Đến giữa trưa, đã đến giờ tan tầm, trong tay Mật Nương vẫn còn nửa con cừu chưa xén lông xong, đây là con cừu thứ hai nàng xén trong buổi làm việc hôm nay.
"Các ngươi cứ đi trước đi, ta xén xong con này rồi về sau." Nàng nói, tay vẫn không ngừng làm việc, nàng ngẩng đầu lên rồi vội cúi xuống, thấy con cừu đã nhai hết cỏ trong miệng, nàng lại xén một nhúm khác đưa đến sát miệng nó.
"Buổi chiều ngươi làm việc rồi bắt nó về xén cũng được mà." Một người phụ nhân đi tới, thấp giọng nói tránh để Triều Lỗ nghe thấy: "Ngươi làm như vậy thì bọn ta khó đi quá, cứ như bọn ta lười biếng bỏ việc vậy.”
"Thẩm đừng nghĩ vậy, người có mắt đều biết tốt xấu mà, mấy thẩm tử nửa ngày đã dễ dàng xén được hai con cừu, ta xén một con rưỡi còn thấy chật vật." Khi nói chuyện, lông cừu bay vào miệng làm nàng buồn nôn, vội vàng nhổ ra, cau mày nói: "Đều nhận công tiền giống nhau, ta làm ít hơn thì mấy thẩm sẽ phải làm nhiều hơn, một hai ngày thì còn được, chứ lâu dài chủ nhà sẽ còn cần ta nữa không?”
"Triệu tẩu tử, kết thúc việc rồi kìa." Một người khác thúc giục.
"Mọi người cứ đi trước đi, ta giúp Mật Nương xén xong con cừu này đã." Phụ nhân kia ngồi xuống, trực tiếp nhấc chân lật con cừu lại, một chân đè lên chân trước, một chân đè lên chân sau, lách tách hai nhát kéo, một mảng lớn lông ở chân trước con cừu đã trụi.
"Thẩm....”
"Đừng nói nhiều, ngươi cũng xén đi." Phụ nhân nhét lông cừu vào túi của Mật Nương đeo bên hông, rồi hai ba nhát đã xén xong con cừu. lại tháo dây thừng và thả con cừu đi, "Đi thôi, đi bàn giao công việc thôi.”
"Đa tạ thẩm.” Mật Nương cảm ơn.
"Tiểu muội nhà ta cũng trạc tuổi ngươi, đều là cô nương nhà lương thiện, nếu không phải ông trời gây nghiệt, đáng lẽ giờ này các ngươi đang ở trong nhà chờ gả rồi.” Phụ nhân thở dài, an ủi nàng: "Ngươi đừng nôn nóng, công việc này chỉ cần có kỹ năng và làm quen tay thôi, xén lông cừu không khó, thời gian đều tốn vào việc đuổi, bắt và dỗ dành con cừu, ngươi cứ luyện tập nhiều vào, rồi sẽ theo kịp bọn ta thôi.”
"Vâng, ta nhớ rồi.” Mật Nương đáp, không hỏi về "tiểu muội" mà trong miệng bà ta nhắc đến, tình cảnh hiện tại không phải sống thì là chết, vế sau không thể hỏi, còn vế trước thì không cần hỏi.
Công cụ xén lông cừu không được tự ý mang đi, Mật Nương cầm kéo của Triệu thẩm tử chạy nhanh đến chỗ Triều Lỗ để trả. Còn Triệu thẩm tử, có người đang đợi bà ta.
"Không mệt sao? Xong việc của mình rồi còn đi giúp tiểu nha đầu kia.” Có phụ nhân hỏi.
"Vừa nắng vừa khát, sao không mệt được chứ. Nhưng nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà lại không chịu thua kém, giúp được thì giúp thôi, nếu là đứa lười biếng trốn việc, ta đã chẳng để ý tới rồi.” Triệu thẩm tử ngồi xổm bên bờ sông, xắn tay áo cho vào nước rửa tay, thời điểm rửa mặt thì xì một tiếng khinh miệt, "Cái mùi hôi của cừu này rửa mãi không hết, lát nữa về nấu cơm, cơm cũng sẽ có mùi hôi.”
"Vậy thì được ăn thịt cừu rồi.” Có người cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không biết ở đây có bán bồ kết không nữa, nếu ở quê, ta chỉ cần nắm một nắm tro bếp là rửa sạch rồi, nhưng ở đây lại đốt phân bò.” Một người khác cào một cục bùn dưới đáy sông lên xoa vào tay, phàn nàn: "Chỗ nào cũng phải tốn tiền.”
Mật Nương lo cho Đại Hoàng nên chưa kịp tự vệ sinh cho mình, trước tiên chạy thẳng đến lều của Ba Hổ để xem Đại Hoàng có ổn không, nàng cởi dây xích cho nó rồi dắt nó ra sông uống nước. Gió từ hướng Đông thổi đến, nàng chọn một chỗ trống trải vỗ vỗ quần áo để rũ đám lông cừu dính vào, sau đó lại làm ướt tay để dính nốt số lông còn lại, chỉ là mùi hôi của cừu trên quần áo thì vỗ thế nào cũng không hết.
"Buổi trưa mi cứ ngồi đây đợi cơm ăn đi, ta về ăn cơm xong sẽ ra ngay.” Mật Nương lại xích Đại Hoàng về chỗ cũ.
Đại Hoàng ở bên ngoài có cơm ăn, Mật Nương không cần phải đích thân nấu cơm cho nó nữa, buổi sáng nàng đã nấu cơm, còn trưa và tối chỉ cần về là có đồ ăn sẵn.
Mỗi bước mỗi xa
"Mật Nương về rồi, mau vào ăn cơm đi, bọn ta cũng vừa mới bưng bát lên thôi.” Lan Nương là người đầu tiên nhìn thấy Mật Nương, nàng ta đứng dậy gọi: "Ngươi có uống nước không? Ta có đun sôi để nguội rồi đấy.”
"Vậy thì đa tạ, cả buổi sáng ta không được uống giọt nước nào.” Mật Nương không khách khí, uống một hơi hết sạch nước rồi mới múc cơm đi ngồi xổm xuống gắp thức ăn, thấy Triệu a nãi và Uyển Nhi không có ở đó, nàng hiểu ra và hỏi: "Triệu a nãi và Uyển Nhi đã chuyển đi rồi à?”
"Chuyển rồi, sáng nay ăn cơm xong là chuyển đi, phần lương thực của hai tổ tôn bọn họ cũng được chia đi.” Lan Nương gắp một miếng thịt vào bát Mật Nương, cười nói: "Mật Nương, nếu có ngày nào đó ngươi định chuyển đi thì phải nói trước với bọn ta đấy, đừng im hơi lặng tiếng, sáng ngủ dậy đã không thấy người nữa rồi.”
"Nghe lời ngươi nói, cứ như ngươi trách Triệu a nãi vậy? Người ta có quan hệ gì với ngươi đâu? Chuyển đi hay không còn phải thông báo cho ngươi à?" Mộc Hương mỉa mai chen vào, giọng đầy khó chịu.
"Ngươi ăn phải t.h.u.ố.c s.ú.n.g hả? Suốt ngày nhắm vào ta mà cắn.” Lan Nương cũng không nhịn nữa, quăng bát xuống không thèm ăn cơm nữa, hất mặt chất vấn: "Mộc Hương, ta đắc tội gì với ngươi hay chọc giận gì ngươi? Ta nói chuyện với ai thì ngươi cũng hừ một tiếng hơ một tiếng, ngươi nói rõ cho ta xem, nếu ta sai ta sẽ sửa, nếu đắc tội với ngươi thì ta sẽ xin lỗi.”
"Sao lại cãi nhau vậy? Mọi người bớt giận đi, đều là tỷ muội sống chung một nhà, cãi nhau mất hòa khí. Lan Nương ngươi đừng so đo với Mộc Hương, nàng ta chỉ là người nhanh miệng nhưng lòng không xấu, nói chuyện với ta cũng vậy mà.” Phan Đệ đứng ra làm hòa, bưng bát cơm của Lan Nương nhét vào tay nàng ta, khuyên nhủ: "Dù giận đến mấy cũng đừng giận bát cơm, ăn cơm cho đàng hoàng đi, ngươi nhìn Mật Nương xem, chúng ta có nói gì cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ta ăn cơm.”
Mật Nương ăn nốt miếng cơm cuối cùng, dưới mấy ánh mắt nhìn sang, nàng lại gắp một đũa rau cho vào miệng, "Ta đói bụng nên ăn nhanh một chút, vả lại công việc của ta cũng bận, ăn cơm xong là phải đi làm, không có nhiều thời gian đâu.”
"Phan Đệ có một câu nói rất đúng, cãi nhau mất hòa khí, để không mất hòa khí, các ngươi có ý kiến gì thì nên nói rõ ngay tại chỗ, giống như ta, ta không có ý kiến gì với bất kỳ ai trong các ngươi cả.” Mật Nương đứng dậy chuẩn bị đi rửa bát, "Các ngươi có mâu thuẫn gì thì nhân lúc này nói cho rõ đi, ta không biết gì cả, nên sẽ không xen vào làm người phán xét đúng sai cho bất kỳ ai hết.”
Nói xong thì đứng dậy đi ngay, múc nước rửa bát xong cũng không nghỉ ngơi mà rời đi luôn.
"Ngại quá, làm lỡ việc ra vẻ bợ đỡ săn đón của ngươi rồi.” Mộc Hương cố tình chọc tức Lan Nương, nhưng cũng sợ nàng ta phát điên đ.á.n.h người, gắp một miếng rau rồi bưng bát đi ăn.
"Đừng để ý đến nàng ta, Lan Nương ngươi cứ ăn cơm đi.” Phan Đệ gắp hết những miếng thịt trong đĩa rau vào bát của Lan Nương, rồi chuyển chủ đề: "Ăn cơm xong chúng ta cũng đi bộ ra bờ sông bên kia, mặc kệ có tìm được việc hay không, cứ làm quen mặt trước đã.”
Lan Nương nhìn sang Bạch Mai, Bạch Mai không tham gia vào chuyện của ai, chỉ cúi đầu đếm hạt gạo ăn, còn về Oanh Nương, tiểu nha đầu mới bảy tuổi, dù sao cũng nghe không hiểu, chỉ chớp mắt nhìn hai bên hóng chuyện.