Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 64



Chú năm của bé sói trắng là em trai út của ba ruột nhóc, xí nghiệp gia tộc do các anh hắn quản lý, chỉ có hắn là sống tự do tự tại nhất. Nhà họ Bạch vốn nổi tiếng mặt mũi sáng sủa, bản thân Bạch Húc Thành cũng rất đẹp trai-mày kiếm, mắt sáng, dáng vẻ tuấn tú rạng ngời, chuẩn hình tượng nam thần thanh xuân. Hắn gia nhập giới giải trí từ khá sớm, nhưng danh tiếng lại không bằng Cố Giai Mính, số lượng tác phẩm cũng chẳng nhiều, nguyên nhân chủ yếu là... lười. Một năm không đóng nổi mấy phim, fan ai thích được hắn đều là tình yêu đích thực.

Cũng chẳng trách được-cậu năm nhà họ Bạch có tiền, muốn làm gì thì làm, muốn nghỉ là nghỉ!

Nhìn cháu trai hồn nhiên đem mọi gốc gác bóc sạch ra trước bàn dân thiên hạ, Bạch Húc Thành chỉ thấy đau tim, mệt mỏi đỡ trán. Đúng ra hắn nên dẫn theo đứa cháu ngoan ngoãn, không nên lôi theo cái cục phá làng phá xóm này!

Đạo diễn bên kia thì mặt cũng đã xanh lè, chương trình kiểu này biết chơi sao cho nổi nữa!

Nhân viên công tác lập tức lao đến, bắt đầu giải thích cho hai đứa nhỏ biết những câu nào không được nói, có thể giấu được thì giấu, ít nhất là hai tập đầu còn chưa lên sóng. Official Weibo còn đang tổ chức rút thăm trúng thưởng, mấy đứa nói ra hết rồi thì khán giả đoán gì nữa, còn thưởng cái gì nữa! Mấy đoạn này chắc chắn phải cắt sạch lúc dựng hậu kỳ!

Sau một hồi được nhân viên công tác dỗ dành nhồi nhét, cả Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân đều nghiêm túc gật đầu, ra vẻ đã lĩnh hội. Nghĩa là, kể cả có nhận ra ba ba thật cũng không được nói ra, mọi người phải tin đây là ba ba của bé sói trắng, ai giữ được bí mật đến cuối là người thắng. Trò chơi "ba giả" này, chậc chậc... Mặc Trạch Dương nhìn cha mình, âm thầm hỏi: Vậy còn trò chơi ba giả của hai người nhà mình thì sao, còn chơi nữa không?

Ngay lúc này, chỉ thấy Cố Giai Mính bò tới bên tai Mặc Uẩn Tề, thì thầm: "Lang tộc đẻ đứa nhiều ghê, ra luôn chú năm rồi kìa!"

Mặc Trạch Dương thở dài: Thôi bỏ, khỏi chơi, ba tui còn nhớ trò chơi này là gì không nữa?

Cố Giai Mính thì chỉ mải phun tào nhà họ Bạch. Lúc này Cố tiểu yêu còn chưa biết, gia tộc của Bạch Vũ thậm chí còn khủng hơn, anh chị em nhà nó lại... mười đứa!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu, lúc này đã thật sự cảm nhận được sức mạnh của một gia tộc vững mạnh. Người lang tộc đúng là vừa đông vừa biết bênh nhau, sinh mấy đứa cũng chẳng sao, đều có người trong tộc nuôi nổi. Cả bốn anh em nhà họ Bạch đều là yêu tinh, sống bao năm rồi mà vẫn kề vai sát cánh được. Nghĩ đến nhà mình... chỉ có một đứa. Mặc Trạch Dương là yêu tinh, còn em trai hắn thì chưa kết hôn, sau này nếu có con cũng là người phàm. Tuổi thọ của Mặc Trạch Dương thì lại dài bất thường, không có anh em nghĩa là từ nhỏ không ai giúp đánh nhau, lớn lên có chuyện cũng không ai chia sẻ. Mặc tổng bắt đầu tính toán, nhất định phải bàn chuyện sinh thêm với Cố Giai Mính ngay khi về nhà. Hắn có tiền mà-nuôi được!

Thêm năm đứa nữa thì sao? Có đủ không?

Lúc này, Cố Giai Mính chẳng hề biết Mặc tổng đang suy nghĩ chuyện gì. Y chỉ nhìn thằng sói con trước mặt mà thấy chướng mắt toàn tập. Cố tiểu yêu nắm chặt tay, tức tối nghiến răng nói với Mặc Uẩn Tề: "Sau này thằng nhóc sói con mà còn dám bắt nạt con tụi mình, em không cần biết là ba hai, ba ba ba tư hay ba năm gì hết-chúng ta đập hết cho em!"

Lúc này Bạch Kỳ Quân đã chạy tới, vòng quanh Mặc Trạch Dương hai vòng trước khi ngoan ngoãn chào hỏi người lớn: "Chào chú Mặc, chào chú Cố!" Nhóc con nói năng ngọt xớt, miệng lưỡi lanh lợi, gương mặt xinh xắn, trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt sáng sủa lanh lợi, đúng kiểu khiến người khác nhìn là thích. "Dạo này con cứ nhớ món chú Cố nấu hoài, khi nào có thời gian con lại đến nhà chú chơi được không?"

Nghe một câu này là biết hai nhà có quen biết, hơn nữa Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề rõ ràng đã sớm sống chung. Đạo diễn Dương thở dài đỡ trán-chương trình còn quay kiểu gì nữa? Mới phút đầu đã bị lộ tẩy, tính toán kỹ cỡ nào cũng không ngờ Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân là bạn học chung lớp!

Hai đứa nhỏ này đúng là hai con bug lớn nhất của chương trình!

Cố Giai Mính vươn tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn của bé sói con mấy cái, cười hí hửng đầy uy hiếp: "Được chứ, tiểu tể tử! Còn biết nịnh nọt nữa cơ!"

Bạch Kỳ Quân bụm mặt, nghiêng đầu nhìn Mặc Trạch Dương với vẻ hoài nghi: Ba cậu bị gì thế?

Mặc Trạch Dương dang tay ra, mặt vênh lên: Ba tui ngầu dzị đó, làm sao?

Bé sói trắng xoa mặt xong lại giơ tay chọt mặt Mặc Trạch Dương, rồi bất thình lình giật phắt mũ của nhóc, khiến Mặc Trạch Dương tức điên, đuổi theo đòi đánh. Bé sói con vừa chạy vừa quay đầu cười ha ha: "Đuổi theo tớ đi! Đuổi kịp tớ thì tớ trả lại!"

Mặc Trạch Dương dồn toàn lực rượt theo phía sau!

Cố Giai Mính không vui: "Thằng nhỏ này lại bắt nạt con tụi mình nữa rồi!"

Mặc tổng cau mày, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như con mình sắp bị thằng nhóc kia dụ mất.

Lúc này Bạch Húc Thành đi tới, cười nói: "Tốt rồi, hai đứa nhỏ có bạn chơi chung rồi. Thằng nhỏ nhà em nghịch quá, em sợ một mình giữ nó không nổi."

Cố Giai Mính cười nhẹ, tiếp lời cực nhanh: "Đúng là lì thật." Còn thiếu đấm nữa kìa.

Cộng sự đi cùng Bạch Húc Thành chính là bạn trai "lắm tai tiếng" của hắn, tên là Ngũ Khả. Cậu trai này dáng không cao, mặt tròn kiểu búp bê, mắt to lấp lánh, từng hợp tác với Bạch Húc Thành vài lần, bị dân mạng ghép CP nhiệt tình, tổ chương trình thấy lượng fan cao nên bèn kéo cả hai vô show. Vừa nhìn thấy Cố Giai Mính, mặt Ngũ Khả đã đỏ bừng: "Anh Mính, em là fan anh đó."

Bạch Húc Thành lập tức chêm vào một câu hài hước: "Ối dào, câu tiếp theo em đừng bảo là em xem phim anh ấy lớn lên nha! Anh Mính còn chưa tới ba mươi đâu!"

Cố Giai Mính nheo mắt quan sát hai người bọn họ một lượt, bỗng vỗ tay một cái: "Hình như tôi thấy trên người hai người có sợi tơ hồng đó! Đáng tiếc nha, là giả, đứt mất rồi?"

Lời vừa dứt, hai người thanh niên đối diện đỏ mặt xấu hổ. Cố Giai Mính hờ hững thả tay, quay sang nhìn Mặc Uẩn Tề, vẻ mặt khó hiểu: Ủa? Tôi nói sai gì à? Rõ ràng thấy có tơ hồng thật mà!

Mặc Uẩn Tề lập tức vòng tay qua cổ y, kéo vào lòng, tay còn đưa lên che miệng lại: "Đừng để ý lời em ấy, em ấy cứ thấy ai đẹp là bắt đầu muốn ghép đôi."

Cố Giai Mính: "......" Nói xàm! Không có nha!

"Không ngờ anh Mính lại hài hước đến vậy!" Bạch Húc Thành bật cười ha hả, xoa dịu không khí. Đúng lúc này, hai nhóc con cũng vừa chạy về, Mặc Trạch Dương đã cướp lại chiếc mũ của mình, trề môi tức tối, cả người đầy vẻ uất ức - uất ức đến mức siêu cấp uất ức!

Tiểu Mặc tổng vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của cha: phải biết dùng đầu óc, phải biết tận dụng ưu thế của mình.

Bạch Húc Thành nhìn thấy đứa bé đáng yêu nhà người ta bị thằng cháu nghịch như giặc của mình bắt nạt đến tội nghiệp thế kia, liền không vui nhéo tai Bạch Kỳ Quân: "Cái thằng nhỏ đầu gấu này, không được quậy kiểu đó nữa nghe chưa?"

Bạch Kỳ Quân trợn tròn mắt, vẻ mặt nghẹn lời: Ủa chú ơi, chú có phải chú ruột của con không vậy? Lúc cậu ta đánh con thì chú không thấy à? Còn đá đít con cơ mà! Những ba cái luôn đó!

Cậu lén liếc sang Mặc Trạch Dương: ╭(╯^╰)╮

Lời muốn nói nghẹn ngay cổ họng, Bạch Kỳ Quân dằn lại không phát ra, bởi vì nhóc đã hiểu, ăn mệt rồi! Dù giờ có nói gì, người lớn cũng chẳng tin đâu - vì Mặc Trạch Dương dễ thương quá mức! Cậu cũng đâu thể tụt quần ra cho người ta coi chỗ bị đá, nhìn dấu tích trên hai cái chân sau của cậu mà xem!

Con hồ ly nhỏ này càng ngày càng mất nết!

Bạch Kỳ Quân thở dài, lục lọi trong túi lấy ra hai cây kẹo que, đưa cả hai đến trước mặt Mặc Trạch Dương, mặt mày đầy bất lực: "Được rồi được rồi, là tớ sai, cậu chọn trước đi, muốn ăn cây nào cũng được."

Cố Giai Mính khẽ xoa đầu thằng bé một cái, xem như miễn cưỡng tha thứ.

Còn Mặc tổng, ánh mắt lúc này lại đầy vi diệu.

A! Sói con!

----

Tổ chương trình cho mọi người nghỉ một ngày, hôm sau mới chính thức quay hình. Chủ yếu là để các bé có thời gian thích nghi, nhiệm vụ ngày mai là gì thì... giữ bí mật!

Vừa đến khách sạn mới biết, lần này phòng ba gia đình được sắp xếp cạnh nhau. Một gia đình khác vì chuyến bay trễ nên chưa tới.

Vừa mới đặt hành lý xong định nghỉ ngơi thì đạo diễn đã tìm đến, bàn với Cố Giai Mính: "Có thể quay trước đoạn giới thiệu không?"

"Gì cơ?" Cố Giai Mính đang ôm một hộp bắp rang, vừa ăn vừa chỉ huy Mặc tổng dọn hành lý. Đạo diễn Dương đứng sững tại chỗ, sững đến choáng - thì ra trong nhà Mặc tổng... địa vị lại là thế này đây.

Lấy lại tinh thần, đạo diễn Dương cười nói: "Là như vầy, lúc chương trình phát sóng phải quảng cáo cho nhà tài trợ chứ. Cậu nhận quay quảng cáo cho chiếc xe này đi, nếu mời người khác thì Mặc tổng lại phải trả tiền đó."

Vừa nghe tới chuyện Mặc tổng phải bỏ tiền, Cố Giai Mính lập tức gật đầu: "Không cần! Tôi làm được mà!"

Chỉ cần là chuyện khiến Mặc tổng tốn tiền, thì y đều sẽ tự nguyện làm hết!

Đạo diễn Dương: "......" Không nhìn ra luôn á, Mặc phu nhân keo kiệt dữ thần ~

Sau bữa trưa, Cố Giai Mính đi quay đoạn mở đầu. Lúc quay về thì gặp ngay gia đình thứ ba ở cửa thang máy. Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lăn lộn trong vòng này thì thế nào cũng có lúc đụng mặt. Hai vợ chồng kia, một người là diễn viên, một người là ca sĩ, dắt theo cô bé ba bốn tuổi, trắng trắng hồng hồng, tóc tết hai bên, siêu đáng yêu.

Cố Giai Mính từng gặp nữ diễn viên đó một lần, vừa nhận ra liền híp mắt nhìn bé con, cười tít mắt: "Chị Lê, con gái chị xinh quá đi mất! Ai nha, như công chúa luôn ấy!"

"Làm sao dễ thương bằng bé cưng nhà cậu chứ, nhìn thôi mà chị cũng muốn sinh thêm một đứa con trai rồi!" Ai mà chẳng vui khi con mình được khen. Ninh Tuyết Lê lập tức thúc con gái: "Đồng Đồng, chào chú đi con!"

Cô bé nhỏ đỏ mặt, rụt rè gọi "chú", rồi thẹn thùng trốn ra sau lưng ba, len lén nhìn Cố Giai Mính.

Ba cô bé bế bé lên, cười nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hướng nội, vợ chồng tôi tham gia chương trình cũng vì muốn con học cách kết bạn."

"Vậy thì tốt quá," Cố Giai Mính nhiệt tình đáp: "Để tôi gọi Mặc Trạch Dương tới chơi với bé."

Hai vợ chồng kia có chút ngạc nhiên. Họ từng nghĩ Cố Giai Mính ngoài đời lạnh lùng khó gần lắm, ai ngờ lại thân thiện hướng ngoại đến vậy.

----

"Phòng đối diện có một cô bé siêu dễ thương mới đến đó, con không qua chơi thử à?"

"Em gái đó xinh lắm luôn nha, con chắc không muốn làm quen sao?"

"Ngày nào cũng chơi với nhóc sói con đó không chán hả? Con trai phải biết chơi với con gái nữa chứ!"

"Nhãi con, cầm đồ chơi của con, mang cả đồ ăn theo, qua tìm em gái chơi đi!"

"Nhãi con à, không cảm thấy có một em gái nhỏ chạy theo sau lưng con rất tuyệt sao? Có thể kết bạn với bé đó mà!"

Cố Giai Mính ráng hết sức khuyên con trai đi kết bạn với em bé nhà bên, vì kỹ năng cưa bạn gái cần phải luyện từ nhỏ! Nhưng vô dụng, Mặc Trạch Dương chỉ nhìn y bằng ánh mắt bất lực. Với nhóc, em gái dễ thương kia còn chẳng hấp dẫn bằng hộp bắp rang trong tay.

Cố Giai Mính thở dài não nề. Mới nãy y còn bỏ công tạo quan hệ, trải đường giúp con trai, ai ngờ tiểu tể tử chẳng thèm hiểu tấm lòng ba ba.

"Lão Mặc, anh quản con anh đi! Nó không ăn thì ngủ, không thì chỉ biết chơi điên với mấy thằng con trai, phòng đối diện có bé gái dễ thương như thế mà không chịu thông đồng, anh nói thử xem, mai mốt nó có kiếm nổi vợ không?" Nói con trai không được, Cố Giai Mính bèn quay qua đổ lên người Mặc Uẩn Tề. Điểm phong tình kỳ quái này, chắc chắn không giống y, là giống cha nó! Cha nó phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!

Mặc tổng nghẹn họng, chuyện này... hắn biết quản kiểu gì đây?

Đúng lúc đó, chuông video ngoài cửa vang lên. Mặc Trạch Dương nhanh nhẹn đi mở máy. Qua màn hình, thấy Bạch Kỳ Quân giơ một hộp mô hình Optimus Prime siêu to: "Mặc Trạch Dương! Ra đây lắp đồ chơi nè!"

Mặc Trạch Dương lập tức tỉnh táo, vui vẻ chạy ra mở cửa, thả bé sói con vào trong.

Ở cửa đối diện, cô bé nhỏ rụt rè đứng nhìn hai cậu bé, không dám nói gì rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Giai Mính: "......"

Hai đứa nhỏ này, lớn lên kiểu gì không ế cho được?

Người ta là bé gái xinh đẹp ngời ngời, tụi bay không thèm thông đồng, còn ghép robot cái gì chứ!

Bé sói con chơi ở đây vui cực kỳ. Hai đứa nhỏ lanh lợi, chỉ trong một buổi trưa đã ráp xong con robot cao nửa mét, hơn 500 linh kiện. Bạch Kỳ Quân ăn cơm luôn ở nhà Cố Giai Mính, tối đến còn chẳng chịu về, nằng nặc đòi ngủ chung với Mặc Trạch Dương.

Chú nhóc cũng vô tư, biết rõ quan hệ của Mặc Uẩn Tề và anh mình nên an tâm thả cháu ở lại chơi với bé hồ ly. Dù sao trẻ con nhà lang tộc vốn nuôi kiểu thả rông, ai nhặt được thì người đó nuôi, nuôi xong thì trả về. Hắn cũng quen rồi.

Một con hồ ly trắng với một con sói, trên thảm phòng khách cứ đánh qua vồ lại, lăn tròn không ngừng, đến mức Mặc tổng phải nhíu mày, xách cổ bé sói trắng lên, lạnh mặt trả hàng.

"Dù anh cũng thấy con sói con đó thiếu đòn đúng không?" Dưới ánh đèn mờ, Cố Giai Mính ôm lấy mặt Mặc Uẩn Tề, ngăn lại hành động tiếp theo của người đang đè lên người mình. Tại sao đã nằm lên giường rồi mà không thể nói chuyện đàng hoàng một chút?

Mặc tổng gật đầu, nắm lấy tay y, ấn lên gối, rồi cúi xuống hôn. Giờ phút này, hắn chẳng muốn nói chuyện gì hết - đã lên giường rồi, còn nói gì nữa?

Cố Giai Mính bị hôn đến không nói nổi, đành dựa theo bản năng mà đáp lại, bị động tiếp nhận sự nhiệt tình từ người kia.

Chỉ có thể một lần, tuyệt đối không thể có thêm!

Ngày hôm sau, chương trình chính thức khởi quay, ba gia đình cùng nhau đi đến điểm tập hợp.

Một quảng trường nhỏ, diện tích không quá lớn!

Trấn Ưu Khẩu nổi tiếng với các món ăn vặt ê hề, xung quanh lại có rất nhiều con phố chuyên bán đồ ăn. Nhiệm vụ hôm nay của ba gia đình chính là-dùng chính đôi tay mình kiếm được ít nhất 2000 tệ, phạm vi hoạt động không được vượt quá chủ đề "ăn". Tập sau sẽ sử dụng số tiền kiếm được để hoàn thành một nhiệm vụ khác, kiếm càng nhiều càng tốt.

Mỗi gia đình sẽ được phát 200 tệ làm vốn khởi điểm, số tiền này bao gồm luôn cả chi phí ăn uống của cả nhà. Cụ thể làm gì thì phải do họ tự tính toán, mục tiêu chính của tập này là để các bé cảm nhận được niềm vui khi lao động, biết dùng hai tay tạo ra giá trị, chứ không thể quen với việc không làm mà vẫn có ăn.

Cố Giai Mính cầm lấy 200 đồng từ tay tổ chương trình, mặt mày lập tức như ăn phải khổ qua, cho y xài tiền thì được, bảo y đi kiếm tiền thì đúng là có hơi quá sức.

Y nghiêng đầu nhìn Mặc Trạch Dương, thấy Tiểu Mặc tổng mặt không đổi sắc, rõ ràng không có chút hoang mang nào, cứ như chỉ cần ở bên ba ba thì sẽ chẳng bao giờ phải lo đói bụng.

Chỉ cần không đói là được, còn lại sợ gì nữa?

Hai gia đình còn lại cũng đều câm nín thiệt sự, hai trăm đồng?! Mà còn không bao ăn ở nữa chứ! Vậy giờ kiếm tiền kiểu gì? Đi rửa chén thuê à?

Cố Giai Mính cầm tờ 200 đồng quơ quơ trong tay, mặt uất ức hỏi đạo diễn: "Không thể cho thêm chút xíu nữa hả? Tổ chương trình gì mà keo dữ vậy?"

Mấy thành viên fan "Trà Diệp Bao" trong tổ chương trình vừa thấy biểu cảm của Cố Giai Mính đã đồng loạt ôm tim, lấy tay che miệng dậm chân: Ai nha~~ nam thần dễ thương quá đi mất, còn biết nhõng nhẽo nữa ~~~ a a a a ~~~ đạo diễn Dương mau đưa tiền cho ảnh đi! Anh ấy xin bao nhiêu cho bấy nhiêu!!

Đạo diễn Dương vừa cười vừa trả lời: "Cho nhiều thì sao các bé cảm nhận được niềm vui lao động? Thời gian có hạn nha, bây giờ đã chín giờ rồi, không đi là không kịp kiếm tiền đâu."

Lúc này, Mặc tổng đã lấy điện thoại ra, mở bản đồ, bật định vị xác định vị trí hiện tại, nhanh chóng xem qua toàn bộ khu vực xung quanh. Xem xong liền không nói một lời, cầm lấy tờ 200 đồng đáng thương trong tay Cố Giai Mính, nhét luôn vào túi mình. Sau đó, một tay nắm tay lớn, một tay nắm tay nhỏ, dắt cả nhà ra đường gọi xe.

Cố Giai Mính còn mơ mơ màng màng: "Đi đâu vậy?"

Mặc tổng cười: "Tất nhiên là đi kiếm tiền rồi."

Mặc Uẩn Tề từ trước đến nay nhìn ai cũng đều bình thản lạnh nhạt, không nhiệt tình, cũng chẳng xa cách-thuộc dạng lạc quẻ đứng ngoài cuộc. Lúc người khác xôn xao náo nhiệt, hắn chỉ yên tĩnh đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương. Thế nhưng giờ đây, khi được tách riêng ra cùng gia đình nhỏ của mình, Mặc tổng rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười. Nụ cười ấy phối hợp với khí chất tao nhã vốn có, toát lên sự chiều chuộng rõ rệt.

Cố Giai Mính nhìn thấy hắn tự tin như vậy, cũng lập tức yên tâm, trong lòng nghĩ: có Mặc Uẩn Tề ở đây, đừng nói là hai ngàn tệ, hai chục ngàn tệ cũng kiếm được!

Mặc tổng dắt lớn dắt nhỏ đi thẳng, nhìn từ sau lưng, không khác gì một người cha đang dẫn theo hai đứa con. Mặc dù rõ ràng là Cố Giai Mính chẳng suy nghĩ gì cả, Mặc Uẩn Tề nói gì y nghe nấy. Một là vì Cố ảnh đế ngốc nghếch, hai là vì Cố ảnh đế hoàn toàn tin tưởng người đàn ông bên cạnh mình.

Ảnh đế mà khờ sao?

Không thể nào!

Trong mắt fan, nam thần luôn là sự tồn tại hoàn mỹ tuyệt đối, EQ và IQ đều cao hơn người bình thường mấy bậc, đám người phàm môi cá kia căn bản không thể so bì, sao có thể gọi là khờ được?

Chân tướng duy nhất chính là: y tin tưởng Mặc Uẩn Tề, thậm chí còn tin hơn cả chính bản thân mình.

Camera man theo sau vừa quay vừa lau mồ hôi, trong đầu đã chuẩn bị tinh thần bị bong bóng hường phấn táp ngập mặt.

Kết quả, bug lớn · Mặc tổng nghiền áp IQ cả tổ chương trình: online ~