“Ba Hổ, ta đang định tới nhà tìm ngươi, ngươi đang định đi đâu thế?” Buổi chiều rảnh rỗi, Hộ huyện thừa một mình đi về phía hạ nguồn sông, chưa tới nơi đã thấy người, lén lút như kẻ trộm, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“Đi dạo thôi, không làm gì cả, phu tử tìm ta có việc gì dặn dò?” Trên đường còn có người khác, Ba Hổ không định nói chuyện ở đây, quay người nói: “Về nhà đi, đại ca ta có mang về một ít trà, nói là pha nước lã uống, ta không quen, nấu trà sữa thì vị lại nhạt, thấy ngài ta mới nhớ ra ngài chắc sẽ thích hương vị đó.”
Hai năm đầu khi mới tới Mạc Bắc, Hộ huyện thừa từng dạy học ở tư thục, Ba Hổ là một trong những học trò đầu tiên của ông ta, sau này ông ta tới huyện nha làm kế toán cũng là nhờ một chút quan hệ với lão tử của Ba Hổ, những năm này vẫn luôn giữ liên hệ.
“Giờ mới nhớ ra ta, đáng lẽ ngươi phải mang tới sớm hơn chứ.” Hộ huyện thừa cũng đã nhìn rõ thứ Ba Hổ đang cầm trên tay, là một miếng thịt rất lớn, màu đỏ sẫm, ít mỡ, nhìn có vẻ khô, đó là thịt sói.
“Tối qua g.i.ế.c mấy con sói?”
“Ba con, con nào cũng không lớn.” Ba Hổ mở cửa, tiện tay ném miếng thịt sói vào cái giỏ ngoài cửa, định bụng chờ Hộ huyện thừa đi rồi hắn mới đi tìm Đại Hoàng.
“Không vội, đừng đun nước pha trà nữa, ngươi cũng không pha được vị gì đâu, lát nữa gói hết lại cho ta mang đi luôn.” Hộ huyện thừa nhìn Ba Hổ như con cháu trong nhà, nói chuyện cũng tùy ý: “Ta tới tìm ngươi có việc chính, ngươi nuôi nhiều bò nhiều cừu, lại thiếu nhân lực. Ta giới thiệu cho ngươi mười, hai mươi người lao động ngắn hạn, một ngày bao hai bữa cơm, mỗi người hai mươi văn tiền, nếu thấy được thì ngày mai họ sẽ tới.”
“Những dân chạy nạn ở phía tây?”
“Ừ, ta đã bảo Cù Lý trưởng chọn cho ngươi những người thật thà giỏi giang.”
“Được thì được, nhưng ta không bao cơm, mỗi người một ngày bốn mươi văn, trước tiên là xén lông cừu, sau đó là chọn lông cừu, giặt lông cừu, rồi se sợi, chỗ của ta việc nhiều, thời gian làm chắc chắn không ngắn, ngài cũng biết đấy, ta không thích trong nhà có nhiều người.” Ba Hổ nói thẳng thắn, hắn không thích giao tiếp với người khác, đặc biệt là những người xa lạ không liên quan.
“Ta nói ngươi định cứ thế này mãi sao? Ai ở Lâm Sơn hay Tuất Thủy mà không biết tính khí của ngươi tệ, hôm nay việc này đáng lẽ Cù Lý trưởng phải tới nói, nhưng người ta ngại ngươi khó nói chuyện, không chịu tới.” Hộ huyện thừa nhíu mày, chậc một tiếng: “Ngươi thế này thì ai chịu gả khuê nữ cho ngươi hả? Mười chín, sắp hai mươi rồi, cả ngày lẫn đêm cứ lăn lộn với bò cừu ngựa chó, uổng phí khuôn mặt này của ngươi.”
“Một mình ta sống rất tốt, không ai quản, thoải mái.” Ba Hổ vẫn câu nói cũ.
“Ngông cuồng.” Hộ huyện thừa nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Đưa trà đây, ta lười nói chuyện với ngươi.”
Ba Hổ vào nhà, lục trong hòm ra một gói trà được bọc trong giấy dầu, hắn cũng không nhìn, trực tiếp nhét vào tay Hộ huyện thừa, rồi khóa cửa, xách miếng thịt sói trong giỏ đi cùng ông ta về phía bắc.
“Đúng là trà ngon, đại ca ngươi mua cho ngươi cũng là lãng phí. À phải rồi, đại ca ngươi năm nay cũng sắp về rồi chứ?” Hộ huyện thừa ngắt một cánh trà bỏ vào miệng.
“Không rõ, ngài muốn biết thì đi hỏi cha hắn đi.”
Hộ huyện thừa “ồ” một tiếng: “Cha hắn? Sao? Hai ngươi không phải cùng một cha?”
“Ta cũng muốn thế, nhưng mẫu thân của ta không tranh giành nổi.” Ba Hổ không hề che giấu sự ghét bỏ của hắn đối với hai người kia.
“Cha ngươi không bị ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t thì cũng sắp bị ngươi chọc tức chết.” Hộ huyện thừa thử đặt mình vào vị trí đó, nếu Ba Hổ là nhi tử ông ta, ông ta nghe thấy những lời này, dù có phải đuổi hai dặm đường cũng phải đ.á.n.h cho một trận.
Mỗi bước mỗi xa
“Ta nói cho ngươi biết, chuyện của phụ mẫu ngươi, ngươi đừng xen vào, đó là chuyện của hai người họ, ngươi xen vào cũng chẳng được ích gì.” Hộ huyện thừa hiếm khi nói một câu thật lòng.
“Lười nói chuyện với ngài, ta đi đây.” Lời nói không hợp, càng nói càng nản, Ba Hổ rẽ sang hướng tây.
“Ngươi đi đâu thế?” Hộ huyện thừa ngước mắt nhìn, phía tây đối diện là khu lều của dân chạy nạn: “Có cô nương nào lọt vào mắt xanh rồi sao? Mang thịt đi lấy lòng người ta à?” Ông ta tò mò hỏi thêm.
“Lấy lòng chó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chó? Chủ của con chó? Hộ huyện thừa có chút ấn tượng với cô nương mang theo ch.ó trốn tới Mạc Bắc kia, ừm... nói thế nào nhỉ, nàng thường xuyên có vẻ như hồn vía để đâu đâu, tính cách có chút cô độc, nhìn có vẻ không dễ nói chuyện.
Nghĩ như vậy, Ba Hổ vì muốn đỡ phiền phức, thích sự yên tĩnh mà để mắt tới cô nuơng đó cũng không phải là không thể, chỉ là hai người này đứng cạnh nhau, thật là tẻ nhạt đến cực điểm.
Ba Hổ mang theo miếng thịt sói đến bờ sông phía tây, lúc đó khung cảnh đang rất lộn xộn, hắn tìm một lúc mới thấy Đại Hoàng, nó đang được buộc ở cửa lều mà nằm ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, nó mở mắt thấy là hắn, giật mình nhảy dựng lên.
“Đừng sợ, đừng sợ, ta không bóp mi, cũng không đ.á.n.h mi.” Ba Hổ không tiến lại gần, ngồi xổm xuống và ném miếng thịt sói qua: “Không có độc, cho mi ăn thêm, mi xem mi gầy đến không ra dáng ch.ó nữa rồi này.”
Đại Hoàng cảnh giác cúi đầu ngửi, sau đó lại nhìn nam nhân đang mỉm cười, thè lưỡi l.i.ế.m quanh những giọt nước dãi chảy ra từ miệng, rồi c.ắ.n lấy miếng thịt, quay lưng lại với nam nhân mà c.ắ.n xé ngấu nghiến.
“Mi nói xem mắt mi có kém hay không, chọn một chủ nhân gầy gò, mi cũng theo đói tới mức chỉ còn da bọc xương, thế mà mi vẫn cứ trung thành với nàng ấy, mi đi theo ta có phải tốt hơn không, mỗi bữa ta đều sẽ cho mi ăn thịt ăn cá.” Ba Hổ đầy hứng thú khuyên ch.ó phản bội chủ.
“Ngươi quả nhiên vẫn là tà tâm không bỏ.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, Ba Hổ khựng lại, thầm than xui xẻo, nhưng cũng không hoảng sợ, đứng dậy nói: “Thông cảm một chút đi, con ch.ó không chê nhà nghèo rất khiến người ta yêu thích, ta không nhịn được muốn trêu nó.”
“Mật Nương, hắn là ai thế?” Uyển Nhi hỏi, nàng ta và Mật Nương cùng ăn cùng ngủ, sao lại không biết Mật Nương quen một người địa phương hào phóng cho ch.ó ăn thịt như vậy? Nhìn cách nói chuyện, hai người còn có vẻ khá thân thiết.
“...Ba Hổ.” Mật Nương nghĩ nghĩ, nàng chỉ mới biết tên hắn.
Ba Hổ không có hứng thú nói chuyện với mấy cô nương mắt sáng rực này, hắn giả vờ như không thấy ý muốn làm quen của họ, quay sang nói với Mật Nương: “Chỗ của ta đang tuyển lao động ngắn hạn, một ngày bốn mươi văn, không bao ăn, việc cũng không phải là nhẹ nhàng, chỉ là xén lông cừu, ngươi xem có muốn tới không.”
“Có.” Mật Nương đồng ý ngay lập tức, chỗ của Triệu Thanh Sơn tuyển người đều chọn những người có sức lực, lại ưu tiên nam nhân, nàng không được chọn.
“Được, sáng mai ngươi cứ tới, căn nhà cuối cùng ở hạ nguồn sông.” Ba Hổ nhìn Đại Hoàng một cái, đột nhiên nói: “Ngươi có muốn cho Đại Hoàng tới làm việc ngắn hạn luôn không? Không có tiền công nhưng bao cơm.”
Mật Nương liếc mắt nhìn nam nhân một cái, Đại Hoàng gầy gò đến nỗi ngay cả một con thỏ cũng không đuổi kịp, làm việc ngắn hạn thì làm được gì? Nàng hiểu rằng Ba Hổ thích con ch.ó này, không muốn thấy Đại Hoàng đi theo nàng mà phải chịu đói.
“Đa tạ ngươi, ngày mai ta sẽ dẫn nó tới.”
Ba Hổ không nhịn được cười: “Thức thời đấy.” Không còn cố chấp ngốc nghếch nữa.
Đợi Ba Hổ đi rồi, Mật Nương ngồi trên bậc cửa đợi Đại Hoàng ăn xong miếng thịt rồi dẫn nó đi chăn cừu, nàng không dám để nó ở nhà một mình, lỡ đâu có kẻ xấu bụng nhân lúc nàng không có nhà mà bắt nó làm thịt thì sao.
“Mật Nương, ngày mai ngươi có thể dẫn ta đi cùng không? Ta chỉ cần ba mươi lăm văn tiền thôi, mỗi ngày sẽ đưa ngươi năm văn.” Một cô nương rón rén tới gần, nhỏ giọng nài nỉ.
Mật Nương không nhớ tên nàng ta là gì, cũng chưa từng nói chuyện với nàng ta.
“Vừa nãy sao ngươi không tự hỏi hắn?” Nàng chỉ tò mò, mới tới có hai ngày, sao người này lại nghĩ nàng có bản lĩnh giúp bạn bè tìm việc trước mặt chủ nhà.
“Rõ ràng là hắn không muốn nói chuyện với bọn ta, nhìn tính tình cũng không tốt.” Phán Đệ nhỏ giọng giải thích.
Lời tác giả:
Ba Hổ: Không muốn giao tiếp với người khác.
Mọi người: Lười nói chuyện với Ba Hổ.