nhà sạch tới mức khiến người ta không nỡ giẫm lên, đến cả phần gót giày - đôi giày thường ngày vẫn mang ra ngoài - cũng sạch bong không dính lấy một hạt bụi.

Nhân viên công tác nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia căng thẳng: xong rồi, chắc chắn khó hầu hạ đây!

Ngay lúc ấy, một con mèo cam béo múp bước catwalk tới, ánh mắt như hổ rình mồi khóa chặt vào mấy vị khách không mời mà đến, đôi mắt vàng kim trợn tròn trông rất có khí thế hung tợn.

"Mèo này béo thiệt đó!"

"Ờ, nhìn cũng phải hơn 5 ký!"

"Chuẩn luôn, mèo cam mà, con nào chẳng thế."

"Là sao chứ?"

"Người xưa nói đúng lắm: mười con mèo cam thì hết chín con béo, còn con cuối cùng đè bẹp luôn giường đất!"

Cả đám nhân viên công tác nghe xong đều gật đầu lia lịa: có lý có lý!

Dĩ nhiên vẫn có một hai người tỏ vẻ nghi hoặc: "Sao tôi nhìn kiểu gì cũng thấy đây là... một con hổ con?"

Đúng lúc này, Tiểu Hổ Nha há miệng ra, phát ra một tiếng gầm tự cho là đầy uy nghiêm: "Meo!!!"

"Phụt! Chắc chắn không phải hổ rồi! Nhất định là mèo!" Nhờ tiếng gầm 'meo' đầy nội lực này, Tiểu Hổ Nha bị mọi người dán cho cái mác "mèo" không thương tiếc.

Lúc ấy, Mặc Trạch Dương mặc áo len cổ cao sọc trắng đen, quần jeans xanh lam, đi giày thể thao trắng, đầu đội mũ lưỡi trai cùng tông, đang đứng trên cầu thang tầng hai, tay bám vào lan can nhìn xuống dưới. Thấy đám người đang cười cợt thú cưng nhà mình, Tiểu Mặc tổng lập tức hô rõ to: "Tiểu Hổ Nha, quay lại đây!"

Nghe tiếng chủ nhân triệu hồi, Tiểu Hổ Nha liền tung tăng chạy tới, phóng vèo lên lầu rồi chạy quanh Mặc Trạch Dương hai vòng, còn cố tình cọ cọ đầu vào ống quần nhóc, chẳng chút rụt rè kiểu mèo thường thấy.

Camera man lập tức chĩa ống kính về phía Mặc Trạch Dương. Nhóc con còn nhỏ xíu, gương mặt trắng trẻo mềm mịn hơi phúng phính, đôi mắt to, rõ ràng hai tròng đen trắng, lấp lánh như nho đen ngâm nước. Khi zoom lại gần, bé chớp chớp mắt, hàng mi dài mảnh khẽ rung, gương mặt ngây thơ dễ thương khiến tim mấy dì xung quanh tan chảy thành nước.

Phát hiện ra ống kính quen thuộc, Mặc Trạch Dương liền nhận ra thân phận của đám người này. Nhóc lễ phép bước xuống lầu, mỉm cười ngọt ngào chào hỏi: "Chào các chú, chào các dì, mọi người đến dẫn nhà con đi du lịch sao?"

Trong lòng bạn nhỏ Mặc Trạch Dương, chương trình này chính là dẫn cả nhà đi chơi, bao ăn bao ở, mà còn miễn phí nữa chứ!

Các chú các dì bị cậu nhóc ngoan ngoãn đánh trúng tim đen, lập tức mềm lòng: ờ ha, đúng là đi du lịch thiệt. Mặc Trạch Dương thấy ai cũng gật đầu, vui vẻ mời vào, ngoan ngoãn giới thiệu: "Các chú các dì đợi chút nha, ba ba với daddy đang soạn đồ đó ạ."

Chỉ nghe câu này thôi cũng đủ biết đây là gia đình thật sự rồi. Nhân viên đoàn phim thầm nghĩ: nhà này đúng là không thể nào diễn nổi.

Bởi vì trẻ con không biết nói dối, cũng không thể nào phối hợp diễn theo kịch bản, ánh mắt các bé càng không thể che giấu được.

Camera man ngồi xổm xuống hỏi nhỏ: "Tụi chú lên đó quay được không?"

Mặc Trạch Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cái này phải hỏi ba con."

Thật ra, tâm trạng của ba cậu nhóc hiện tại không tốt chút nào. Hôm nay có quá nhiều người tới địa bàn của họ, đối với một yêu tinh đang nuôi con nhỏ thì chuyện này quả thực là cực kỳ khó chịu, khiến y có cảm giác bất an, chỉ muốn đuổi sạch bọn họ ra khỏi nhà. May nhờ có daddy kiềm chế được tính tình như quái thú của ba nhóc.

Vì Cố tiểu yêu đang khó ở nên chẳng muốn xếp đồ. Cuối cùng, Mặc tổng đành tự thân vận động, gom hết đồ cả nhà bỏ vào vali, hai tay xách hai cái đi xuống lầu, đúng lúc chạm mặt tổ quay phim đang vào.

Ngay sau đó, Cố Giai Mính cũng đi theo xuống. Cậu cũng mặc đồ giống y chang hai cha con, theo đúng yêu cầu mặc đồng phục gia đình của tổ chương trình.

Bất kể mặc gì, Mặc Uẩn Tề vẫn không thể che giấu được khí chất quý tộc của mình. Sự ưu nhã và phong độ dường như đã ăn sâu vào máu, khiến cho dù chỉ là đang xách vali đi xuống cầu thang, hắn vẫn toát ra dáng vẻ đĩnh đạc vô cùng. Chiều cao 1m9, chân dài thẳng tắp, dáng người này còn đẹp hơn cả người mẫu quốc tế.

Ống kính lập tức bắt lấy đôi chân dài ấy!

Với vóc dáng và khuôn mặt này, Mặc tổng vừa xuất hiện đã đánh gục cả dàn trai đẹp.

Mặc tổng khẽ gật đầu với đám nhân viên, giọng điềm đạm: "Cần quay gì thì cứ quay, không cần câu nệ quá."

Dù gì phần hậu kỳ cũng phải cắt ghép lại, những đoạn không hợp sẽ không được giữ. Mặc tổng rất thoáng.

Khi Cố Giai Mính xuống lầu, đã kịp chỉnh lại biểu cảm. Sự thật chứng minh: ảnh đế chính là ảnh đế, lúc nào cũng có thể điều chỉnh cảm xúc trên mặt cực kỳ linh hoạt. Cậu cười hỏi: "Tập này chương trình định đi đâu vậy? Tổ chương trình không định vứt tụi tôi vào rừng chứ? Tôi xem mùa trước rồi, mấy người chỉnh khách mời chẳng nương tay chút nào."

Nhân viên đoàn phim lúc này đã không nghe được y nói gì nữa, chỉ muốn lia máy quay liền tay - lại là chân dài!

Mặc Trạch Dương phụ họa cho ba mình: "Hơi sợ á!"

Sợ nhất là không có đùi gà để ăn!

Cả đám nhân viên bị chọc cười, vội vàng xua tay: không đâu không đâu!

Dù sao tập này cũng không đến mức vậy, lần này phải dùng đầu óc!

Cả ba người trong nhà đồng loạt nhìn máy quay với ánh mắt nghi ngờ, siêu ăn ý.

Đặc biệt là Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, hai cha con giống nhau như đúc, từ gương mặt cho đến nét biểu cảm hoài nghi đều y hệt nhau, một lớn một nhỏ như bản sao đồng bộ. Còn gương mặt của Cố Giai Mính, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác như bị câu mất hồn. Trên người y cứ như mang theo một loại ma lực thần kỳ, khiến người ta chỉ có thể dán mắt vào y, không cách nào rời ra được.

Nhân viên công tác bị y liếc một cái mà tim đập thình thịch, hoàn hồn lại rồi ai nấy đều không nhịn được mà đưa tay lên đỡ trán: nhan sắc nhà này, đúng là muốn lấy mạng người ta mà!

Đạo diễn quay phim vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhập vai làm việc: "Mặc tổng có thể chia sẻ cho chúng tôi biết nhà anh mang theo những gì không?"

Mặc tổng rất thành thật: "Vật dụng cần thiết hằng ngày."

Đạo diễn quay phim: "......"

Chủ đề vướng ngay chỗ này, đạo diễn đành phải hỏi tiếp: "Cụ thể là những vật dụng gì vậy ạ?"

Mặc tổng nhướng mày: "Là mấy món cần dùng hằng ngày đó." Vật dụng thiết yếu còn phải giải thích là gì, không phải quá lãng phí thời gian sao? Nếu là nhân viên dưới trướng hắn, hỏi vòng vo kiểu này đã bị đá ra từ lâu rồi.

Chủ đề này bị Mặc tổng kết thúc gọn lỏn, đạo diễn quay phim đành phải chuyển hướng: "Vậy lần đi du lịch này, anh có mong chờ điều gì không?"

Mặc tổng đáp tỉnh bơ: "Tạm được."

Đạo diễn quay phim: "......"

Sao mà nói chuyện phiếm với người này lại mệt mỏi dữ vậy?

Trong mắt Mặc tổng, được đi chơi cùng cả nhà như thế đã là tốt lắm rồi. Hai chữ "tạm được" đối với hắn đã là mức khen ngợi rất cao. Trừ khi khen vợ yêu và con trai, thì Mặc tổng mới dùng lời lẽ hoa mỹ hơn, còn lại đều là: Ừ, tạm, được.

Mà vị sát thủ phá hỏng trò chuyện như Mặc tổng, vẫn còn chưa tung hết tuyệt kỹ. Sau đó, hắn mới thật sự cho mọi người thấy thế nào gọi là "giết chết cuộc trò chuyện!"

Mở miệng tới đâu là dập tắt tới đó!

Đạo diễn hít sâu một hơi, hỏi thử một đề tài khác: "Các bạn có tò mò về khách mời tập đầu tiên không?"

Cố Giai Mính lập tức thấy hứng thú, cười nói: "Ai cũng được hết, gặp là biết. Tôi háo hức muốn đi ngay rồi!"

Tổ chương trình thở phào nhẹ nhõm. Đây mới là không khí gameshow chứ!

Mặc tổng lúc này vừa lấy áo khoác từ tay Cố Giai Mính, vừa tao nhã khoác lên người. Từng động tác nhấc tay nhấc chân đều mang theo hormone đàn ông bùng nổ, khiến nhân viên hậu kỳ xem mà muốn vỗ tay rầm rầm, phải chèn hiệu ứng pháo hoa, phải thêm tiếng "hú hú hú!", bởi vì... quá đẹp trai rồi trời ơi!

Sau đó, lại nghe Mặc tổng thản nhiên nói: "Không sao cả."

Hắn thật sự cảm thấy không sao. Với hắn, người trong giới giải trí trừ Cố Giai Mính ra thì đều là mấy cục gạch vướng víu, nếu không phải do giữ thể diện thì hắn đã bảo vệ quét sạch ra ngoài hết rồi.

Nhân viên công tác: "......"

Đúng là kim chủ ba ba, nói chuyện thôi cũng có phong thái!

Đạo diễn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng cho lịch quay sắp tới.

Cố Giai Mính thì nhịn cười đến sắp nội thương, tâm trạng cực tốt. Lần đầu tiên y phát hiện, cách nói chuyện của lão Mặc nhà mình đáng yêu tới mức muốn cắn cho một phát!

Ngoài đồ dùng cá nhân, Mặc Uẩn Tề còn đặc biệt chuẩn bị một cái vali nhỏ. Trong đó có laptop để làm việc, cùng mấy bản in kịch bản của Cố Giai Mính. Mặc tổng cho rằng đọc kịch bản trên điện thoại ảnh hưởng tới thị lực, nên đặc biệt in ra giấy để vợ dễ đọc hơn. Hắn đã hoàn toàn quên mất vợ mình là yêu tinh, vốn dĩ không thể bị cận. Nuôi cưng như con nít vậy, xem Cố Giai Mính như em bé to xác chính hiệu.

Từ chi tiết đó đủ thấy, hai vợ chồng này bận thật sự, bận đến nỗi đi quay gameshow cũng phải mang việc theo làm, đúng là chuyên nghiệp.

Cố Giai Mính còn nổi tiếng trong giới với danh hiệu "liều mạng tam lang", chương trình kỳ này có khi lại nâng tầm luôn cũng nên.

Chỉ có điều, đứa con của họ - bạn nhỏ Mặc Trạch Dương - lại không thừa hưởng tinh thần kính nghiệp đó, cặp sách chẳng có sách vở gì, toàn là đồ ăn do quản gia Buck nhét vào!

Gia đình ba người chào tạm biệt quản gia Buck và Tiểu Hổ Nha, rồi lên xe do tổ chương trình cung cấp, di chuyển đến điểm tập trung - một thị trấn nhỏ cách đó khoảng hai tiếng chạy xe.

Sau khi ngồi lên xe, Cố Giai Mính nhìn logo ở phía trước, nhỏ giọng hỏi tài xế nhà mình: "Sao em thấy logo này quen ghê vậy?"

Mặc tổng cười bất đắc dĩ: "Đây là dòng xe do công ty con của tập đoàn đầu tư sản xuất, anh từng mang bản kế hoạch về nhà rồi, chắc lúc đó em thấy logo này." Chỉ khi nói chuyện với Cố Giai Mính, Mặc tổng mới dịu dàng như thế, "Dòng này năm nay là sản phẩm chủ lực, giá không cao, chỉ khoảng 20 - 30 ngàn thôi."

Camera man ngồi phía sau lặng lẽ thu nhỏ mình lại, cảm thấy bong bóng hường phấn bay khắp xe, nhiều đến nỗi suýt che luôn cả tầm nhìn.

Nghe nói là xe nhà mình sản xuất, tâm trạng Cố Giai Mính bỗng xao động, vỗ vỗ ghế sau: "Ghế thoải mái quá trời, hay là mình mua một chiếc luôn đi!"

Cố tiểu yêu thầm like cho bản thân, chèn quảng cáo quá mượt luôn!

Mặc Uẩn Tề gật đầu cười: "Mua, nhưng trước hết em phải học lái xe."

Cố Giai Mính ngơ mặt: từ khi nào không biết lái xe lại trở thành khuyết điểm rồi hả? Đây là kỳ thị người không biết lái xe đó!

Ngay sau đó, Mặc tổng dịu giọng: "Không sao, anh dạy em."

Mặc Trạch Dương cũng giơ tay: "Con dạy ba nữa!"

Cố Giai Mính bị chọc cười, xoa cái bụng nhỏ của con trai: "Con dạy ba đạp xe ba bánh của con à?"

"Con còn biết chạy xe lúc lắc nữa đó!" Tiểu Mặc tổng siêu tự tin!

Camera man tiếp tục thu mình lại: xe này không cần mình luôn rồi...

Khi tới điểm tập trung, camera man là người nhảy xuống xe đầu tiên, há miệng hít đầy không khí trong lành - bị show cẩu lương nhồi tới nghẹn bụng rồi!

Ống kính lia về phía cửa xe, vừa đúng lúc Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề bước xuống. Trên màn hình toàn là chân dài. Dù Mặc Trạch Dương mới 4 tuổi rưỡi, nhưng chiều cao gần đây cũng tăng kha khá.

Thật ra nhóc đã thừa hưởng hoàn hảo gương mặt và dáng người của cả hai ba ba, chỉ vì ở nhà bị đem ra so sánh hoài, thân người lại múp múp nên nhóc luôn nghĩ mình... chân ngắn. Cố Giai Mính hay chọc ghẹo mà chẳng đính chính, nên Tiểu Mặc tổng cứ tin sái cổ!

Cố Giai Mính nắm tay Mặc Trạch Dương, còn Mặc Uẩn Tề kéo hành lý xuống. Cả nhà vừa nhìn ngắm xung quanh, thì bỗng nghe giọng trẻ con vang lên rộn ràng: "Mặc Trạch Dương!"

Giọng to rõ tới nỗi vang khắp cả bến xe!

Mặc Trạch Dương nghe thấy giọng quen, mặt bánh bao cứng lại, tay chống trán: "Thành ngữ âm hồn không tan, chắc là dùng trong trường hợp này đó!"

Cố Giai Mính quay đầu nhìn lại, vui ơi là vui: A! Nhóc sói con kia! Ba nhóc muốn xử nó lâu rồi!

Mặc tổng vừa nhìn vẻ mặt của Cố Giai Mính là biết y tính làm gì. Nhưng đang có máy quay nên hắn đành nắm tay hồ ly nhà mình, nhắc nhẹ: bình tĩnh.

Dựa theo những gì Mặc tổng biết, người đi cùng nhóc sói con kia không phải là ba ruột nó. Hai hôm trước, ba ruột của bé còn uống rượu với hắn, mới ký một hợp đồng khá lớn nữa mà.

Chắc đây là "gia đình giả" mà chương trình nói đến.

Dù đã nhận ra, nhưng quy định là phải giữ bí mật. Dĩ nhiên Mặc tổng sẽ không lộ miệng, nhưng bạn nhỏ Mặc Trạch Dương thì đâu có quan tâm quy tắc quay show, vừa quay đầu nhìn hai người lớn đi cùng nhóc sói con đã thấy ngay vấn đề: "Sao cậu không đi với ba mẹ?"

Bị bán rồi hả?! Ánh mắt bé hồ ly nhìn nhóc sói trắng như đang hỏi: cậu không biết không được ra ngoài với người lạ à?

Nhóc sói con chống nạnh, nếu có đuôi thì giờ chắc đang vẫy vẫy dữ dội: "Lộ rồi thì sao! Đây không phải ba tớ, là ba năm tớ! Là chú út! Đẹp trai lắm đúng không? Nhìn giống người lắm luôn!"

Chú năm bị lôi ra làm nền mặt méo xệch: thằng nhóc xui xẻo này! Đây là khen đó hả?!

Mặc Trạch Dương tỏ vẻ chán ghét: "Thành ngữ còn chưa thuộc hết, cậu đến làm gì vậy? Bài tập chưa làm xong, mẹ cậu không đánh cậu hả?"

Bạch Kỳ Quân run run chân, khoe khoang: "Chỉ cần tớ muốn học thì không gì không học được."

Tiểu Mặc tổng di truyền hết độ độc mồm của ba mình, miệng nhỏ bật liền: "Ngốc là ngốc! Thi được trứng ngỗng, cậu học được nấu trứng ngỗng chưa? Ăn ngon không?"

Bé sói con cũng không vừa, vặn lại trúng tim đen: "Dù sao cũng không ăn nhiều bằng cậu, béo như cậu! Nói nhiều nói nhiều nói nhiều nói nhiều~~~!"

Mặc Trạch Dương giơ vuốt muốn cào mặt nó! Ai biểu dám nói mình béo!

Mặc tổng lại kịp thời giữ con trai lại, giúp nhóc bình tĩnh.

Đạo diễn: (⊙o⊙)!

Cái gì đây? Hai nhóc này vừa xuất hiện là vỡ trận? Không ngờ tụi nó là bạn học!! Vậy show này còn quay gì nữa?! Mấy đứa trẻ có chịu phối hợp giữ bí mật không vậy?! Rồi quay kiểu gì?!

Bug lớn nhất chương trình · Mặc tổng ▼_▼: Lặng im theo dõi tình hình...