Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 13



“Ta và hắn quen nhau chưa tới hai ngày, e là không có đủ mặt mũi để giúp ngươi nói chuyện đâu.” Mật Nương không nhận lời ngay, nhưng cũng không dứt khoát từ chối: “Ngày mai ta đi xem, nếu vẫn còn thiếu người, hắn vẫn còn nhận người, ta sẽ về báo cho các ngươi biết một tiếng.”

“Vậy thì làm phiền ngươi rồi.” Phán Đệ không ngờ bị từ chối, trên mặt có chút ngượng ngùng.

“Không có gì cả.” Mật Nương xoa đầu con ch.ó Đại Hoàng, nói: “Ta phải đi chăn cừu đây, các ngươi có đi không?”

“Các ngươi đi đi, ta không đi đâu, a nãi ta tìm ta có việc.” Uyển Nhi xua tay, nàng ta liếc nhìn Mật Nương, môi mấp máy, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi.

“Sao thế?” Trước khi đi, Mật Nương đến gần nàng ta, nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi cũng có thể nhận tiền công rồi, có muốn cùng bọn ta thuê một cái lều nhỏ dọn ra ngoài ở không?” Uyển Nhi liếc nhìn vài người đang đi chậm rãi và liếc trộm về phía này, mơ hồ nói: “Ở chung thì nhiều chuyện lắm, ăn thêm một miếng cơm cũng có người không thoải mái, nói chuyện riêng cũng bị người khác để ý.”

“Nếu ngươi muốn dọn ra, lát nữa a nãi ta đi thuê lều sẽ chọn cho ngươi một cái.”

Mật Nương rũ mắt nhìn xuống, đập vào mắt là những ngón chân lộ ra và vạt áo sờn cũ: “Thôi, ta sẽ chịu khó thêm một thời gian nữa, có tiền công rồi ta phải mua quần áo đồ dùng trước đã.”

“Mật Nương, đi thôi!” Lan Nương nhón chân gọi một tiếng.

“Ta qua đây.” Mật Nương vẫy tay đáp lại, thời điểm thu tay về, động tác nàng khựng lại, có chút ngượng nghịu xoa đầu Uyển Nhi: “Suốt chặng đường này đa tạ ngươi và Triệu a nãi đã chăm sóc ta, ngươi giúp ta chuyển lời tới Triệu a nãi, nói là ta đã nghĩ thông suốt rồi.”

“Ừ, được.”

Mật Nương dắt Đại Hoàng chạy một đoạn để đuổi kịp Lan Nương và những người khác, thấy họ tò mò liếc nhìn nàng, nàng vờ như không hay biết, ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm vào những chiếc lều ở bờ sông bên kia, dân chăn nuôi ở Mạc Bắc thế mà cũng khai hoang trồng rau.

Nói là chăn cừu, thực ra là ở chỗ cừu ăn cỏ để đào rau dại ăn được như bồ công anh, cỏ linh lăng... tiện thể nhặt thêm phân bò khô về để nhóm lửa nấu cơm. Có tiếng bước chân tới gần, Mật Nương nghiêng đầu nhìn sang, là Lan Nương.

“Mật Nương, có phải Uyển Nhi và Triệu a nãi định dọn ra ngoài ở hay không?” Lan Nương thấy ánh mắt ngạc nhiên của Mật Nương, cười khổ một tiếng: “Ta không cố ý nghe lén, nhưng chỗ ở chỉ có bấy nhiêu thôi, trốn cũng không tránh được.”

Không như ở quê, có phòng khách phòng ngủ, chỉ cần đóng cửa lại thì chẳng ai biết bên trong có người hay không.

“Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng định dọn ra ngoài à?” Lan Nương lo lắng hỏi, nàng ta có chút hoảng sợ.

Mật Nương lắc đầu: “Ta không có tiền thuê lều.”

“Chẳng phải ngươi sắp đến chỗ Ba Hổ làm việc rồi sao?”

“Ta phải mua giày, mua vải, mua kim chỉ, mua lược, phải mua dây buộc tóc, chăn đệm để đắp ngủ cũng phải mua, chờ trong tay có tiền dư rồi tính sau.” Mật Nương dùng gậy cạy bồ công anh dưới đất lên, à, nàng còn phải sắm thêm liềm và d.a.o bếp, bây giờ thái cái gì đều dùng tay vặn, còn thịt thì sau khi nấu chín sẽ vớt ra xé nhỏ rồi chia đều.

Nghe Mật Nương nói vậy, Lan Nương càng luống cuống hơn, trước đó nàng chỉ làm theo sự sắp xếp của quan phủ, định chuyên tâm nuôi cừu, phải đợi tới mùa đông cừu lớn lên bán đi rồi mới có tiền dư để mua sắm đồ đạc.

“Mật Nương, ngươi nói xem ta phải làm sao để kiếm tiền đây?” Nàng ta lẩm bẩm, khi phụ mẫu huynh trưởng của nàng ta chưa gặp chuyện, nàng ta chưa bao giờ phải lo lắng về những việc này.

“Cứ nuôi cừu cho tốt trước đã.” Mật Nương thở dài đầy áp lực, nàng chỉ lớn hơn họ hai ba tuổi, ai cũng tới hỏi, nàng lấy đâu ra năng lực giải quyết, có tâm tư này thì thà đi tìm Triệu a nãi còn hơn.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Mật Nương đã rón rén thức dậy ra ngoài, nàng tháo dây của Đại Hoàng, dắt nó đi lấy nước nấu cơm, sau khi nàng ăn xong thì trong lều mới có động tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tỉnh rồi à? Cơm ta nấu xong rồi, ta cũng ăn rồi.” Mật Nương mở cửa lều, lùa bốn con cừu con của mình ra ngoài, vẫy tay nói: “Ta phải đi làm việc, đi trước đây.”

“Cừu để lại ta trông cho, dù sao chăn cừu cũng chỉ lùa tới chỗ có cỏ có nước thôi, bốn con phải trông, tám con cũng không tốn thêm một con mắt.” Lan Nương đuổi theo gọi.

“Đồ ch.ó săn.”

Uyển Nhi nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, là Mộc Hương, nàng ta chơi thân với Phán Đệ.

“Nhìn ta làm gì?” Mộc Hương trợn mắt, buộc tóc lại rồi bước qua ngưỡng cửa.

“Ngươi…”

“Uyển Nhi, đi rửa mặt đi.” Triệu a nãi ở ngoài cửa gọi một tiếng.

“Ơi, cháu tới đây.” Uyển Nhi đáp lời, bước nhanh đuổi kịp Mộc Hương, hừ một tiếng: “Đồ ghen tị.”

Mộc Hương muốn cãi lại, nhưng khi thấy Triệu a nãi thì lại nuốt lời vào trong, lão thái thái này có đôi mắt dường như có thể nhìn thấu người khác, nàng ta có chút e dè.

Lúc này cũng là lúc dân chăn nuôi thức dậy nấu cơm, Mật Nương dắt ch.ó lùa cừu đi dọc bờ sông hạ nguồn, thu hút không ít ánh mắt. Trên đường gặp một nam nhân ôm cuộn chăn nỉ đi về, còn gây ra một trận ch.ó sủa, Đại Hoàng sợ hãi kẹp đuôi đi sát bên Mật Nương.

“Chậc chậc, con ch.ó này nhát thật.” Một nam nhân râu rậm (đại hồ tử) cười lớn, huýt một tiếng sáo, con ch.ó đen to lớn bên cạnh ông ta ngừng sủa, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Đại Hoàng.

“Thúc, con ch.ó của thúc nuôi khỏe thật.” Đứng thẳng lên chắc chắn cao ngang vai nàng, lại không xích dây, Mật Nương nhìn mà chân cũng mềm nhũn, nhưng miệng nàng không chịu thua: “Thúc đây là tối qua dẫn ch.ó đi trông bò trông cừu sao? Nó có c.ắ.n được sói luôn không?”

“Được chứ, nuôi nó chính là để đề phòng sói mà.” Đại hồ tử thấy cô nương này cũng khá to gan, cúi người banh miệng con ch.ó cho nàng xem răng: “Ngươi xem răng của nó này, c.ắ.n một cái thì sói cũng không sống nổi đâu.”

“Nó chắc không đuổi kịp sói đâu nhỉ? Nhìn có vẻ nặng nề quá.” Móng vuốt của nó to bằng cổ tay nàng, thịt trên đầu ch.ó chen chúc tới mức mắt cũng không thấy đâu nữa.

“Nếu thực sự chạy thì có chút không đuổi kịp, nhưng bản tính sói thì gian xảo tham lam, tới đây là để ăn trộm cừu, nào có chuyện vừa bị phát hiện là bỏ chạy ngay.” Đại hồ tử liếc nhìn con ch.ó lông vàng, quả đúng là ch.ó giống chủ, người Trung Nguyên thân hình gầy gò, nuôi ch.ó cũng là khung xương nhỏ bé.

“Ngươi chăn cừu sao lại dậy sớm như vậy? Chỉ có một mình ngươi thôi à?” Đại hồ tử hỏi.

“Không phải, ta đang đến nhà Ba Hổ để làm công ngắn hạn.” Mật Nương liếc mắt một cái, đã có thể nhìn thấy cái lều cuối cùng ở hạ nguồn sông, nàng bước nhanh hơn để giữ khoảng cách, Đại Hoàng đã sợ hãi đến mức gần như không đi nổi nữa.

“Ba Hổ? Sao ngươi lại tới nhà hắn? Hắn là một người có tính khí cổ quái đấy. Vừa hay nhà ta cũng thiếu người làm, ta thấy ngươi thuận mắt, tới nhà ta làm đi.” Nam nhân râu quai nón chỉ sang phía đối diện, nói: “Cái lều có buộc vải đỏ ở ngoài chính là nhà ta.”

Mỗi bước mỗi xa

“Ta đã đồng ý với hắn rồi, không nên thất tín, nếu nhà thúc thiếu người, ta có thể giới thiệu vài người cho thúc, đều là những người tay chân nhanh nhẹn cả.” Mật Nương nghe vậy thì dừng bước.

“Nam hay nữ?”

“Mấy cô nương mười ba, mười bốn tuổi.”

“Thế thì thôi vậy, ta muốn lao động nam.” Đại hồ tử lắc đầu từ chối: “Ta cần người xén lông cừu, những cô nương gầy gò như ngươi không giữ được cừu đâu, sau này có việc gì nhẹ nhàng hơn ta sẽ tìm các ngươi.”

Ông ta thấy Ba Hổ đi ra, cũng không nói nhiều nữa, giày cũng không cởi mà lội thẳng qua sông sang bờ bên kia.