Văn Cửu Tắc buông tay, ném thân thể mềm nhũn sang một bên.
Tiết Linh vừa bước xuống xe chưa được vài bước đã tận mắt chứng kiến anh hạ gục vài người. Động tác của anh thô bạo mà dứt khoát, hoàn toàn khác với dáng vẻ khập khiễng, chậm chạp trước đây khi ở trước mặt cô, như thể hai con zombie khác nhau.
Liếc nhìn Trần Tam trượt từ nắp capo xe xuống, Tiết Linh không nỡ nhìn thẳng, vội dời mắt khỏi cái đầu biến dạng của cậu ta.
“… Văn Cửu Tắc?” Cô khẽ gọi, giọng thăm dò.
Con zombie cao lớn quay đầu lại, thần sắc dữ tợn, bất ngờ gầm lên một tiếng đáng sợ, lao về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tiết Linh đã bị zombie đuổi đến mức hình thành phản xạ, lập tức áp dụng kỹ thuật luồn lách né tránh zombie trước đây.
Cô hét lớn: “Anh làm gì thế hả Văn Cửu Tắc! Aaaa đừng đuổi tôi!”
Anh vừa mới hạ sát người, sát khí bùng lên nên định tiện thể xử luôn cô sao?!
Rốt cuộc anh còn lý trí không vậy, sao lúc thì giống người, lúc lại chẳng khác gì thú!
Tiết Linh chạy vòng quanh xe hai vòng, cảm nhận tiếng bước chân của Văn Cửu Tắc luôn bám sát phía sau, không xa không gần. Cô bất ngờ dừng lại.
Nếu Văn Cửu Tắc thực sự muốn đuổi theo để ra tay, với tốc độ chớp nhoáng lúc anh đuổi hai người kia, cô hẳn đã bị tóm ngay vòng đầu tiên. Anh chỉ đang dọa cô thôi, đúng không?
Tiết Linh nghiến răng quay lại, biểu cảm trên mặt còn dữ tợn hơn cả zombie, rồi đ.â.m sầm vào một “bức tường”.
Mũi nhói lên, nước mắt trào ra – lần này không phải vì buồn, mà vì mặt bị đ.â.m đau.
Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này giờ cứng như đá.
Con zombie đang hăng m.á.u bỗng bế xốc cô lên, ôm vào lòng, còn nhấc lên nhấc xuống vài cái.
Thấy nước mắt chậm rãi chảy trên má Tiết Linh, Văn Cửu Tắc khựng lại, túm lấy áo thun bên trong của cô, kéo một góc áo lên lau mặt cho cô.
Tiết Linh bất ngờ bị kéo áo, để lộ áo lót và bụng, ngẩn người: “…”
Cô nghiến răng kéo áo xuống, giọng không kìm được mà to hơn: “Vừa nãy anh đuổi tôi làm gì? Dọa tôi vui lắm hả?!”
Cũng không hẳn, chỉ là thấy cô căng thẳng khi nhìn xác chết, Văn Cửu Tắc muốn cô thả lỏng một chút.
Vận động quả nhiên giúp người ta thư giãn, giờ cô đã bớt căng thẳng rồi đấy thôi.
“Trước giờ anh toàn giả bộ đúng không? Sao anh phải giả bộ? Rốt cuộc anh có phải zombie không, sao lại thành ra thế này? Anh chẳng phải về quê rồi sao, sao lại ở đây? Lâu thế rồi anh quay lại làm gì…”
“Anh đến tìm tôi thật à, hay chỉ tình cờ đi ngang qua? Sao anh không nói gì, anh thật sự không nói được hay lại giả vờ…”
Tiết Linh tuôn một tràng, lúc này chẳng cần câu trả lời, chỉ muốn trút hết cảm xúc.
Vừa nãy tưởng mình sắp chết, quay đi thì đám người định làm chuyện xấu đã chết, nhìn lại thì bạn trai cũ đã c.h.ế.t lại sống. Đời đúng là bể dâu.
Văn Cửu Tắc đưa tay vỗ nhẹ lưng Tiết Linh, cô tựa vào vai anh, cũng đưa tay ôm lấy anh.
“Huhu anh c.h.ế.t đâu mất mà không quay lại xin lỗi tôi.”
Nếu có thể nói, Văn Cửu Tắc giờ chắc chắn sẽ buông vài câu để xoa dịu nỗi buồn của Tiết Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chết bên vệ đường rồi, nhớ ra phải xin lỗi em, nên c.h.ế.t rồi vẫn bò dậy.
Nhưng giờ anh chỉ có thể đưa tay xoa đầu cô.
Tóc cô cạo ngắn hơn cả anh, lởm chởm như quả kiwi, sờ lên đúng là thích tay.
Nhân lúc Tiết Linh còn đang buồn, Văn Cửu Tắc tranh thủ sờ thêm vài cái.
Sau khi cảm xúc lên xuống như tàu lượn, Tiết Linh ngồi trên tảng đá bên đường, thần sắc đờ đẫn, kéo chặt áo khoác mỏng, nhìn Văn Cửu Tắc xử lý mấy cái xác.
Chiếc xe đẩy vừa chở Văn Cửu Tắc giờ chở mấy gã đàn ông mới chết. Văn Cửu Tắc như đổ rác, kéo họ đến chỗ có zombie.
Zombie chẳng kén chọn xác tươi, lao vào gặm ngay.
Xác mới c.h.ế.t biến thành zombie nhanh hơn người sống nhiều, chẳng mấy chốc mấy gã này gào rú bò dậy, rồi bị Văn Cửu Tắc lần lượt chặt đầu.
Tiết Linh lặng lẽ nhìn, đợi anh vứt d.a.o quay lại, ngẩng lên hỏi: “Anh muốn tạo hiện trường giả, làm như họ nội chiến, vô tình biến thành zombie rồi bị ai đó g.i.ế.c à?”
Không phải, chỉ là nhìn mấy thứ này ngứa mắt, muốn g.i.ế.c thêm lần nữa.
NhưngTiết Linh đã tìm lý do cho anh, Văn Cửu Tắc chẳng khách sáo, gật đầu theo ý cô.
Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước mặt cô, muốn đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng thấy móng tay đen xì, bèn bẻ một cọng cỏ khô trên mặt đất, dùng cọng cỏ cọ cọ cằm Tiết Linh.
Tiết Linh đang mải nghĩ, bị anh quấy rầy, lườm anh một cái, giật cọng cỏ trong tay anh, bẻ gãy vứt đi.
Văn Cửu Tắc lại bẻ một cọng khác, dưới ánh mắt hằm hằm của Tiết Linh, viết lên đất: “Lo gì?”
Phản ứng đầu tiên của Tiết Linh là: “Anh thật sự không nói được nữa à?”
Văn Cửu Tắc viết chữ “Có”, Tiết Linh vừa định hỏi sao không nói, đã thấy anh viết tiếp chữ “Gào”.
Không nói được, nhưng gào được.
“Đừng gào!” Tiết Linh cảnh cáo.
Rồi thần sắc cô trở nên nghiêm trọng, ngập ngừng mở miệng: “Sao anh lại thành ra thế này? Chẳng lẽ… anh bị bắt đi làm thí nghiệm kinh khủng gì à?”
Cô dường như nghĩ đến những thí nghiệm tàn nhẫn và những nạn nhân đáng thương trong phim, ánh mắt đã lộ vẻ lo lắng và quan tâm.
Văn Cửu Tắc lắc một ngón tay.
“Chẳng lẽ là trận mưa sao băng hồi đó, anh bị bức xạ từ thiên thạch!” Tiết Linh khẳng định chắc nịch.
Tuy không phải, nhưng nếu Tiết Linh thích lý do này, thì cứ thế đi.