Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 66



Cố Giai Mính vui vẻ vung vẩy xấp tiền trong tay, chỉ trong một buổi trưa, trừ đi tiền vốn và tiền thuê nhân công, cả nhà vẫn lời được 4.500 tệ, hoàn thành nhiệm vụ vượt xa chỉ tiêu.

Cố tiểu yêu xin chủ tiệm một cái túi nilon màu đen, bỏ hết đống tiền lẻ vào trong, cầm lên thử-một bọc to đùng. Y hí hửng nhét bọc tiền vào túi áo của Mặc tổng, phải để trong người Mặc Uẩn Tề mới yên tâm được!

Đáng tiếc, túi áo Mặc tổng lại không đủ rộng, nhét không nổi.

Cố tiểu yêu liền kéo áo hắn ra, dứt khoát nhét thẳng vào trong ngực!

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ cầm lại bọc tiền, giữ trong tay, rồi tiện tay đưa cho Cố Giai Mính một chai nước, nhẹ giọng hỏi: "Mệt không?"

Cố Giai Mính ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái với hắn, ánh nhìn như đang nói: "Anh biết mà." Trong đôi mắt đều là ý cười. Một chiếc yêu tinh như y, sao mà biết mệt chứ?

Mặc Uẩn Tề nhìn gương mặt tươi cười ấy, chỉ muốn cúi xuống hôn một cái.

Thấy xung quanh đông người, Cố Giai Mính liền thẹn thùng giơ tay ngăn lại, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng: anh là tổng giám đốc đó nha, dù có phá sản cũng phải giữ thể diện một chút!

Nhưng ý đồ của Mặc tổng, ai nhìn cũng hiểu rõ.

Camera man vừa quay vừa lau mồ hôi, hai vợ chồng này chắc không phải chỉ muốn ngọt chết riêng mình anh ta-phát sóng ra ngoài là người xem cũng bị dội thức ăn cho cún vào mặt luôn.

Mặc tổng bế Mặc Trạch Dương-nhóc con đã chạy chơi mệt, đang ngồi chễm chệ trên vai hắn-quay sang hỏi Cố Giai Mính: "Còn một chút thời gian, em muốn đi dạo phố hay ăn cơm?"

Cố Giai Mính suy nghĩ một chút: "Ăn cơm!"

"Vậy đi tìm chỗ ăn trước." Cả nhà cùng nhau đi về phía trước, nhân viên công tác theo sau phía sau, nhìn động tác thuần thục của Mặc tổng, ai nấy đều không khỏi cảm thán: chỉ cần liếc một cái là biết Mặc Trạch Dương thường xuyên ngồi trên vai cha nhóc như thế này.

Gia đình này, ấm áp đến mức khiến người ta ghen tị-ấm quá là ấm luôn rồi.

Cả nhà ba người cùng vào một tiệm mì cắt bình dân, mỗi tô chỉ 8 tệ nhưng ăn lại cực kỳ ngon. Cuộc sống nhà giàu rốt cuộc cũng chỉ giản dị như vậy-giá trị con người có cao đến đâu, cũng có thể ăn một tô mì giản dị cùng vợ con. Trong bữa ăn, Cố Giai Mính tranh trứng gà của Mặc Uẩn Tề, lại bỏ tàu hủ ky của mình sang tô hắn, đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt như đường phèn.

Ăn xong, sắc trời cũng bắt đầu ngả tối. Mặc tổng móc ra đưa cho Mặc Trạch Dương 500 tệ.

Đây là lần đầu tiên Cố Giai Mính thấy Mặc Trạch Dương được cho nhiều tiền tiêu vặt đến vậy. Mặc Trạch Dương hai tay nhỏ cầm lấy năm tờ tiền mặt, ngây ngốc nhìn cha mình-tại sao lại cho nhiều vậy? Nhóc phải tiêu sao cho đúng đây?

Mặc Uẩn Tề ôm nhóc vào lòng, chỉ về phía khu chợ đồ chơi đối diện: "500 tệ này là vốn, con dùng những gì hôm nay đã thấy và học được, thử xem có thể làm cho số tiền này tăng gấp đôi không. Nếu kiếm được lời, con chỉ cần trả lại daddy 500, phần còn lại con giữ làm tiền tiêu vặt. Còn nếu lỗ cũng không sao, vì daddy luôn ở đây. Tự tin lên, cứ mạnh dạn mà làm."

Muốn rèn luyện đầu óc làm ăn cho con thì phải bắt đầu từ sớm, phải cổ vũ con dám nghĩ dám làm, không sợ lỗ, phải biết tìm cơ hội. Mà hắn-sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho con mình.

Được cha cổ vũ, Mặc Trạch Dương gấp tiền lại cẩn thận cho vào túi, ngồi trong lòng Mặc tổng thêm vài phút, đột nhiên nhảy xuống đất.

Nhóc đã nghĩ ra cách rồi!

Cố Giai Mính nhìn theo mà cạn lời, con trai y thay đổi thật nhiều-cách giáo dục của Mặc Uẩn Tề và y đúng là khác nhau một trời một vực.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương chạy vào chợ bán sỉ đồ chơi, mua sỉ 20 chiếc ô tô nhỏ, giá gốc 25 tệ/chiếc. Nhóc làm bộ dễ thương năn nỉ dì chủ quán, trả giá xuống còn 23 tệ, còn dư lại 40 tệ, lập tức cất vào túi, giữ kỹ lắm.

Người của tổ chương trình nhịn cười hỏi: "Sao không xài hết cả 40 tệ luôn?"

Tiểu Mặc tổng nghiêm túc trả lời: "Daddy từng nói, dù làm ăn gì cũng phải để lại đường lui, lỡ như lỗ thì sao?"

Nhân viên công tác: "......"

Cách giáo dục của nhà giàu, tụi tui thật sự không theo kịp-ngay cả một đứa nhỏ cũng biết chừa đường lui cho mình!

Mặc Trạch Dương nhờ các ba ba trong chương trình giúp vận chuyển, đem đống đồ chơi đến quảng trường tập trung. Đúng lúc này là giờ cao điểm, đặc biệt còn trúng giờ người lớn nhảy quảng trường, rất nhiều trẻ con cũng theo tới chơi.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương bày ra một sạp bán hàng vỉa hè, mỗi chiếc ô tô bán 30 tệ, lời 7 tệ/chiếc.

Tận dụng ngoại hình dễ thương của mình, Tiểu Mặc tổng hơn bốn tuổi đã kiếm được "chậu vàng" đầu tiên trong đời-140 tệ.

Vốn định đi nhập thêm hàng, nhưng tổ chương trình đã chuẩn bị thu máy, không kịp thời gian nữa.

Tiểu Mặc tổng ôm cổ ba mình, giọng ngập tràn tiếc nuối: "Không tăng gấp đôi được!"

Kiếm ít quá, buồn quá đi (:з" ∠)

"Con của ba đã giỏi lắm rồi!" Cố Giai Mính ôm nhóc xoay một vòng: "Lúc daddy con bằng tuổi con chỉ biết ăn thôi, không biết kiếm tiền đâu!"

Chỉ biết ăn · Mặc tổng: "......"

Mặc Trạch Dương nghiêm mặt: "Cho nên bây giờ daddy mới nghèo vậy đó, mua không nổi con gấu trúc, cũng không mua nổi con cá mập hổ tí hin chỉ dài 5cm."

Rất nghèo · Mặc tổng: "......"

Cố Giai Mính gật đầu, thuận tay vuốt vuốt lông con trai: "Đúng rồi đúng rồi, daddy nghèo như vậy thật là thảm, sau này con nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nuôi cả ba ba và daddy luôn nha!"

Mặc Trạch Dương lập tức bừng bừng khí thế, nắm tay tuyên bố: "Yên tâm đi! Sau này ba ba với daddy già rồi, con nhất định nuôi hai người trắng trẻo mập mạp luôn!"

Cố Giai Mính quay sang nhìn Mặc Uẩn Tề, trong đầu tưởng tượng hắn trắng trẻo mập mạp... "Phụt!"

Mặc tổng bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều liếc y một cái: "Nhây ghê!"

Cố Giai Mính đặt Mặc Trạch Dương xuống đất, thở dài tiếc nuối: "Hình như hôm nay em chẳng làm được gì hết, không kiếm được đồng nào, thua cả con trai mình rồi."

Y phải cố gắng hơn mới được!

"Không đúng, em có làm mà," Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhắc, "Lúc bán gà rán, miệng em lúc nào chẳng nhai cái gì? Bụng em, cất ở đâu rồi hả?"

Cố Giai Mính lập tức bắt lấy bàn tay đang định chọc bụng mình, nhảy ra sau lưng Mặc tổng, hai tay ôm cổ hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: Đừng quậy! Ở đây có nhiều người nhìn lắm đó! Sau này còn phát sóng trên TV nữa kìa!

Không ngờ hành động quen thuộc và thân mật ấy của Cố Giai Mính lại càng khiến người ta chú ý đến mối quan hệ giữa hai người. Con trai đã lớn thế này rồi mà vẫn cứ giống như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt-hai anh đúng là một gia đình thực thụ, thật đến mức không thể thật hơn được nữa!

Camera man quay lại cảnh này, mặt không biểu cảm như thể linh hồn đã lìa khỏi thể xác. Quay suốt một ngày trời, đến giờ anh ta mới phát hiện cơ thể mình dường như đã bắt đầu hình thành kháng thể-thức ăn cho cún gì đó, ăn nhiều thì cũng thành quen, mùi vị nào rồi cũng như nhau cả thôi.

Cuối cùng, tổ chương trình tổng kết: nhà Cố Giai Mính là nhà kiếm được nhiều tiền nhất. Hai nhà còn lại thì không rõ vì lý do gì lại tụ thành một đội, thuê hai xe đẩy nhỏ-một xe bán bánh rán, một xe bán bánh kẹp thịt-cuối cùng cũng đủ chỉ tiêu 2000 tệ.

Mặc Trạch Dương ngẩng cao đầu, ưỡn ngực sải bước như một vị tiểu vương gia, đi một vòng quanh bé sói trắng. Nhóc chỉ vào đầu mình, khẩu khí y như Mặc Uẩn Tề thường dạy: "Động não! Cậu phải động não!"

Nhà vua miệt thị không hề che giấu!

Bé sói trắng ngửa cổ, trừng mắt nhìn nhóc con kia với ánh mắt khó chịu-nếu ba mình ở đây, số tiền đó đã kiếm được từ lâu rồi! Còn chú nhóc này thì suốt ngày chỉ biết ăn với ăn! Động não đi! Chú phải động não! Thế này có còn ra dáng sói không? Chú lại thua một con hồ ly nữa chứ!

Bé hồ ly kiêu ngạo bước ngang qua mặt hai người, ưỡn bụng nhỏ, dáng vẻ ngạo nghễ vô cùng!

Bạch Kỳ Quân vẫn mang tính cách trẻ con, bị Mặc Trạch Dương phớt lờ một cái thì ngay lập tức chuyển đối tượng, không thèm chấp nhóc nữa mà quay sang rủ Mặc Trạch Dương đi chơi.

Mặc Trạch Dương chẳng muốn chơi với nhóc, ghét bỏ xì một tiếng!

Bé sói trắng lập tức quay sang nịnh nọt bé hồ ly, bắt đầu khen ngợi nhóc kiếm tiền giỏi quá trời luôn ~

Tiểu Mặc tổng thấy cũng tạm coi như đối phương thức thời, liền rộng lượng ban cho ánh nhìn, miễn cưỡng chơi chung một lát.

Mặc tổng đứng nhìn: →_→

Lúc này tổ chương trình mới tiết lộ mục đích thật sự của việc kiếm tiền ngày hôm nay-ngày mai, bọn họ sẽ dùng số tiền này để đi mua quà, đến thăm các cụ già cô đơn ở viện dưỡng lão. Tối nay về khách sạn nghỉ ngơi sớm, 8 giờ sáng mai tập hợp tại bãi đỗ xe để cùng nhau đi mua sắm.

Sau khi về đến khách sạn, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương đã lập tức lao lên giường, quăng mình như tên bắn. Mặc tổng rửa mặt qua loa xong, quay lại thì thấy hai bé hồ ly đã lăn lóc ngủ trên giường từ lúc nào.

Mặc dù Mặc Trạch Dương mới chỉ có một cái đuôi, cũng chưa thấy dấu hiệu sẽ mọc thêm như ba nhóc, nhưng màu lông của nhóc đã có chút thay đổi.

Trước đây là trắng như tuyết, giống như một quả cầu lông nhỏ. Giờ thì phần lông trên đuôi và lưng đã hơi chuyển sang ánh bạc.

Chỉ là một cái đuôi lông nhỏ thôi, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. Nhưng giờ trăng đã lên cao, ánh sáng bạc từ cửa sổ hắt vào người hai cha con hồ ly, làm màu sắc trên cơ thể Mặc Trạch Dương hiện rõ ra khác biệt. Mặc tổng bước tới, nằm xuống bên cạnh, một tay ôm một bé, tiện thể sờ sờ bụng nhỏ một cái.

Kết quả-bị hai cái đuôi quất thẳng vào người!

Cả hai bé đều phản đối hành vi sờ bụng của hắn!

Làm vậy chẳng khác nào ám chỉ là bọn họ ăn nhiều quá còn gì!

Tên thú hai chân này rõ ràng là đang chê bọn họ mập!

Được rồi, dùng cân nặng đáp trả!

Hai bé hồ ly cùng lúc nhảy lên người Mặc tổng, lấy cái bụng bông xù xù mà úp thẳng vào mặt hắn!

Bị chôn dưới hai cái bụng lông mịn · Mặc tổng: "......"

Thật ra... hơi nặng thiệt ▼_▼

Mặc Uẩn Tề lại bắt đầu nằm mơ. Từ sau lần trước mơ thấy cảnh hai người xa nhau, hắn không còn thấy giấc mơ nào liên quan tới cả hai nữa. Vậy mà giờ đây, đột nhiên lại mơ thấy một trận đại chiến.

Nói đúng hơn, cảm giác chân thực đến mức khiến người ta không còn cho rằng đây là một giấc mơ nữa, mà là... ký ức.

Không rõ vì sao hai người họ lại có thể về bên nhau, chỉ nhớ trong mơ có người nói: "Nếu trời đất này không dung ta, vậy ta sẽ lật đổ trời đất này. Nếu tam giới không có chỗ để chúng ta đứng chân, vậy thì giữ lại tam giới này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta đành lật đổ tam giới, lục đạo này vậy." Người đứng giữa không trung vung kiếm, hất máu đỏ tươi khỏi lưỡi kiếm, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng khiến đám người đang truy sát họ lập tức biến sắc: "Muốn động đến y, các ngươi phải bước qua xác ta trước."

"Phản đồ!"

"Sắc mê tâm khiếu*!"

"Đồ điên!"

(*Sắc mê tâm khiếu: ý chỉ người bị sắc đẹp làm mê muội, mất lý trí.)

Trước những lời mắng nhiếc từ các lão giả đứng đối diện, người đàn ông chỉ nhếch môi cười lạnh, không buồn đáp lại.

Mặc Uẩn Tề cảm nhận được rõ ràng cái sự khinh thường ấy-khi ta nghe lời các người, sống trong cung điện cao cao tại thượng, thì ta là thần trong lòng các người. Nhưng khi ta muốn sống cho chính mình, thì ta lại là kẻ phản bội. Nói cho cùng, đám người này cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Trời đất này, tam giới này, lục đạo này-giữ lại để làm gì?

Hình ảnh trong mơ lại thay đổi.

Cố Giai Mính đang cầm một viên thuốc, nghi hoặc hỏi: "Cái này là thuốc gì? Ngon không? Mấy thứ gọi là đan dược này không có tác dụng gì với ta hết á, ta ăn chỉ để nếm vị thôi, có thơm, có ngọt, có đắng, có chát, viên này vị gì vậy?"

"Đừng ăn!"

Hắn không kịp cản lại động tác của y, chỉ có thể trơ mắt nhìn y nuốt đan dược xuống. Bất lực nói: "Đó là dựng tử đan, ngươi muốn sinh một con tiểu hồ ly hay là sinh tiểu tiên đồng?"

"Cái này..." Cố Giai Mính ngó nghiêng, "Chắc không có tác dụng gì với ta đâu, ta ăn đan dược như ăn kẹo quen rồi, không sao cả."

"Ngươi đã ăn mấy viên?"

"Không nhớ nữa, lần này có nhiều lắm, ta ăn hết rồi. Ăn xong rồi đi cướp tiếp, dù sao trên người bọn họ cũng đem theo nhiều mà." Y hoàn toàn chẳng màng tới mình ăn cái gì, nằm sấp trên lưng hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn, vẫn không quên nhắc lại một lần nữa: "Đã nói rồi đó, ngươi không được bỏ lại ta một mình. Nếu có chết, cũng phải chết cùng nhau."

Hắn bật cười, vỗ nhẹ vào tay y đang siết lấy eo mình: "Yên tâm, ta sẽ không để tương lai của chúng ta kết thúc trong tay bọn họ đâu. Ta sẽ tìm một nơi không ai có thể tìm được, để mãi mãi, mãi mãi ở bên cạnh ngươi."

Còn chuyện sau đó rốt cuộc đã xảy ra điều gì, Mặc tổng vẫn chưa kịp nhớ ra, vì hắn vừa bị một bàn chân nhỏ nhắn, mềm mềm múp múp đạp trúng cằm, bị đá tỉnh luôn!

Mặc Trạch Dương giở trò! Đêm nay nhóc không chịu ngủ một mình, nhất quyết chen lên giường lớn của ba ba và daddy, kết quả là nhóc con này ngủ không yên, lại còn đá lung tung suốt giấc.

Nhìn một lớn một nhỏ nằm ngủ ngon lành bên cạnh, sắc mặt Mặc Uẩn Tề dịu hẳn xuống. Hắn vòng tay ôm chặt cả hai vào lòng, lặng lẽ cảm nhận lấy giây phút yên bình này.

Vì sao đứa nhóc đang nằm trong vòng tay hắn không phải được sinh ra từ bệnh viện... Hình như bây giờ hắn đã có đáp án rồi.

Ánh mắt Mặc Uẩn Tề dừng lại trên dấu ấn ở mu bàn tay mình-theo thời gian, dấu này càng lúc càng rõ nét, hình dáng giống hệt miếng ngọc mà hắn luôn đeo bên người. Còn miếng ngọc thật đang đeo trên cổ kia thì mỗi ngày một nhạt màu, như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Tại sao ký ức của hắn lại nằm trong miếng ngọc này? Và tại sao miếng ngọc lại ở trong tay Cố Giai Mính? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến y mất đi ký ức về kiếp trước? Những điều này, đến nay vẫn chưa có lời giải.

Chỉ có một điều hắn biết chắc: bảo bối lớn và bảo bối nhỏ của hắn đang ở đây, bên cạnh hắn. Và hắn-là người duy nhất có thể bảo vệ hai người họ suốt cả cuộc đời.

Mặc tổng ngắm luồng lôi quang nhảy ra từ đầu ngón tay mình, tiện tay nắn nó thành hình dáng một bé hồ ly nhỏ. Một lúc sau, khoé miệng hắn giật giật-đây đã vượt quá giới hạn của một con người bình thường rồi.

Cố Giai Mính nheo mắt lại, khẽ hỏi: "Tối rồi không ngủ, anh đang làm gì vậy đó?"

Lén nhìn em lâu lắm rồi đó!

Mặc Uẩn Tề nhỏ giọng trả lời: "Đang nghĩ... về việc có nên đi khám sức khoẻ không."

Cố Giai Mính trợn mắt, không ngờ Mặc Uẩn Tề cũng có lúc trẻ con như vậy, nửa đêm không ngủ mà còn chơi mấy trò lén lút ngốc nghếch, chậc chậc...

Khoan đã-cái gì trên ngón tay đó?!

Cố Giai Mính bật dậy như lò xo: "Anh biến thành như vậy từ khi nào vậy hả?!"

Lén giấu chuyện mình đã nhớ ra rất nhiều thứ · Mặc tổng: →_→