Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 11:



Lý trưởng được nhị nhi tử của ông ta gọi về, vừa tới gần lều của mình, chưa kịp ghìm ngựa đã nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trước chuồng cừu, cúi người buộc lại sợi dây thừng lỏng lẻo trên hàng rào gỗ.

“Lý trưởng, ngài về rồi.” Triệu Thanh Sơn nghe tiếng vó ngựa, đứng thẳng dậy, phủi tay cho hết bụi và bước nhanh tới, thu vai cúi người, có chút ngại ngùng nói: “Lẽ ra ta phải tới sớm hơn, lại phiền ngài phải về một chuyến.”

“Việc nhỏ thôi, ta cưỡi ngựa đi lại một chút cũng không tốn sức.” Cù Lý trưởng lật người xuống ngựa, huýt một tiếng sáo, con ngựa đen tự đi về phía sau lều để ăn cỏ.

Triệu Thanh Sơn nhìn thấy hơi ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói: “Con ngựa này của ngài được huấn luyện thật nghe lời.” Hắn ta thèm lắm, nam nhân ai mà chẳng yêu ngựa, ở Đại Khang, hắn ta không có khả năng nuôi ngựa, giờ tới thảo nguyên, chỉ cần mua được là có thể nuôi được. Nghĩ đến đây, tinh thần hắn ta phấn chấn hẳn, lại liếc nhìn con ngựa cao lớn kia thêm một lần nữa.

“Lý trưởng, ngài xem bọn ta nhiều người như vậy chỉ dựa vào vài con cừu con thì không thể giải quyết được khốn cảnh nhất thời, đám nữ nhân muốn mua một cây kim một sợi chỉ cũng phải vay mượn khắp nơi, cuộc sống quả thực rất khổ sở. Làm phiền ngài mách nước, có việc làm ngắn hạn nào không? Bọn ta không ngại bẩn, không sợ khổ, chỉ cần có thể kiếm được một hai đồng tiền, cái gì bọn ta cũng có thể làm.”

Triệu Thanh Sơn đi theo Lý trưởng vào trong lều, đây là lần thứ hai hắn ta vào lều của người dân địa phương, bên trong, các sợi dây thừng được buộc rất tinh xảo, pha lẫn ba màu sắc, các đồ dùng không kém gì của các địa chủ lão gia.

“Việc thì thật ra là có, nhặt phân bò khô, xén lông cừu, sửa chuồng cừu chuồng bò, dọn dẹp phân… những việc này đều cần người, nhưng việc này ta phải hỏi ý Hộ huyện thừa xem ông ta nói thế nào đã.” Cù Lý trưởng đi ra cửa gọi nhi tử: “Trường Bình, đi xem Hộ huyện thừa có rảnh không, nếu rảnh thì bảo ông ấy sang đây, có việc cần bàn bạc.”

Triệu Thanh Sơn xoa xoa tay, đứng ngồi không yên: “Lý trưởng, để ta đi một chuyến cho, sao có thể phiền tiểu công tử được.”

“Hắn thì tính là tiểu công tử gì, nhi tử Hộ huyện thừa mới là công tử, nhà ta ngay cả một người hầu cũng không có, từ trước tới nay đều là con cái trong nhà chạy việc truyền lời gọi người.” Cù Lý trưởng cười lớn, quay lại pha hai bát trà sữa mang tới, nói: “Ngươi cũng đừng câu nệ, đều là đồng hương, nên giúp đỡ nhau nhiều hơn.”

“Từ Đại Khang tới Mạc Bắc, có thể đứng vững ở nơi tha hương đã là giỏi lắm rồi.” Triệu Thanh Sơn nhấp một ngụm trà sữa, vẻ mặt vẫn còn câu nệ, hắn ta đến nhờ người làm việc đáng lẽ phải mang theo chút lễ vật, nhưng nghèo tới nỗi ngay cả một bộ quần áo để thay cũng không có, lấy đâu ra thứ đáng giá, đành mặt dày tới, trong tình cảnh này làm sao có dũng khí để nhờ người ta lo liệu khắp nơi.

Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cũng là may mắn thôi.” Cù Lý trưởng không muốn nói thêm về việc này, vừa hay nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, ông ta ra đón và nói: “Lão Hộ à, Triệu Thanh Sơn và những dân chạy nạn kia muốn tìm việc làm, ông thấy sao?”

Ông ta muốn nhường ân tình này cho Hộ huyện thừa, vào thời điểm này hàng năm, các gia đình đều thiếu người xén lông cừu, giới thiệu lao động ngắn hạn đương nhiên phải ưu tiên những gia đình có quan hệ tốt.

“Đây là việc tốt, nhà Bật Lực Cách, nhà Bạch Âm, nhà Thiếu Bố chẳng phải đều thiếu người sao?” Hộ huyện thừa cũng không vào trong lều, gật đầu với Triệu Thanh Sơn, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Năm ngoái, nô lệ của nhà Ba Hổ chuộc thân đi khá nhiều, nhà hắn cũng thiếu người, ngươi tìm thêm mấy người tay chân nhanh nhẹn, thật thà để giới thiệu tới đó đi.”

“À, được, nếu ông đã đồng ý, trưa nay ta sẽ qua sắp xếp cho.” Cù Lý trưởng ngẫm nghĩ một chút, mấy gia đình này đều có quan hệ với Hộ huyện thừa.

“Ừ, ngoài việc này ra còn có chuyện gì khác không?” Hộ huyện thừa hỏi.

“Có, còn một số việc nữa, vào trong ngồi nói chuyện đã.” Cù Lý trưởng nhìn Triệu Thanh Sơn, nói: “Nếu ngươi không có việc gì thì về trước sắp xếp đi.”

“Có việc có việc, có một số người tìm ta nói muốn dọn ra ngoài ở, chỗ bọn ta bên kia không phải vẫn còn khá nhiều lều trống sao, ta muốn hỏi xem có cho thuê không?” Triệu Thanh Sơn vội vàng nói.

“Không thể cho các ngươi thuê được, đó là lều do cấp trên phân xuống để chuẩn bị cho dân chạy nạn, sau này sẽ còn có đợt dân chạy nạn thứ hai thứ ba tới.” Hộ huyện thừa xua tay, nhìn Cù Lý trưởng và nói: “Một số nhà chăn nuôi không phải có lều trống sao, ông đi hỏi thử, ai muốn thuê thì thỏa thuận giá cả rồi cho họ thuê.”

Cù lý trưởng thức thời không tự ý vượt mặt mà làm việc, ông ta cũng để lại một chút lợi lộc Cù lý trưởng.

“Được, trưa nay ta ăn cơm xong sẽ đi qua.” Cù Lý trưởng nháy mắt ra hiệu cho Triệu Thanh Sơn.

“Làm phiền hai vị rồi.” Triệu Thanh Sơn cúi người, bước nhanh rời đi.