Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 105



Bên này Chu Hành Xuân đã ngồi quỳ trước mặt Hoàng hậu, bắt mạch cho nàng ấy.

Một lát sau lại để cho Phó Nhiêu bắt mạch, hai người thương nghị một lúc, vừa cẩn thận hỏi chứng bệnh của Hoàng hậu, kết hợp lại kê đơn, cho người đi bốc thuốc, đợi sắc thuốc.

Để tiện cho các nương nương trong hậu cung dùng thuốc, Thái Y viện cũng có hẳn một Điển Dược cục trong cung, một lát sau, nội quan đưa thuốc đến, hai Thái y lui xuống sắc thuốc.

Bên này cung phi thấy không còn sớm nữa, đều rời đi, trong điện chỉ còn lại một nữ tỳ tâm phúc của Hoàng hậu.

“Nương nương, tại sao hôm nay người lại trọng dụng một y nữ vậy?” Nữ tỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu, quỳ xuống bóp chân cho nàng ấy.

Hoàng hậu dựa người vào sạp mềm, kéo tấm chăn lông lên trước ngực, ánh mắt yếu ớt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi thì hiểu cái gì chứ, lần trước Phó Khôn bị người ta gây khó dễ ở Quốc Tử Giám, bệ hạ lập tức phái người đi chống lưng, có thể thấy bệ hạ thật lòng yêu thương nàng ta, còn tại sao chưa cho nàng ta vào cung, bổn cung đoán rằng có lẽ là Phó Nhiêu không chịu.”

Nữ tỳ cười nhạt nói: “Hừ, được vào cung là phúc phận mà nàng ta tu mấy đời cũng chẳng được, nàng ta còn có thể không bằng lòng sao? Nhất định là Hoàng thượng chê chuyện của nàng ta với Từ Gia, không muốn cho danh phận mà thôi.”

Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu: “Bệ hạ không phải nam nhân vô trách nhiệm, chắc là Phó Nhiêu không bằng lòng, tuy nhiên người mà bệ hạ muốn thì làm sao có thể thoát được? Cho dù bệ hạ không muốn cưỡng ép, bản cung cũng sẽ tạo cơ hội cho bệ hạ,

làm theo ý bệ hạ!”

Nữ tỳ ngạc nhiên, thất thanh nói: “Nương nương, người sẽ giúp Phó Nhiêu vào cung?”



Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ta đã không được sủng ái, đương nhiên phải kéo những người được sủng ái về phe mình, hôm nay bổn cung đối đãi khác biệt với nàng ta, là muốn cho nàng ta biết khi vào cung sẽ có ta là chỗ dựa. Nàng ta và Thục

Phi là kẻ thù không đội trời chung, nàng ta chỉ có thể dựa vào bổn cung.”

“Thì ra là vậy.”

Hoàng hậu giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, nhắm mắt xoa xoa: “Nàng ta trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dễ sinh, khi nàng ta sinh hạ Hoàng tử thì ta cần quan tâm đến tên ma bệnh kia làm gì!”

Nữ tỳ ngước mắt nhìn nàng ấy: “Nhưng nô tỳ thấy vị Phó cô nương này không giống kiểu mặc cho người định đoạt, nhỡ đâu nàng ta không chịu thì sao, không phải nương nương uổng phí thời gian à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hoàng hậu nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Dù nàng ta có giỏi chịu đựng thế nào thì khi nằm trên giường sinh, việc sống c.h.ế.t không do nàng ta định đoạt. Hoàng đế yêu nàng ta như vậy, khi nàng ta chết, yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn sẽ thương xót đứa bé kia, đã vậy lại do bản cung đích thân nuôi nấng, lo gì không được lập Thái tử chứ!”

Nữ tỳ kinh hãi: “Nương nương, người làm vậy…. có mạo hiểm quá rồi không, nhỡ đâu bị bệ hạ phát hiện ra, sẽ bị rơi đầu đấy!”

Hoàng hậu cười một tiếng, không hề để tâm: “Không phải đã có sẵn một tấm bia rồi sao? Khắp kinh thành đều biết Thục Phi và nàng ta không hợp, nàng ta vừa gặp chuyện, ngươi nói xem người đầu tiên bệ hạ nghĩ tới là ai? Thục Phi có chút thông minh nhưng không khôn ngoan, tự cho mình là tài giỏi nhưng lại gây thị phi khắp nơi. Phó Nhiêu chính là phúc tinh mà ông trời ban cho bổn cung để đối phó với Thục Phi, sao bổn cung có thể không tận dụng cơ chứ!”

Nữ tỳ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu nói: “Nương nương đây là một mũi tên trúng hai con chim, đúng rồi, nương nương, gần đây ngày nào Thục Phi cũng dẫn Tam Hoàng tử đi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu, dường như đang hợp sức với Thái Hoàng Thái hậu đối phó người.”

“Hừ, Thái Hoàng Thái Hậu đang có ý định gì, chẳng lẽ bản cung không biết sao? Lần trước bản cung đề cập với bệ hạ về việc ban hôn cho Thẩm Dữu, bệ hạ đã đồng ý, gần đây không ít người đến Thẩm phủ cầu hôn, lão nhân gia bà ta đang đau đầu lắm, nếu bà ta không bảo vệ được Thẩm Dữu thì bà ta đối phó với bổn cung còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Còn về phía Thục Phi, bổn cung sẽ sai người mang đến cho nàng ta một món ngon.” Hoàng hậu cúi thấp người, thì thầm bên tai nữ tỳ vài câu.

Nữ tỳ nghe xong trong lòng đã hiểu: “Cách này của nương nương khéo thật, xem ra Phó Nhiêu quả thật là trợ lực của nương nương.”

Hoàng hậu cười không nói.

Đến trưa, Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đã sắc thuốc xong, nếm thử rồi bưng đến cho Hoàng hậu uống. Sau khi uống thuốc xong, Hoàng hậu sai người ban thưởng hậu hĩnh cho hai người, còn kéo Phó Nhiêu trò chuyện không ngừng, khiến Phó Nhiêu cảm thấy lo lắng. Ngày hôm nay rõ ràng Hoàng hậu có ý nâng đỡ nàng, mục đích là gì?

Từ khi Phó Nhiêu biết được Hoàng hậu có liên quan đến cái c.h.ế.t của Trân Phi, nàng đã có chút cảnh giác và sợ hãi vị Hoàng hậu có khuôn mặt hiền lành nhưng trong lòng độc ác này.

May thay quy định của Hoàng đế được thực hiện đầy đủ, nếu không thì nàng không muốn xem bệnh một mình cho loại người này, để tránh bị nàng ấy gây khó dễ.

Hai người từ điện Khôn Ninh băng qua hành lang cung điện dài hướng về phía Nam, định quay trở lại Thái Y viện để dùng bữa. Lúc đi qua góc cửa điện Phụng Tiên đã thấy Lãnh Hoài An cười mỉm đứng chắp tay ở bên trong, đầu tiên y gật đầu cười với Chu

Hành Xuân, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhiêu, sắc mặt hơi căng thẳng.

“Huyện chúa, bỗng nhiên bệ hạ không khỏe, lão nô cả gan thỉnh Huyện chúa qua xem.”

Chu Hành Xuân liếc nhìn Phó Nhiêu liền hiểu ý Lãnh Hoài An, vội vã cáo từ.

Phó Nhiêu đeo túi thuốc, cắn môi đứng ở cửa ngách, vẫn không nhúc nhích: “Lãnh công công, nếu bệ hạ không khỏe, theo luật phải gọi hai Thái y, tại sao ngài lại chỉ cho gọi một mình ta?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com