Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 16



Mật Nương đi ngang qua nhà Ba Hổ, xa xa nhìn thấy Đại Hoàng đang ăn cơm thì không lại gần làm phiền nữa, kéo, dây thừng và muối đều ở chỗ Triều Lỗ, nàng cũng không thể tự ý đi xén lông cừu trước được. Buổi sáng nàng đã có ý định này, nhưng sau khi được Triệu thẩm tử nhắc nhở, nàng thực sự không nên làm việc sớm hơn và tan ca muộn hơn người khác, điều này chắc chắn sẽ làm tăng thời gian làm việc của họ.

"Giữa trưa mà một mình ngươi lang thang ở đây làm gì vậy?”

Âm thanh của Ba Hổ từ phía sau vang lên, dọa Mật Nương giật mình.

"Ngươi đã làm gì khuất tất à?" Ba Hổ nheo mắt nhìn nàng.

"Ngươi có chuyện gì thế?" Mật Nương bực bội lườm hắn, lườm được nửa chừng thì nhớ ra thân phận hiện tại của hắn, lại nuốt cơn giận xuống, nặn ra một nụ cười giả tạo: "Chủ nhà, vẫn chưa đến giờ làm việc, ta ra đây đi dạo một chút.”

Ba Hổ liếc nàng một cái, "Được, ngươi cứ từ từ đi dạo đi, đừng để lỡ giờ làm việc đấy.”

Mật Nương thấy hắn bưng một bát đậu phụ, nghĩ rằng hắn đi mua đậu phụ, điều này có nghĩa là ở đây cũng có các cửa hàng buôn bán.

Đến chạng vạng khi tan tầm, Mật Nương vội vàng làm cho xong, cuối cùng cũng xén lông cho hai con cừu xong, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nghe người khác nói rằng họ đã quen tay, buổi chiều xén được thêm một con cừu nữa so với buổi sáng.

Một hơi thở lại nghẹn lại trong lòng, khi nhận tiền công, nàng không khỏi cảm thấy chột dạ và hổ thẹn.

"Triều Lỗ đại thúc, ở đây có bán giày không ạ?" Mật Nương đợi mọi người đi hết, nàng tiến lên giúp Triều Lỗ dọn đồ, nàng không thể đè được cừu, nhưng một bao tải lông cừu thì nàng vẫn có thể khiêng được. Kéo và dây thừng được sắp xếp gọn gàng trên xe bò, nàng lại hỏi: "Chủ nhà định khi nào thì nhặt lông cừu và giặt lông cừu vậy?”

"Giặt lông cừu thì không vội, cứ xén lông cho tất cả các con cừu xong rồi giặt cũng không muộn. Xén lông cừu thì phải nhanh, tháng mười Mạc Bắc sẽ có tuyết, lúc đó lông cừu không mọc kịp sẽ bị c.h.ế.t cóng.” Triều Lỗ quất roi vào m.ô.n.g con bò, xe bò bắt đầu đi, ông ta cũng không bận tâm nữa vì con bò già đã quen đường quen nẻo về nhà.

"Ngươi vừa hỏi cái gì? Tiệm bán giày phải không? Có chứ, đừng thấy ở đây ít người mà nghĩ là thiếu thốn, mọi thứ đều đủ cả, hàng tháng đều có các đội buôn của Đại Khang đến, hàng hóa họ mang đến các cửa hàng ở Lâm Sơn của bọn ta ít nhiều cũng sẽ nhập về.” Triều Lỗ liếc nhìn Mật Nương một cái, nghĩ đến chuyện buổi trưa chủ nhà đích thân đi cho con ch.ó buộc ở ngoài cửa ăn, ông ta đã quen Ba Hổ hơn ba năm, chưa từng thấy hắn chủ động nói chuyện với cô nương nào.

"Lát nữa ngươi giúp ta dỡ lông cừu, xe bò trống rồi thì ta cũng tan việc, nhà ta ngay phía sau này, khi về ta sẽ dẫn ngươi đi đến tiệm bán giày, tránh để ông chủ thấy ngươi là người lạ mà hét giá cao.” Triều Lỗ nói.

"Vâng, làm phiền Triều Lỗ đại thúc rồi ạ.” Có người dân bản xứ dẫn đường là tốt nhất.

Hai người khiêng mấy bao tải lông cừu vào lều kho, Mật Nương đứng trong sân được bao quanh bởi các lều nỉ và đợi Triều Lỗ cởi dây cương cho con bò, không chút dấu vết mà đ.á.n.h giá cách bố trí xung quanh.

"Ta cứ tưởng thúc sống trong lều ở sân trước, hóa ra thúc cũng giống như những người làm việc ngắn hạn như bọn ta, trời sáng thì đến, trời tối thì về nhà.” Thời điểm đi trên đường thì Mật Nương tán gẫu một chút.

"Không giống đâu, ta còn phải gác đêm cho chủ nhà, mười ngày một vòng, hai ngày nữa sẽ đến lượt ta mang Ba Lạp và A Nhĩ Tư Lang đi, rồi cuốn t.h.ả.m nỉ đi trông coi bò cừu.” Triều Lỗ cười lớn, "Hơn nữa, bọn ta không có tiền công.”

“..." Đây là chuyện đáng để vui vẻ sao? Mật Nương kinh ngạc, ở Đại Khang, dù là nô tỳ bán thân trọn đời cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng mà.

"Nói là bán thân làm nô, thực ra cũng là để trả nợ thôi, mấy năm trước ta thuê hai mươi con cừu của Ba Hổ, c.h.ế.t hơn nửa, đến hạn không thể trả lại như đã hẹn, nên ta tự bán thân theo hắn để học cách chăn cừu.” Triều Lỗ nhìn Mật Nương, "Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao ta cười rồi chứ, ta không hề bị thiệt mà còn được học lỏm nghề nữa.”

"Cho thuê kiểu gì vậy?" Mật Nương không khỏi động lòng, nhưng nàng chắc chắn không làm được, Oanh Nương thì có thể, dù có phải bán thân năm năm để trả nợ thì Oanh Nương cũng mới chỉ mười hai tuổi thôi.

"Thuê tối thiểu là hai con cừu, không phân biệt đực cái, lúc thuê là cừu con, hai năm sau phải trả lại cừu trưởng thành cộng thêm một con cừu con nữa.”

"Một con cừu cái có thể đẻ được mấy con cừu con?" Mật Nương nhẩm tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nếu là cừu giống tốt, cừu cái một lứa có thể đẻ ba bốn con. Cừu bốn năm tháng tuổi là đã vào thời kỳ động dục, cừu cái m.a.n.g t.h.a.i năm tháng, nếu chăm sóc tốt mọi mặt, hai năm sau trả lại cừu trưởng thành và cừu con, trong tay ngươi vẫn còn lại bốn năm con cừu nữa.” Triều Lỗ nói.

Mật Nương hiểu rằng đây là trong tình huống tốt nhất mới có thể đạt được, "Triều Lỗ đại thúc, cừu của thúc c.h.ế.t như thế nào vậy?”

"À, c.h.ế.t vì bệnh.” Triều Lỗ nói nhẹ tênh như gió thoảng mây trôi, "Nuôi gia súc là vậy đấy, nếu được Trường Sinh Thiên phù hộ, có thể giống như Ba Hổ, trong vài năm từ mấy chục con bò con cừu phát triển lên hàng nghìn con.”

Ngược lại, nếu xui xẻo thì gia súc sẽ c.h.ế.t sạch, mà còn không biết là mắc bệnh gì, Mật Nương thầm bổ sung trong lòng.

"Này, cái lều có treo giày treo vải ở ngoài cửa chính là nó đấy.” Triều Lỗ dẫn Mật Nương đi vào, "Các cửa hàng bán đồ đều treo đồ ra bên ngoài nhà, bán gì thì treo cái đó.”

"Mua loại giày nào? Giày vải hay giày cỏ? Giày vải hai mươi văn, giày cỏ bảy văn.”

Mật Nương thầm c.ắ.n răng, nàng liếc nhìn Triều Lỗ, thấy ông ta gật đầu, nàng đành đau lòng đếm ra bảy đồng tiền, "Một đôi giày cỏ.”

Đắt thật, ở quê nàng, năm văn có thể mua được hai đôi giày cỏ, hai mươi văn có thể mua được một túi vải vụn ở tiệm vải, đủ để dán được rất nhiều mặt giày.

"Đồ đắt thật.” Ra khỏi lều, Mật Nương nhỏ giọng nói thầm.

"Bình thường thôi, hàng hóa đội buôn mang đến bán cũng đắt, nhưng thịt, sữa bò sữa cừu của người bản địa Mạc Bắc thì chắc chắn rẻ hơn ở Đại Khang.” Triều Lỗ định trở về, hỏi Mật Nương còn muốn mua gì nữa không.

"Thúc có việc thì cứ đi trước đi, ta đi dạo thêm chút nữa.”

Rõ ràng, những lều trại trên con đường này đa số là để kinh doanh buôn bán, Mật Nương đi dọc đường thấy có cả y quán, tiệm đậu phụ, tiệm bán rượu, tiệm bán dầu, tiệm bán lương thực, và cả tiệm bán thịt nữa.

"Tiểu nương tử lạ mặt quá, mới đến Lâm Sơn à?" Chủ tiệm thịt Tô Hợp đang rửa thớt, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhận ra.

Mật Nương không để ý lời hắn ta, đứng ở cửa hỏi: "Còn thịt không vậy?”

"Ngươi có tiền thì ta có thịt.” Tô Hợp không đứng đắn trả lời.

"Còn loại thịt gì?”

"Thịt cừu còn một miếng thịt đùi.” Đây là phần hắn ta định mang về ăn tối.

"Bao nhiêu tiền một cân?" Mật Nương đi vào.

"Mười lăm văn một cân, ngươi muốn mua bao nhiêu?" Tô Hợp hắc một tiếng, cô nương này cũng gan thật, còn dám đi vào.

Rẻ hơn ở Đại Khang nhiều, Mật Nương lấy một nắm tiền đồng đặt lên thớt, "Hai cân, đừng xén nhiều hơn, ta chỉ có bấy nhiêu tiền thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi bước mỗi xa

Mật Nương: Không có tiền không có sắc, ngươi xem có thể đổi lại việc ngươi nói chuyện nghiêm túc được không.