"Suỵt!" Mặc Uẩn Tề lo đánh thức Mặc Trạch Dương, vội nhắc nhở Cố Giai Mính giữ bình tĩnh: "Mai nói, ngoan ngoãn ngủ đi."
"Anh từng thấy yêu tinh nào ngủ không?" Cố Giai Mính bật dậy, kéo hắn ra ngoài. Sự thay đổi quá nhanh khiến y thấy không thể yên tâm-mới đó thôi mà, Mặc Uẩn Tề đã chẳng còn chút gì giống một thú hai chân bình thường nữa. Người phàm không thể nào điều khiển được linh khí, huống chi còn dùng lôi quang tạo hình bé hồ ly như vừa rồi, linh hoạt như nối liền với thân thể. Lôi vốn là loại khí chí cương chí liệt, chuyên khắc chế yêu ma quỷ quái, người có thể nắm giữ nó vốn đã hiếm, mà điều khiển đến mức này thì... không thể nào là người thường.
Sức mạnh đó từ đâu tới? Có ảnh hưởng xấu tới sức khỏe hắn không? Đối diện thứ gì vượt khỏi tầm kiểm soát, Cố Giai Mính sao có thể không lo lắng?
Mặc Uẩn Tề bị kéo ra khỏi phòng ngủ, suýt nữa bật cười. Không biết những yêu tinh khác thế nào, nhưng bé yêu tinh của hắn trước mặt thì vừa thích ngủ vừa rất ham ăn. Tất nhiên, sự thật này không thể nói toạc ra, bởi Cố Giai Mính còn đang muốn phủ nhận chính mình.
Ra đến phòng khách, Cố Giai Mính lập tức sờ hắn từ đầu đến chân kiểm tra. Sự thật chứng minh: sức khỏe Mặc Uẩn Tề tốt vô cùng, không có dấu hiệu gì bất ổn.
Vậy thì linh lực này từ đâu ra? Là tự sinh sao? Đến mức này, chính y cũng không dám chắc nữa. Y nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: "Anh là con người thật không? Không giấu em chuyện gì chứ? Anh là yêu tinh đúng không, nói thật đi, em chịu được."
Y ngừng một chút rồi càng nghi ngờ hơn: "Không phải anh là hồ ly lông đen thật đấy chứ? Vì không biết liếm lông nên giả dạng làm người? Có phải đạo hạnh anh còn cao hơn em không, nên em không phát hiện được?"
Hồ ly tinh đen · Mặc tổng: -_-||
Để kiểm tra sức mạnh hiện giờ của hắn tới mức nào, Cố Giai Mính tháo luôn cái tay nắm cửa inox, đưa cho Mặc Uẩn Tề: "Thử chẻ ra coi!"
Mặc tổng nửa khóc nửa cười nhận lấy. Dù biết y tùy hứng, hắn vẫn chiều theo. Lôi quang lóe lên nơi đầu ngón tay, chỉ trong chớp mắt, tay nắm cửa đã bị chẻ thành bốn năm mảnh nhỏ, kích thước rút lại một nửa vì nhiệt độ, vừa bị cắt vừa bị nung. Mặc tổng đỡ trán-chuyện này thật sự không còn giống người nữa.
Cố Giai Mính trừng to mắt kinh ngạc, bị sức mạnh kia dọa cho choáng váng. Trong lòng thầm thề: sau này tuyệt đối không chọc giận Mặc Uẩn Tề, nếu không có khi bị đánh thật cũng nên. Nói đi cũng phải nói lại, tổ tiên nhà Mặc Uẩn Tề rất có thể là bà chằn lửa-vừa dữ, vừa keo, còn không cho tiền tiêu vặt!
Mặc tổng bất đắc dĩ thở dài: "Em nhìn anh bằng ánh mắt gì thế? Tay nắm cửa này là em tháo ra đó, ngày mai nhớ đền tiền cho người ta."
"Em đâu có làm hư!" Cố Giai Mính bị kiểu đổi trắng thay đen này làm cho khiếp vía. Rõ ràng là bị anh làm hư mà! Phá của công thì ai làm hư người đó đền chứ? Em chỉ tháo ra thôi, còn gắn lại được. Là do anh chẻ hỏng rồi, chuyện này đâu phải lỗi của em!
Nhưng ánh mắt Mặc tổng nói rõ rành rành: "Đừng có mơ quỵt nợ. Em làm hư đấy."
Rồi rồi rồi, nợ vợ thì cũng là nợ. Cố Giai Mính vừa sờ túi vừa nghĩ tới số tiền tiêu vặt trong bóp-nghĩ xong suýt rơi nước mắt. Ít đến đáng thương, gần như không có. Mà y lại chẳng có thói quen mang tiền mặt. Một ảnh đế mà khổ đến mức này, thật quá đáng thương!
Cố Giai Mính bất đắc dĩ vỗ vỗ ngực Mặc tổng: "Thôi, mai em quét mã trả. Đi, lên sân thượng phơi trăng với em đi, em dạy anh tu hành."
Mặc Uẩn Tề không nhịn được cười, ôm y vào lòng, xoa đầu rồi hôn nhẹ lên má: "Anh không hứng thú với phơi trắng đâu."
"Chậc ~ có người dạy là tốt rồi còn kén chọn nữa. Vậy nói nghe coi, anh hứng thú với cái gì?"
"Với em."
"Anh nói thật đấy hả? Em đang muốn đánh anh nè. Đánh thiệt á, không giỡn đâu."
Mặc Uẩn Tề đáp lại bằng một nụ hôn lên môi, hoàn toàn không sợ hãi. Cố Giai Mính có nỡ đánh hắn đâu, mấy trận trước toàn là vuốt đuôi đập nhẹ, hay bụng lông xù đè lên người, chứ chưa từng mạnh tay bao giờ.
Y trừng hắn một lúc, rồi cắn môi, nâng mặt hắn lên-hôn trả!
Mặc tổng chẳng chịu thua, ôm eo y hôn đáp, mang theo chút khiêu khích: "Có giỏi thì hôn trả đi!"
Cố tiểu yêu mà thua sao? Không đời nào! Vậy là y lại khí thế hôn trả lần nữa!
Hai người cứ em hôn một cái, anh hôn lại một cái, y như trò chơi trẻ con. Nhưng Mặc tổng bắt đầu không hài lòng, muốn đổi trò... sâu hơn. Vừa đè Cố Giai Mính lên tường thì-cạch! cửa phòng sau lưng bật mở.
Giọng trẻ con đầy uất ức vang lên: "Ba ba với daddy lại ăn vụng nữa đúng không!"
Lần nào cũng thừa lúc nhóc ngủ mà ăn vụng! Mặc Trạch Dương tỏ vẻ phẫn nộ. Rõ ràng ba nhóc đã bị daddy dạy hư rồi!
Thật sự rất muốn ăn vụng một trận · Mặc tổng: "......"
Không ăn được gì, mà còn phải nhịn-chi bằng khỏi gạ!
Lẽ ra lần này Cố Giai Mính có thể bình tĩnh-bởi y thật sự không ăn vụng gì cả! Nhưng nghĩ tới chuyện hành động ám muội ban nãy có thể "dạy hư" con, y đành ngậm ngùi đội cái nồi này. Đúng, họ chỉ chạy ra ăn vụng... thạch trái cây thôi! Mềm, thơm, còn nóng hổi!
Mặc Trạch Dương trề môi, chạy nhanh về giường, chui vào chăn ngủ luôn. Giây sau đã phát ra tiếng thở đều đều, còn khẽ ngáy, cứ như vừa rồi chỉ là mộng du.
Cố Giai Mính câm nín, giật giật khóe miệng-đứa nhỏ này, ngủ cũng không yên vì sợ ba ba với daddy ăn vụng. Cái tật ham ăn này là giống ai chứ?!
Thấy nhóc con lại chìm vào giấc ngủ, Mặc Uẩn Tề tiện tay khép cửa phòng, xoay người nhìn thẳng vào mắt Cố Giai Mính. Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm. Hắn vuốt nhẹ tóc y, cúi đầu hôn lên khoé môi, chưa để Cố Giai Mính kịp lên tiếng đã khóa lại bằng một nụ hôn sâu, đến khi y hoàn toàn không còn phản kháng mới chịu dừng.
"Đã lỡ đội cái nồi ăn vụng rồi, không ăn thật thì uổng công lắm." Mặc tổng lơ đẹp phản đối của Cố Giai Mính, kéo y vào phòng ngủ khác, khí thế mãnh liệt đến độ không còn giống người.
Cố Giai Mính định kéo chăn chui vào, đã bị Mặc tổng đè xuống, dáng vẻ như sắp thực hiện lời cáo buộc ăn vụng đến nơi.
Nửa đêm, không ngủ được, thì phải... ăn no bụng cái đã!
"Cưng à, sinh thêm một tiểu tiên đồng đi." Mặc Uẩn Tề đang động tình, cúi đầu hôn lên trán Cố Giai Mính, nhưng đổi lại là một hàng dấu răng hằn trên cằm-không cần tiểu tiên đồng! Chỉ muốn tiểu hồ ly thôi!
Mãi đến gần sáng, hai người mới nhắm mắt nghỉ được một chút. Nhưng trong cơn mơ màng, Mặc Uẩn Tề vẫn bị ký ức vây lấy. Dù không cố nhớ, đầu óc hắn vẫn không ngừng hiện lên những chuyện của quá khứ, từng đoạn từng đoạn đều là ký ức liên quan đến Cố Giai Mính, ngày một nhiều hơn.
Trời vừa hửng sáng, Cố Giai Mính nằm trong lòng hắn, ủi tới ủi lui, mở mắt ra là thấy một bờ ngực trần trước mặt. Y mơ màng chớp mắt: "Lão Mặc, hình như lúc nãy em mơ thấy một chuyện."
Mặc Uẩn Tề bật cười, đưa tay sờ má y: "Chuyện gì?"
"Chuyện trước khi anh biến thành người ấy. Anh nói anh không muốn làm chủ gì đó, muốn ở bên em, sau đó anh gϊếŧ rất nhiều người, nhưng em không ghét bỏ anh. Nghĩ lại thấy em thật là vĩ đại ghê, cảm ơn em đã yêu anh đến vậy đi, chắc chắn anh là vợ bé nhỏ của em."
Mặc Uẩn Tề khẽ nhíu mày. Cố Giai Mính cũng đang dần nhớ lại sao? Có lẽ do tâm trí em ấy thuần túy hơn, cảm xúc mạnh hơn nên dễ dàng chìm vào ký ức mà không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật. Bởi vậy mới có thể thản nhiên nói "nhớ ra một ít chuyện" như thế.
"...... Vậy anh phải cảm ơn em thật rồi, vì đã yêu anh nhiều như vậy." Mặc Uẩn Tề siết chặt vòng tay, ôm y vào lòng. Nhưng sắc mặt hắn dần trầm xuống-nếu Cố Giai Mính khôi phục ký ức thật, vậy liệu y còn có thể sống vô tư như bây giờ không? Hắn chỉ muốn y tiếp tục vui vẻ như hiện tại, làm những gì y thích, sống một cuộc đời nhẹ nhàng.
Cố Giai Mính vỗ nhẹ lên lưng hắn, ý bảo: buông ra cho em nằm thêm chút. "Để em nằm một tí nữa, biết đâu lại nhớ thêm được gì. Em muốn biết ai đánh anh, tại sao anh lại thành người, em về xử hắn!"
Mặc tổng: "......"
Với bản tính của hắn, kẻ thù không bao giờ có kết cục tốt. Điểm này hắn rất chắc chắn. Bé hồ ly nhà hắn nghĩ hắn yếu đuối quá rồi.
"A! Không đúng, cọng cỏ kia nói là sau cùng anh chém đứt hết linh mạch của thế giới kia, khiến linh khí tam giới cạn kiệt sắp biến mất, nên tiên, yêu, ma gì cũng đều biến thành người bình thường hết." Cố Giai Mính nằm đó thở dài, "Không nhớ nổi gì thêm, giá mà nhớ ra được thì tốt quá, trước kia bọn họ bắt nạt em, còn ép em tự sát nữa, hừ, lũ khốn!"
Mắt Mặc Uẩn Tề chợt rút lại, mặt lạnh đi, kéo mạnh Cố Giai Mính vào lòng: "Ai nói cho em biết?"
Cố Giai Mính chớp mắt, không hiểu sao hắn lại căng thẳng đến vậy: "Có một cọng cỏ yêu nói với em. Cậu ta bảo là do em trồng, giờ đến tìm em. Từ lúc gặp cậu ta, em bắt đầu nhớ ra một ít chuyện. Nhưng mà là chuyện đời trước thôi."
Y ngáp một cái, hóa thành bé hồ ly rúc trong ngực hắn, vừa rúc vừa cọ như thể vẫn thấy chưa đủ gần. Chỉ đến khi được Mặc Uẩn Tề ôm chặt, ấn hẳn vào lòng, y mới chịu yên vị, lười biếng nói: "Không, không phải đời trước đâu, với em thì đó là chuyện trước khi mất trí nhớ. Nhưng mà em không quan tâm, quá khứ thì cho nó qua. Giờ em tìm được anh, chúng ta có Mặc Trạch Dương, có thể ở bên nhau là đã hạnh phúc rồi. Đống ký ức đó có cái lợi là cho em biết anh không phải con người, anh sẽ không dễ chết, sẽ mãi ở bên em, như vậy là đủ."
Chuyện cũ, y thật sự không đặt nặng.
Là một yêu tinh sống vì hiện tại, Cố Giai Mính nghĩ cực kỳ đơn giản: được ở bên người mình yêu, được sống vui vẻ là đủ, mọi thứ khác có thể không màng.
Mặc Uẩn Tề siết chặt vòng tay, cả người run lên vì xúc động. May mắn thay, bản tính của đứa ngốc này vẫn không đổi. Thứ mà y theo đuổi từ đầu đến giờ, vẫn chưa hề thay đổi.
Cố Giai Mính cười tươi, "vèo" một cái biến lớn, xoay người đè lên người Mặc Uẩn Tề, nằm trên nhìn xuống: "Anh khống chế được lôi như thế, chắc đã nhớ lại chuyện trước kia rồi phải không? Em chưa kịp phát hiện, anh giấu kỹ thật nha, còn gạt em nữa."
Mặc Uẩn Tề đưa tay xoa đầu y, ôm y nằm lên ngực, hôn khẽ lên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: "Anh cứ tưởng mình bị tâm thần phân liệt, sợ em sợ nên không dám nói."
Thật ra, hắn chỉ không muốn làm y nhớ lại.
Cố Giai Mính bị chọc cười, không nghi ngờ gì: "Anh lúc nào cũng lý trí, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, có lý do. Ký ức là ký ức, liên quan gì đến tâm thần phân liệt chứ? À đúng rồi, em cho anh xem cái này!"
Y hào hứng ngồi dậy, giơ móng lên: "Biến!"
...Không có gì xảy ra.
"Biến nữa!"
"Á? Kiếm của em đâu rồi?"
Mặc Uẩn Tề nghĩ một chút, đột nhiên trên đầu Cố Giai Mính xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen. Hoa văn trên thân kiếm phức tạp, không giống phong cách thế giới này. Kiếm phát ra khí tức vui sướng như trẻ con thấy cha mẹ trở về sau bao ngày xa cách, phấn khích muốn nhào tới. Mặc Uẩn Tề nheo mắt: "Có phải cái này không?"
Cố Giai Mính phấn khích bắt lấy: "Anh nhìn nè! Trên kiếm có chữ 'Mặc', giống hệt chữ của anh!"
Vừa thấy kiếm, Mặc Uẩn Tề đã nhận ra-đây đúng là kiếm của hắn, hắn vẫn nhớ cách sử dụng.
Nghĩ vừa dứt, thanh kiếm thu nhỏ lại bằng ngón tay cái. Cố Giai Mính "oa" một tiếng, muốn lấy dây đỏ xâu lại, đeo lên cổ.
Mặc Uẩn Tề mỉm cười, đưa tay vuốt thân kiếm. Trong ký ức, dường như Cố Giai Mính rất muốn có thanh kiếm này, nhưng vì nó không hợp phong cách nên hắn đã đổi cho y một thanh đao to bản khí thế ngút trời. Thanh đao đó thất lạc ở đâu, hắn vẫn chưa nhớ ra.
Lúc này, Mặc Trạch Dương đã dán mặt vào cửa, u oán nhìn hai người: "Không ngờ ba ba với daddy bỏ con một mình bên kia! Có phải lại lén ăn đồ ngon không? Con nhìn hai người rất lâu rồi mà ba ba daddy không thèm nhìn con một cái! Ba ba daddy không thương nhãi con một chút nào luôn á???"
Câu cuối cùng, là gào lên! Từ giọng nói nghe ra được bi phẫn đậm đặc của Mặc nhãi con!
Hai vợ chồng đang mải nghiên cứu trường kiếm: "......"
Không thể như vậy được! Phải thương con chứ!
Cả hai vội vã ngồi dậy, chạy lại ôm con.
Và kết cục của "ăn vụng" là... phải đồng ý với vài yêu cầu của tiểu Mặc Trạch Dương.
Dù trong lòng nghi ngờ bé tể tử có âm mưu "gài bẫy", nhưng Cố Giai Mính cũng không nỡ vạch trần.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Giai Mính đành phải mặc một cái áo cổ siêu cao để che đi vết hôn đêm qua để lại.
Bởi vì Mặc tổng không cho phép y dùng pháp thuật để xóa đi-làm thế sẽ mất đi cảm giác thành tựu!
Chưa kịp sửa soạn xong xuôi, tổ chương trình đã tới gọi cửa-buổi ghi hình tiếp theo sắp bắt đầu!
Cố Giai Mính vuốt cổ, âm thầm nghiến răng: hôm nay nhất định phải thể hiện cho thật tốt! Phải để mọi người biết-trong cái nhà này! Ai mới là chủ!