Hai gia đình còn lại vừa thấy nhà Cố Giai Mính đã rời đi, cũng lập tức hành động. Tuy chưa nghĩ ra sẽ làm gì, nhưng đứng ngây ra đó thì không giải quyết được gì, phải tranh thủ đi kiếm tiền thôi.
Bạch Kỳ Quân bị chú nhóc nhà mình kéo đi, ba bước quay đầu một lần, cứ nhìn theo hướng bạn thân đang đi mất, đi được vài bước đã hét lên: "Mặc Trạch Dương! Tớ nhất định sẽ thắng cậu!"
Tiểu Mặc tổng quay đầu, ném lại cho cậu nhóc một ánh mắt khinh bỉ: "Không thể nào, bởi vì tớ có ba ba!"
Cố Giai Mính nghe xong cười toe, vui vẻ xoa đầu con trai: Phải đó phải đó, bởi vì con có ba ba! Có ba ba bên cạnh thì chẳng cần sợ gì cả ╮(‵▽′)╭
Nhân viên công tác đều bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Đứa nhỏ này đáng ra phải nói là-bởi vì nhóc có cha!
Ba ba nhóc thì chỉ biết chạy theo thôi!
"Trà Diệp Bao" trong tổ chương trình suýt phát cuồng: A a a a nam thần tại sao lại moe dễ sợ như vậy???
Mặc Uẩn Tề đón một chiếc taxi, đưa cả nhà đến một con phố sầm uất nhất trấn Ưu Khẩu.
Đây xem như là khu trung tâm, dân cư đông đúc cực kỳ. Cố Giai Mính vừa bước xuống xe đã bị fan nhận ra. Fan thấy y dắt theo một đứa bé, lại đứng cạnh Mặc Uẩn Tề, phía sau còn có cả một loạt máy quay, lập tức hiểu ra đang ghi hình chương trình, liền nhiệt tình nhào đến hỏi: "Anh Mính đang quay show phải không? Các anh định đi đâu vậy? Thằng bé này dễ thương quá trời!"
Cố Giai Mính chống hông, cực kỳ kiêu ngạo tuyên bố: "Con anh đó nha!"
Mặc Trạch Dương siêu lễ phép chào các dì, giọng nói mang theo mùi sữa dễ thương muốn xỉu, lập tức khiến cả đám người xung quanh hét chói tai.
Hiệu ứng người nổi tiếng mang lại là-phía sau Cố Giai Mính lập tức tụ tập một đám người mênh mông cuồn cuộn!
Mặc Trạch Dương thấy quầy bán kẹo bông gòn ở ven đường, mắt dán chặt vào không rời, Mặc tổng vừa nhìn ánh mắt của con, theo thói quen liền đưa tay móc tiền ra.
Cố Giai Mính vội kéo tay hắn lại: "Chúng ta chỉ có 200 đồng, còn phải giữ làm vốn, đừng có mua."
Mặc Trạch Dương ngoan ngoãn túm tay áo cha nhóc: "Không mua, chờ tụi mình kiếm được tiền rồi mua."
Mặc Uẩn Tề khẽ nhếch môi cười, bóp nhẹ bàn tay nhỏ của con trai: "Không sao đâu, chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiền. Daddy sẽ không để hai ba con đói bụng."
Mặc tổng mua một quả bóng bay hình gấu trúc rồi cột vào eo Mặc Trạch Dương, quay sang nói với Cố Giai Mính: "Làm dấu cho con, lỡ đi lạc thì dễ tìm."
Mặc Trạch Dương lo lắng túm chặt sợi dây, nghiêm túc hỏi: "Ba ba, lát nữa có gió lớn thổi qua, con có bị bay đi luôn không?"
Cố Giai Mính thành thật trấn an con trai: "Không đâu, con béo như vậy, gió cũng không thổi nổi." Biểu cảm y lúc nói còn siêu nghiêm túc.
Mặc Trạch Dương lập tức dùng bàn tay nhỏ che ngực, bị đâm trúng tim!
Đám người xung quanh suýt cười lăn ra đất-gia đình này đúng là không cần hậu kỳ chỉnh hiệu ứng cười, tự mang sẵn hệ thống phối âm "ha ha ha".
Mặc Uẩn Tề đưa kẹo bông gòn vừa mua cho hai ba con, một người một cây, đúng chuẩn nuôi con trai thật sự. Cố Giai Mính cầm cây kẹo bông màu hồng phấn, nhìn quanh đám đông vẫn đang chụp ảnh y, trong lòng do dự: y nên ăn không? Hay là ăn không? Thôi kệ, ăn!
Đã tốn tiền rồi thì không thể phụ lòng miệng mình được.
Cố Giai Mính cắn một miếng, theo thói quen đưa đến bên miệng Mặc Uẩn Tề: "Thử đi, ngọt lắm."
Mặc Uẩn Tề cười khẽ, giơ tay lau mép cho Cố Giai Mính, dịu dàng nói: "Em ăn đi, anh không thích đồ ngọt." Dứt lời liền dắt theo một lớn một nhỏ, đi vào cửa hàng váy cưới lớn nhất khu vực.
Camera man ráng chạy theo, bị combo thức ăn cho cún đè nghẹn tới á khẩu.
Nhân viên công tác cũng cuống quýt chạy theo nhắc: "Mặc tổng! Tập này chủ đề là thức ăn, không có liên quan gì tới kết hôn hết đó ạ!"
Mặc tổng thản nhiên gật đầu: "Tôi biết." Biểu cảm không thể nào bình tĩnh hơn, hoàn toàn đúng chuẩn-Mặc tổng không thể sai!
Năm phút sau, Mặc tổng dẫn theo năm cặp cô dâu chú rể đang chuẩn bị kết hôn đi ra khỏi tiệm váy, tiếp tục bước vào khách sạn lớn kế bên. Sau lưng hắn là một dãy dài fan hâm mộ của Cố Giai Mính nối đuôi nhau theo, bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy đám đông sau lưng hắn liền giật thót, cứ tưởng có người kéo tới đập nhà hàng.
Mặc tổng hạ giọng hỏi: "Ông chủ của các anh có ở đây không? Hoặc giám đốc cũng được, chỉ cần là người có quyền quyết định."
Bảo vệ không dám chậm trễ, lập tức đi gọi giám đốc. Lúc giám đốc xuất hiện thì người đứng chen ở cửa đã lên tới hơn trăm, đen kịt một mảng.
Mặc tổng bắt tay giám đốc, lễ độ nói: "Chào anh, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với anh, có tiện nói chuyện ở đây không?"
"Chuyện làm ăn?" Vị giám đốc ban đầu còn tưởng có người đến làm loạn, vừa nghe là làm ăn thì mắt lập tức sáng rỡ. Ông xoa tay, cứ nghĩ khách tới ăn tiệc, liền hồ hởi hỏi: "Bao nhiêu bàn? Mời vào trong!"
Mặc tổng: "180 bàn."
Giám đốc khách sạn: ⊙▽⊙
Mười lăm phút sau, Mặc tổng phát cho mỗi cặp một bản hợp đồng có đóng dấu của khách sạn. Tổng cộng năm cặp đôi đặt 180 bàn, thương lượng xong mỗi bàn giá 3600. Nhưng Mặc tổng biết rõ biên lợi ngành dịch vụ ăn uống, mua sỉ phải có giá sỉ, liền ép xuống còn 3000/bàn. Cuối cùng, hắn để giá 3300 cho các cặp, mỗi bàn chênh lệch 300 tệ, tổng cộng 180 bàn, lời tròn 54 ngàn.
Từ đầu đến cuối chưa đến 20 phút.
Năm cặp cô dâu chú rể và giám đốc khách sạn cầm hợp đồng trong tay, ai nấy đều cười toe toét như vớ được vàng, vô cùng biết ơn Mặc Uẩn Tề.
Tổ đạo diễn: 〣(Δ)〣
Mặc tổng cầm xấp tiền mặt, liếc đồng hồ-10 giờ rưỡi. Cả nhà dậy từ sớm, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương còn chưa ăn gì. Hắn dứt khoát đặt một phòng, cho hai ba con nghỉ ngơi đàng hoàng, ăn trưa cho tử tế: "Hai ba con muốn ăn gì cứ gọi, ăn hết thì anh lại đi kiếm tiếp."
Nhân viên công tác: "......"
Tui quỳ luôn!
Mới đó mà đã kiếm được 54 ngàn, chương trình này còn quay tiếp kiểu gì nữa đây? Không quay nổi luôn ấy chứ!
Đạo diễn Dương câm nín hoàn toàn, chỉ còn cách nhờ đạo diễn quay phim ra mặt thương lượng với Mặc Uẩn Tề: "Mặc tổng, anh ờm... đạo diễn nói, số tiền này không tính."
Tới thời khắc then chốt, chỉ có thể lôi đạo diễn ra làm bia đỡ đạn!
Mặc Uẩn Tề nhướng mày, nghiêm túc hỏi lại: "Tại sao không tính? Có chỗ nào không phù hợp với quy tắc sao? Chẳng phải có liên quan tới ăn rồi đấy à?" Vừa nói, hắn vừa gõ gõ mặt bàn ăn, ánh mắt như muốn nói: anh giải thích đi, tôi nghe thử xem không hợp chỗ nào? Biểu cảm vô cùng nghiêm chỉnh, rõ ràng mang ý-nếu không đưa ra lý do hợp lý, không làm tôi hài lòng, tôi có thể cho anh nghỉ việc ngay bây giờ đấy.
Đạo diễn quay phim nghẹn lời: "...... Dù, dù sao thì đạo diễn cũng nói là không được tính."
Tiếp tục lôi đạo diễn ra đỡ đạn.
"Chậc!" Mặc tổng khẽ tặc lưỡi, lộ rõ vẻ không vui. Một là một, hai là hai, đâu thể chỉ vì hắn hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh mà lại lật lọng như thế. Hành vi không chịu trách nhiệm này khiến hắn cực kỳ không hài lòng-người khác không làm được thì là do họ không giỏi, chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Một nhân viên công tác hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để lên tiếng: "Đạo diễn nói phải là tiền tự tay làm ra, vất vả kiếm được mới tính. Còn số tiền này, chỉ tính cho anh một ngàn thôi, chi phí ăn uống cũng trừ vào trong ngàn đó. Bởi vì... bởi vì chỉ có mình anh là siêu cấp biết kiếm tiền! Người khác đều là diễn viên thôi mà!" Đến đạo diễn quay phim cũng thấy xấu hổ, nói ra câu đó đúng là phải rát cả đầu lưỡi.
Nói trắng ra thì-Mặc Uẩn Tề quá giỏi kiếm tiền, còn Mặc Trạch Dương thì là một bug trong hệ thống trò chơi. IQ của cha con nhà này cơ bản là bug của chương trình, nghiền ép cả tổ sản xuất, nên tổ buộc phải sửa lại quy tắc chỉ vì họ.
Ban đầu, người khiến tổ chương trình lo nhất chính là Cố Giai Mính. Tính cách khó đoán, không đi theo lẽ thường của y là con dao hai lưỡi-vừa có thể thu hút sự chú ý, vừa dễ gây rắc rối. Nhưng hiện tại xem ra, Cố Giai Mính chỉ ngồi yên ăn cơm một cách vô cùng ngoan ngoãn. Có ngoan quá không vậy?
Vẫn chưa có bất kỳ cơ hội thể hiện gì cả · Cố Giai Mính lúc này đang đưa một viên mực viên tới bên miệng Mặc Uẩn Tề, tâm trạng thoáng đãng vô cùng: "Không sao, 1000 thì 1000. Mình đến đây chơi mà, hết thì kiếm tiếp. Chiều nay em giúp anh."
Được Cố Giai Mính dỗ dành, sắc mặt Mặc tổng dịu xuống ngay lập tức, không chấp nhất với tổ chương trình nữa.
Cả nhà cùng ăn một bữa cơm, sau đó Cố Giai Mính xuống tiệm game dưới lầu chơi một vòng, tiện mua cho Mặc Trạch Dương một món đồ chơi, tiêu mất hơn 600 đồng.
Chuyện này chứng minh một điều: Mặc tổng phụ trách đi làm nuôi cả nhà!
Hai ba con nhà Cố ảnh đế thì chỉ phụ trách tiêu tiền như nước!
Cố Giai Mính đứng trước một tiệm gà rán, nhìn hàng người đang xếp dài, quay sang nói với Mặc Uẩn Tề: "Chỗ này coi bộ làm ăn được ghê, chắc là ngon lắm ha."
Trước kia y từng bán gà rán, ước mơ lớn nhất của Cố tiểu yêu chính là được mở một tiệm gà rán của riêng mình!
Mặc Uẩn Tề nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, lập tức kéo Cố Giai Mính đi, tay còn ôm Mặc Trạch Dương theo cùng.
Quan sát một lúc thì phát hiện, tiệm này vừa chiên vừa bán, khu bếp và cửa sổ bán thông nhau, người đứng ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình bên trong. Vì đây là cửa hàng thuộc chuỗi hệ thống, phần lớn sử dụng bán thành phẩm từ tổng bộ gửi tới, chỉ cần chế biến sơ là bán được. Mười lăm phút sau, Cố Giai Mính đã mặc đồ bếp, đầu đội mũ, đứng nghiêm chỉnh ở vị trí đầu bếp.
Nguyên liệu đầu vào tính 10 tệ mỗi nửa ký, chỉ cần chiên sơ là có thể bán. Mặc tổng mua luôn 25 ký từ ông chủ quán.
Tiền thuê địa điểm là 100 tệ mỗi giờ, bếp và dầu ăn do chủ tiệm cung cấp, tổng cộng tốn hết 600 tệ.
Nhiệm vụ của Mặc tổng: Tính tiền, thu tiền!
Nhiệm vụ của Mặc Trạch Dương: Đi kéo khách!
"Dì ơi, mua gà rán nhà con đi ạ, ăn ngon lắm luôn!"
"Chú ơi, mua cho chị nửa ký đi, nửa ký có 15 tệ thôi hà!"
"Chị thử một miếng đi, ba em làm gà rán ngon lắm á!"
Cái miệng nhỏ của Mặc Trạch Dương ngọt đến tan chảy, hoàn toàn không sợ người lạ. Nhóc vừa nói vừa lôi kéo được không ít khách. Mà chỉ cần khách thấy bóng dáng Cố Giai Mính đang đứng chiên gà phía trong, lập tức sục sôi, phải mua! Mua nhiều vào! Nửa ký ăn tại chỗ, nửa ký mang về! Gà rán này là do nam thần chiên đó trời ơi!
Thậm chí còn có người gào lên: "Em mua 50 ký!!!"
Cố Giai Mính bị chọc đến cười ngất, vừa vẫy cái nĩa lớn vừa nói: "Không bán!"
Fans hét lên: "Vì sao dạaaa?!"
"Vì ăn không hết thì phí." Cố Giai Mính vẫn cười tươi rói, dịu dàng từ chối, "Ăn gà rán cũng là để đỡ thèm thôi, mua nhiều quá không ăn hết đâu. Nhiều nhất hai ba ký thôi, nhiều hơn thì không bán."
"A a a a a a nam thần ấm áp quá thể đáng!!!"
Trà Diệp Bao sôi trào muốn phát điên thật sự-Cố Giai Mính làm cái gì cũng đẹp như tiên giáng trần!
Cố Giai Mính nhíu mày, cầm nĩa phẩy nhẹ một cái: "Đừng có la hét, xếp hàng đàng hoàng, đừng cản người khác mua."
Tập thể Trà Diệp Bao: "Dạ được ~"
Ngoan hết chỗ nói!
Tin Cố Giai Mính bán gà rán lan nhanh như gió. Tấm ảnh Mặc tổng với gương mặt đẹp như tượng tạc, đang nghiêm túc thu tiền cũng được lan truyền rầm rộ trên mạng. Một tiệm gà rán nhỏ xíu bỗng nhiên xuất hiện một hàng dài nối đuôi nhau.
Chưa đến mười phút, 25 ký gà đã bán sạch. 50 phần * 15 tệ = 750 tệ, trừ đi 600 vốn, lời được 150 tệ.
Lúc này, dòng người kéo đến mỗi lúc một đông.
Ông chủ tiệm trố mắt: Bán gì mà nhanh dữ thần vậy?!
Mặc Uẩn Tề lại đi tìm ông chủ: "Còn gà rán thành phẩm không? Tôi muốn mua thêm 150 ký, chuẩn bị sẵn trước 100 ký, tôi ghi nợ. Anh cũng thấy tình hình rồi, chắc chắn tôi bán hết, một đồng cũng không thiếu đâu."
Có tiền ai chẳng muốn kiếm, ông chủ lập tức xuất kho 75 ký còn lại, phần thiếu thì cho người chạy sang chi nhánh khác lấy về.
Mặc tổng tiếp tục: "Tôi thuê luôn cả người của anh, cứ làm như bình thường, mỗi giờ trả 20 tệ, có làm không?" Mức lương đúng chuẩn địa phương, chủ tiệm rảnh rỗi cũng ngồi không, không lý gì từ chối.
Quả nhiên, ông chủ dẫn thêm một nhân viên ra làm việc.
Mặc Uẩn Tề kéo Cố Giai Mính lại gần, nhẹ nhàng lau mặt cho y, mỉm cười: "Em chỉ cần ngồi đây thôi, lo lấy tiền là được."
Sau đó, Mặc tổng tuyên bố: Cố Giai Mính ngồi thu tiền, Mặc Trạch Dương ngồi trên bàn vừa ăn vừa giúp hút khách.
Người thật sự cặm cụi làm-là ông chủ tiệm và nhân viên ban đầu.
Tổ chương trình: "......"
Làm ơn chơi đàng hoàng được không vậy???
Nhà người ta thì đang rửa chén, phụ bếp khách sạn; còn nhà này... nói là không tự tay kiếm tiền thì không đúng, rõ ràng Cố Giai Mính vừa mới chiên gà mà! Nói là vất vả kiếm tiền thì-xin lỗi, chẳng nhìn ra chỗ nào cực nhọc luôn. Huống chi lần này Mặc tổng đã làm đúng theo quy tắc, chẳng ai moi ra nổi lỗi nào.
Nhìn thấy biểu cảm của nhân viên công tác, Mặc Uẩn Tề chỉ chỉ lên đầu, ôn hòa nói: "Nếu có thể dùng đầu óc kiếm được nhiều tiền hơn, thì tại sao lại phải dùng tay chân để kiếm ít hơn? Ý nghĩa của giáo dục không phải là dạy các bé cách dùng lao động để đổi lấy giá trị sao? Cách giáo dục của tôi không đặt nặng tay chân, mà đặt ở trí óc."
Trong thương trường, có ai đi vác bao đâu? Mặc tổng cực kỳ phản đối kiểu làm việc tay chân đơn thuần.
Người của tổ chương trình cười như mếu: "Nhưng mà anh... cũng có hơi dựa vào danh tiếng của Mính đó, rõ ràng là muốn để mấy đứa nhỏ cố gắng mà."
Mặc Uẩn Tề nhấp một ngụm nước, thờ ơ hỏi lại: "Vì sao không thể dùng danh tiếng của ba nó? Dùng hết những gì có thể, miễn là không phạm pháp, không trái đạo đức, tam quan rõ ràng. Vừa đạt được mục tiêu, vừa không vi phạm chuẩn mực, đó mới là thương nhân đúng nghĩa. Vừa nãy Mặc Trạch Dương kéo được rất nhiều khách, là cha thằng bé, tôi thấy rất tự hào."
Mặc Trạch Dương liền ưỡn ngực lên, được khen thì cười như hoa nở, khách nào đến cũng được tặng một nụ cười ngọt như mật, khiến người ta chỉ muốn ôm nhóc một cái cho thỏa.
Tổ chương trình sắp quỳ xuống trước mặt Mặc tổng-không còn gì để nói!
Đạo diễn Dương gục đầu vào hộp cơm, như muốn gào thét: chương trình này còn quay cái nỗi gì nữa?!
Bốn giờ chiều, không rõ mình đã dồn đạo diễn đến giới hạn bao nhiêu lần · Mặc tổng nhìn đồng hồ, khóe miệng cong cong, giờ này vẫn còn sớm, có thể tranh thủ làm thêm chút việc khác. Nhân lúc còn thời gian, rèn luyện đầu óc làm ăn cho con trai một chút cũng không tệ.
Mặc tổng bế Mặc Trạch Dương lên: "Giai Mính, cất kỹ tiền, chúng ta đi thôi."