Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 14



Mật Nương không dám để giày bị ướt, nàng tìm một chỗ có khúc gỗ bắc ngang, cẩn thận bước qua, Đại Hoàng thì thoải mái hơn nhiều, ba hai bước đã nhảy qua sông, đuôi còn ve vẩy mấy cái nhỏ.

“Ngươi nói xem ta cho nó ăn một thời gian, nó có thân thiết với ta hơn không?” Ba Hổ hài lòng với thái độ nịnh nọt của Đại Hoàng, không nhịn được muốn làm cho cái tiếng xấu “tà tâm không bỏ” được làm rõ.

“...” Mật Nương không có đủ tự tin để nói không, dù sao nàng chỉ thỉnh thoảng cho nó hai miếng mật ong, nó còn dám nhảy vào dòng nước lũ liều c.h.ế.t để cứu nàng.

“Chỉ có một mình ta làm công thôi sao? Còn có người khác không?” Mật Nương hỏi sang chuyện khác.

“Còn có mười, hai mươi người nữa, họ vẫn chưa tới, ngày mai ngươi cứ tới cùng với họ là được, không cần quá sớm.” Ba Hổ liếc nhìn nàng một cái, rồi quay ra sau gọi một tiếng.

“Triều Lỗ, ông ấy sẽ đưa các ngươi đi xén lông cừu.” Ba Hổ giới thiệu hai người với nhau, chỉ vào Đại Hoàng, nói: “Triều Lỗ, lấy cho Đại Hoàng một cục xương, sau này khi Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang ăn cơm thì chuẩn bị cho nó một bát. À, còn nữa, tách ba con ch.ó ra, đừng để Ba Lạp c.ắ.n c.h.ế.t Đại Hoàng.”

“Ngươi cũng có nuôi ch.ó hả?” Mật Nương lướt qua hắn nhìn về phía những chiếc lều sau lưng, hơn mười cái lều nối liền nhau, cái phía trước chắc là chỗ ở của nô lệ, cái dùng vật liệu tinh xảo phía sau chắc là chỗ ở của Ba Hổ.

“Trước đó chẳng phải ngươi đã thấy rồi à?” Ba Hổ nói chính là ngày đầu tiên nàng tới thảo nguyên.

“Ta thấy ngươi cứ mãi để ý con ch.ó của ta, còn tưởng ngươi không có nuôi chó.” Mật Nương lườm hắn một cái, đồ đứng núi này trông núi nọ, đồ cả thèm chóng chán.

“Ngươi đã nói nhiều hơn rồi đấy.” Ba Hổ tặc lưỡi, ngày hôm kia là lần đầu tiên hai người nói chuyện, nàng chỉ đáp lại một chữ “ừ” để làm hắn nghẹn lời.

Hắn liếc nhìn Đại Hoàng, vươn tay muốn xoa đầu nó, nhưng nó đang ngậm xương, vòng sang một bên.

Rất tốt, vẫn là một con ch.ó tốt biết cảnh giác.

“Ta còn có việc, đi trước đây.” Ba Hổ thay đổi vẻ mặt cười nói vừa nãy, gật đầu rồi sải bước rời đi.

“Tính khí thất thường.” Mật Nương thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của câu “tính khí cổ quái” mà nam nhân râu rậm kia đã nói.

Nhưng nàng đối mặt với hắn dường như thật sự nói được nhiều hơn.

Mật Nương dắt ch.ó đứng bên bờ sông chờ những người khác tới, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng chọn một chỗ an toàn để buộc Đại Hoàng lại, rồi đi cùng những người khác, theo Triều Lỗ tiếp tục đi về phía hạ du con sông.

“Mật Nương, sao ngươi cũng tới đây? Hôm qua trong danh sách được chọn không có ngươi mà?” Một thẩm tử mặt dài hỏi với ánh mắt kỳ quái: “Ngươi đã lén lút tiếp xúc với chủ nhà sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỗi bước mỗi xa

Bà ta liếc nhìn Mật Nương, thân hình không tồi, nhưng quần áo rách rưới, bảy phần nhan sắc thì mất đi sáu phần. Ngũ quan cũng không tệ, nhưng trên đường chạy nạn còn chia nửa phần cơm cho chó, trên mặt gầy đến không còn thịt nữa, khiến đôi mắt trông đặc biệt to, tròng mắt lại đen, nhìn chằm chằm người khác thấy rợn người.

Dáng vẻ này chắc không có nam nhân nào vừa mắt.

“Ta là nhờ phúc của Đại Hoàng, chủ nhà nhìn trúng con ch.ó của ta, muốn mua.” Mật Nương nói ngắn gọn, những người có lòng nghi ngờ thì hiểu được bảy tám phần.

“Đại Hoàng đi theo ngươi từ Lô Châu tới Mạc Bắc, đây là một con ch.ó tốt, mạng lớn lại có phúc, hắn không ra giá cao thì ngươi đừng bán nhé.” Có người mách nước cho nàng.

“Ta không có ý định bán.” Mật Nương nghiêm túc giải thích.

“Mọi người tới xem ta bắt cừu và xén lông cừu như thế nào đây.” Triều Lỗ đi phía trước hô một tiếng, hơn hai mươi người đều vây lại. Ở đây ít nhất cũng có vài trăm con cừu, thảo nào phải thuê nhiều người làm công nhật như vậy.

“Quản sự, những con cừu này đều là của chủ nhà sao? Mấy năm trước các người bận rộn như thế nào để làm hết vậy?” Trong tiếng kéo lách tách, có người không nhịn được hỏi thăm.

“Những năm trước chủ nhà nuôi hơn năm mươi nô lệ, năm ngoái phần lớn mọi người đã hết thời gian bán thân, nên đã chuộc thân ra ngoài, ta cũng sắp tới rồi, năm nay là năm thứ ba của ta, thêm hai năm nữa cũng được tự do.” Triều Lỗ đè con cừu xuống, tỉ mỉ chỉ dẫn kỹ thuật: “Bắt được cừu rồi đừng vội ra tay, cứ để mặc nó giãy giụa và kêu la, vừa vuốt mũi có thể làm nó bình tĩnh lại, sau đó cho ăn chút muối, tới bước này thì cơ bản nó sẽ ngoan ngoãn. Sau đó buộc bốn chân nó lại, nhớ kỹ, đừng buộc quá chặt, siết nó là nó lại giãy.”

“Xén lông cừu phải để lại độ dài bằng nửa đốt ngón tay, để muỗi và ve không bám vào da hút máu. Lông đuôi và m.ô.n.g cừu thì đừng lấy, bẩn quá khó giặt.” Triều Lỗ nhanh chóng xén xong một con cừu để thị phạm cho mọi người: “Được rồi, bây giờ đi theo ta lấy dây thừng, kéo, muối và túi đựng lông cừu, ai không biết thì hỏi, đừng làm cừu bị thương, đương nhiên, cũng đừng làm mình bị thương.”

Mật Nương lùa cừu của mình lên sườn đồi, chọn một con cừu cái nhỏ hơn, rón rén tiến lại gần, đè cổ nó, cả người nàng úp lên, bắt chước động tác của Triều Lỗ để giữ chân cừu, một tay nàng đè đầu cừu, một tay sờ mũi cừu.

Tiếng cừu kêu dần yếu đi, trong lòng Mật Nương vui mừng, nàng buông tay, bốc một nhúm muối từ trong túi ra, còn chưa kịp đưa tới miệng cừu thì một lực mạnh dưới thân đột nhiên vùng vẫy, Mật Nương ôm đùi ngã ngửa sang một bên, còn con cừu đứng dậy cúi đầu chuẩn bị dùng sừng húc nàng.

“Ê! Cút xa ra…” May mà một nam nhân nghe thấy tiếng, chạy nhanh tới xua đuổi con cừu: “Đồ súc sinh c.h.ế.t tiệt, tính khí cũng thật hung dữ.

 Hắn nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trong lòng cũng e ngại, cừu ở đây dã tính còn quá mức, tâm trả thù cũng mạnh, giãy thoát ra rồi không bỏ chạy mà lại còn muốn húc người.

Cái sừng đó mà chọc vào người thì nguy rồi.

“Có sao không?” Triều Lỗ chạy tới hỏi.

“Không sao, chỉ bị chân sau của cừu đá một cái thôi.” Mật Nương nhịn đau đứng dậy, còn chưa kịp phủi cỏ dại trên người, cười nói: “Ngã một lần thì con cừu tiếp theo ta sẽ có kinh nghiệm rồi.”

“Ngươi gầy quá, sao chủ nhà lại cho ngươi tới làm công việc này vậy?” Triều Lỗ thở dài, nói: “Cừu đực bị thiến thân hình to lớn, nhưng tính khí hiền lành hơn, còn cừu cái có con thì hung dữ, đặc biệt là những con có bầu v.ú to, ngươi ít đụng vào đi.”

“Được, ta biết rồi, ta sẽ quan sát thêm một lúc nữa.” Mật Nương xoa xoa chân, tuyệt nhiên không than khổ không oán trách, nàng nhận cùng một mức lương lại còn thêm một con ch.ó được ăn uống miễn phí, đã là hời lắm rồi.