Chu Hành Xuân dừng lại, quay đầu dò xét nàng, nhàn nhạt nói: “Hàng năm Thái Y viện chúng ta đều phải phái Thái y tuần tra các châu quận, kiểm tra các nha thự dược y, đào tạo y sĩ, tuyển chọn nhân tài, thu thập điển tích y dược, nếu ngươi thật sự muốn né tránh, ta và Hạ Du có thể giúp ngươi.”
“Không phải lúc trước ngươi muốn soạn quyển “Dược điển” sao, lão phu rất mong chờ, nếu sách này có thể khắc bản (*) sẽ là phúc cho ngàn đời sau, Tiểu Nhiêu à, ta thật lòng mong ngươi tiếp tục viết, hoàn thành đại nghiệp này!” Chu Hành Xuân nói một cách nghiêm túc.
(*) Khắc bản: in ấn.
Phó Nhiêu nghe vậy, trong lòng cuộn trào, không ngờ khó khăn dày vò nàng mấy đêm nay lại có lối thoát. Mấy ngày nay nàng suy nghĩ đêm ngày, chỉ mong tìm được cách vẹn toàn, tránh tai mắt mọi người để sinh hạ hài tử.
Nhưng nếu nghĩ kỹ Hoàng đế chắc chắn luôn để mắt tới nàng, nếu tùy tiện rời đi, sợ là khó thành.
Nhưng nếu lúc này tuân lệnh Thái Y viện, đi thị sát các nơi thì danh chính ngôn thuận, Hoàng đế sẽ không hoài nghi.
“Cảm tạ, cảm tạ Chu Thái y! Ngài nhất định có thể giúp ta.” Nàng rưng rưng nước mắt.
Chu Hành Xuân trìu mến nhìn nàng: “Không vội, không vội, đợi mấy ngày nữa, lão phu sẽ bắt mạch cho ngươi trước mặt bệ hạ, giúp bệ hạ giải trừ mối nghi ngờ, sau đó ta sẽ thương lượng việc này với Hạ Du.”
Chu Hành Xuân cũng không nghĩ Phó Nhiêu đã mang thai, chỉ là cho Hoàng đế một câu trả lời thỏa đáng mà thôi, cho nên giọng điệu của ông rất bình thường.
Phó Nhiêu nghe vậy khóe môi run run, da đầu nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào vị Thái y già đang thong thả từ từ đi ở phía trước. Có một khoảnh khắc nàng muốn thốt ra lời cầu xin ông giúp nàng che giấu, nhưng nghĩ đến đây là tội khi quân, Chu Hành Xuân sẽ không giúp nàng, cũng chẳng
dám giúp nàng. Nàng mắc nợ nhiều như vậy, những chuyện này chỉ có thể một mình nàng gánh vác.
Cứ đi từng bước một, nếu như vượt qua được cửa ải này, nàng sẽ tự do, thân thể của mẫu thân đã tốt hơn rất nhiều sau khi dùng hoa Ngũ Hành Linh Đằng, hiện tại đệ đệ cũng vững chân tại Quốc Tử Giám, chăm chỉ học hành, hai năm nữa có thể tham gia thi khoa cử.
Nếu nàng lấy cớ đi tuần để rời khỏi kinh thành hai năm, sau đó bí mật sinh con ở nơi xa rồi quay về kinh thành sau hai năm, sắp xếp hài tử trong tiệm thuốc rồi mượn danh nghĩa của hai vị quản sự tiệm thuốc để che giấu hài tử thì đó không phải là chuyện khó.
Phó Nhiêu chậm rãi thở ra một hơi, đuổi theo bước chân của Chu Hành Xuân.
Tầm hai khắc sau, hai người đến cung Khôn Ninh.
Lúc này trên hành lang ngoài cửa cung Khôn Ninh đã có một thái giám áo tím đứng chờ, dẫn hai người cùng đi vào khám bệnh.
Khi bước vào nội điện chỉ thấy Hoàng hậu cùng mấy cung phi ngồi ở trên giường đất nói chuyện phiếm, trong đó có một người mặc áo bông ngắn hoa hải đường, một chiếc váy dài màu xanh lam, sắc mặt ôn hòa, dịu dàng, đuôi mắt điểm một nốt ruồi đỏ như máu, vô cùng nổi bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu nhìn chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi quen thuộc.
Hoàng hậu thấy Chu Hành Xuân ôm theo hòm thuốc đi vào điện, hơi sửng sốt rồi lại cười nói: “Ơ, làm phiền tới Chu lão Thái y rồi.”
Chu Hành Xuân buông hòm thuốc xuống, hành lễ với Hoàng hậu: “Đã lâu lão thần chưa bắt mạch cho nương nương, hôm nay đã chủ động xin ra trận… cũng thỉnh an các vị nương nương.” Ông cũng thi lễ với chúng phi.
Chu Hành Xuân đã qua lại trong hậu cung nhiều năm, ở trước mặt các cung phi vẫn rất bình tĩnh.
Phó Nhiêu cũng đặt túi thuốc xuống mặt đất, quy củ hành lễ.
Hoàng hậu tươi cười, giơ tay lên nói: “Mau đứng lên, người đâu, dọn chỗ cho hai vị.”
Chu Hành Xuân vội vã xua tay: “Không được, nương nương đừng để thần mất mặt.”
Hoàng hậu lại sờ tay áo nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi, một người là danh y triều đình, lão viện chính Thái Y viện, một người là Huyện chúa nhị phẩm đương triều, tại sao không đủ tư cách ngồi?” Dứt lời, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Phó Nhiêu.
Cung nhân lập tức bưng ghế gấm tới, Chu Hành Xuân và Phó Nhiêu đành ngồi xuống.
Hoàng hậu vẫn chưa vội kêu hai người xem bệnh mà chỉ vào Phó Nhiêu, nói với vị phi tử có nốt ruồi hứng lệ kia: “Ngu Phi muội muội, đã nhiều lần ngươi nói muốn gặp vị Phó Thái y này một lần, hôm nay bổn cung đã gọi cho ngươi rồi đây.”
Phó Nhiêu nghe vậy lập tức vội đứng lên, quỳ gối hành lễ với Ngu Phi.
Ngu Phi đã quan sát Phó Nhiêu từ trước, thấy vậy đứng dậy tiến về phía Phó Nhiêu, lại nắm cổ tay nàng, sắc mặt ẩn hiện chút kích động.
“Phó cô nương, ta đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, lại nghe nói ngươi là người Thanh Châu, chắc tổ mẫu ngươi chính là “Vương nương tử” nổi danh khắp hai châu Thanh, Giao đó?”
Phó Nhiêu sững sờ: “Tại sao nương nương biết khuê danh của tổ mẫu ta?”
Viền mắt Ngu Phi phiếm hồng, nàng ấy kéo Phó Nhiêu nghẹn ngào rơi lệ nói: “Năm đó dịch bệnh ở Giao Châu hoành hành dữ dội, tổ mẫu ngươi đã cứu mạng cả nhà ta, cha mẹ ta muốn cảm ơn bà ấy nhưng bà ấy lại không chịu, sau đó cả nhà ta dời đến kinh thành, lại phái người đi tìm lão nhân gia, nghe nói bà ấy đã bị bệnh chết, khi mẫu thân ta lâm chung vẫn cứ day dứt việc này, không ngờ hôm nay ta lại được gặp đời sau của ân nhân, xin hãy nhận của ta một lạy.”
Ngu Phi nói xong, lui về phía sau một bước muốn lạy Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vội vã né tránh, thuận tay đỡ nàng ấy lên: “Nương nương, không được!”
Ngu Phi cầm khăn lau nước mắt, mỉm cười với nàng : “Bây giờ ngươi đã làm Thái y, tốt quá, sau này ta có bị đau đầu nhức óc, chắc chắn sẽ cho gọi ngươi vào cung, ta cũng có người cũ để tâm sự.”
Một cung phi trẻ tuổi ngồi đằng sau Hoàng hậu, đầu cài đầy châu ngọc, lười biếng vuốt ve chiếc vòng trên tay, liếc nhìn Phó Nhiêu một cái với vẻ ngạo mạn, nhắc nhở với giọng điệu đặc trưng của Giang Nam: “Ngu Phi tỷ tỷ, hôm nay hai vị Thái y tới là để xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng có lải nhải, nói không ngừng nữa.”
Ngu Phi cũng không giận, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Nhiêu, trở lại ghế của mình.