Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 17



 

Mật Nương xách con d.a.o thịt từ hàng thịt bước ra, lại vòng ra ngoài, đi dọc theo bờ sông xuống phía hạ nguồn, nàng còn phải đi đón Đại Hoàng về.

"Gâu âu..." Vẫn chưa đi tới gần, Đại Hoàng đã bắt đầu giãy sợi dây nhảy nhót, khi được cởi dây ra thì cứ đi sát bên cạnh Mật Nương, vướng chân khiến nàng không thể bước đi được, nói ra thì đây vẫn là lần đầu tiên trong hai tháng này, Đại Hoàng không ở bên cạnh nàng.

Mật Nương dắt ch.ó đi về phía cửa, cánh cửa của căn lều lớn nhất đang mở, có lẽ có người ở trong, nhưng nàng gọi hai tiếng cũng không có động tĩnh gì.

"Ba Hổ? Ta dắt Đại Hoàng đi đây.” Trong lòng Mật Nương bất an khi lại gần căn lều, còn đề phòng có con ch.ó nào khác lao ra c.ắ.n người.

"Làm gì đó? Ai cho ngươi vào?”

Mật Nương quay đầu lại, một lão hán tóc rối bù không biết từ đâu chui ra, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào nàng.

"Ta đến tìm Ba Hổ, gọi mãi không thấy hắn trả lời nên đi tới xem sao.” Mật Nương giải thích, dắt Đại Hoàng đi ra ngoài, "Đại gia, có phải ông là người làm của nhà Ba Hổ không? Phiền ông nhắn với hắn một câu, Đại Hoàng ta đã dắt đi rồi, ta là chủ nhân của con ch.ó này.”

"À, ch.ó của ngươi à, vậy thì không sao, chủ nhà ra ngoài rồi, đợi hắn về ta sẽ nói lại với hắn.”

"Vâng, làm phiền rồi.” Mật Nương nói lời cảm ơn, phát hiện Đại Hoàng đang thò đầu ra ngửi miếng thịt nàng đang xách, nàng sờ đầu chó, giơ tay lên cao hơn.

Mật Nương mua thịt là nghĩ đến việc Triệu a nãi chuyển nhà, nàng nên đến thăm một chuyến để biết chỗ ở, hai tổ tôn bọn họ đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng không thể có tiền rồi lại mặt dày tay không đến chiếm lợi được.

Ngày hè ở Mạc Bắc trời tối muộn, bên bờ sông có không ít phụ nhân đang giặt quần áo, rửa rau, Mật Nương xách một con d.a.o thịt đi qua con sông đã thu hút không ít ánh mắt.

"Mật Nương, miếng thịt này ngươi mua ở đâu thế? Bao nhiêu tiền một cân?” Một phụ nhân đang rửa rau hỏi.

"Ngay ở phía sau, căn lều có treo một tấm da cừu chính là nơi bán thịt.” Những căn lều nỉ của dân chăn nuôi ven núi được sắp xếp thành từng hàng, hàng đầu tiên dọc theo bờ sông, những người buôn bán ở hàng thứ ba, càng đi về phía sau, địa vị của người ở càng thấp.

"Thịt cừu mười lăm văn một cân, rẻ hơn ở quê ta nhiều, nên ta mua nhiều một chút. Trên đường đến đây Triệu a nãi đã chăm sóc ta rất nhiều, hôm nay bà ấy thuê căn lều chuyển ra ngoài, ta xách miếng thịt này đến để mừng nhà mới cho bà ấy, dù sao cũng là một chút tấm lòng.” Mật Nương nói ra lý do nàng mua thịt, "Đúng rồi thẩm tử, thẩm có biết Triệu a nãi bây giờ ở đâu không? Sáng nay bà ấy chuyển nhà thì ta đã đi làm rồi.”

"Bà ấy chuyển đến phía đông con sông rồi, nghe nói là đi làm ma ma cho nhà ai đó, ngươi muốn tìm bà ấy thì phải qua đó hỏi, ta cũng không nhớ chủ nhà của bà ấy là ai.”

Làm ma ma? Cũng phải, khi còn trẻ Triệu a nãi từng làm nhũ mẫu trong nhà cao cửa rộng, thân phận này của bà dễ tìm được việc không bẩn không mệt.

Lúc này, nàng không biết có nên xách miếng thịt đến cửa tìm hay không.

"Kia chẳng phải là Uyển Nhi sao? Mật Nương ngươi không cần phải đi hỏi từng nhà nữa.” Một người phụ nhân tuổi còn trẻ nhắc nhở.

"Mật Nương, ta đang định đi tìm ngươi đây.” Uyển Nhi xách một cái giỏ chạy tới, trên người nàng ta mặc một bộ áo mới, nụ cười trên mặt không còn vẻ u ám như trước.

"Triệu a nãi có ở nhà không? Ta định đến thăm một chuyến.” Mật Nương khoác tay Uyển Nhi đi về phía bờ đối diện, tránh xa đám đông, nàng mới hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì?”

"A nãi của ta đã trở thành ma ma của tiểu thư nhà Hộ huyện thừa rồi, tối nay chủ nhà thưởng cho mấy đĩa thịt cừu nướng, a nãi của ta bảo ta mang đến cho ngươi một bát.” Uyển Nhi vỗ đầu Đại Hoàng, xua đi: "Đây không phải là thứ cho mi ăn đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Triệu a nãi thật có bản lĩnh.” Mật Nương thật lòng khâm phục, trước khi mọi người kịp phản ứng, lặng lẽ vào được nhà Hộ huyện thừa, coi như là đã đứng vững gót chân ở Mạc Bắc.

"Hôm nay ta lấy tiền công đi mua một miếng thịt, các ngươi chuyển nhà cũng nên ăn mừng một chút, chỉ là không biết ta đến thăm có tiện không.” Mật Nương liếc nhìn Uyển Nhi, khẽ hỏi: "Nhà Hộ huyện thừa quy củ có nghiêm khắc lắm không?”

"Tiện, không giống như ở Đại Khang đâu, những gia đình quyền quý đều là tòa nhà mấy tiến và tường cao cao, ra vào còn phải có thẻ bài. Hộ huyện thừa cũng ở trong căn lều, ta và a nãi ở riêng ở phía ngoài.” Uyển Nhi kéo Mật Nương đi về phía nơi nàng ta ở, lúc này Triệu a nãi vẫn đang hầu hạ Hộ tiểu thư, trong căn lều chỉ có hai người bọn họ. Uyển Nhi nhóm lửa, đổ thịt vào nồi đất, hai người thân mật dọn một cái bàn nhỏ ra ngoài căn lều ăn.

"Hôm nay ngươi đi làm có thuận lợi không? Chủ nhà có dễ ở chung không? Có ai làm khó ngươi không?” Uyển Nhi hỏi.

"Không, đều tốt cả.” Mật Nương chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, nàng kéo tay áo lại gần mũi, ghét bỏ nói: "Chỉ là mùi hơi nồng.”

Uyển Nhi nhăn mũi tránh ra, nghĩ đến tối nay không phải ngủ cùng cừu mà cảm thấy may mắn, "Cừu và bò của nhà Hộ huyện thừa có người chuyên trông coi vào ban đêm, hay là ngươi dắt cừu của ngươi đến, ta lén lút cho chúng vào đàn cừu của bọn ta luôn?”

Mật Nương hì hì hai tiếng, khóe mắt ẩn chứa sự đắc ý, "Ta không dắt chúng về, để ở trong đàn cừu của nhà Ba Hổ, nhà hắn nhiều cừu, thêm mấy con cừu con một lúc cũng không phát hiện ra.”

"Ngươi còn gan hơn ta.” Uyển Nhi ra vẻ chắp tay, nàng ta chỉ dám nghĩ, Mật Nương đã làm rồi.

Ăn cơm tối xong, Uyển Nhi bảo Mật Nương mang thịt cừu đi, nàng ta và a nãi ở nhà Hộ huyện thừa không thiếu thịt ăn. Mật Nương không chịu, dắt Đại Hoàng vừa ăn ké một bữa cơm thì chạy đi, làm gì có chuyện mang lễ đã tặng đi rồi lại xách về.

Mật Nương giẫm lên tiếng kêu của côn trùng trong bụi cỏ trở về phía tây con sông, vừa bước vào căn lều, cuộc trò chuyện bên trong liền dừng lại.

"Đã ăn cơm chưa?” Mật Nương hỏi trước, nàng cũng không đi vào, ngồi trên ngưỡng cửa cởi giày vải thay dép cỏ, giày vải cũng không nỡ vứt đi, định giặt sạch để dành dùng lúc khẩn cấp.

"Ăn rồi, nghe nói buổi tối ngươi đến chỗ Triệu a nãi, bọn ta không làm cơm cho ngươi.” Phán Đệ lên tiếng, "Triệu a nãi đã chuyển đến đâu rồi?”

"Nhà Hộ huyện thừa, bà ấy đi làm ma ma cho Hộ tiểu thư rồi.” Mật Nương không giấu giếm, nàng đứng lên đi lại với đôi dép cỏ mới, hỏi: "Có ai đi ra bờ sông rửa mặt không?”

“Ta đi.” Oanh Nương nhảy lên.

"Mật Nương tỷ tỷ, ta có thể đi xén lông cừu không?” Oanh Nương dắt Đại Hoàng đi theo sau Mật Nương, nhăn mũi nói: "Ta cũng muốn kiếm tiền mua thịt ăn.”

"Muội còn nhỏ quá, cừu có thể đá chảy m.á.u đầu muội luôn đấy.” Đi đến một chỗ không có người, Mật Nương tìm một bụi cỏ có thể che được nửa người ngồi xuống tiểu tiện, trên thảo nguyên là như vậy, không có nhà xí, đi vệ sinh đều ở ngoài trời.

Mỗi bước mỗi xa

Khi kéo quần lên, Mật Nương nhìn xuống đùi, phía trên đầu gối một thước có một vết bầm tím to bằng lòng bàn tay, in trên làn da trắng nõn đặc biệt nổi bật.

"A! Mật Nương tỷ tỷ, đây là....”

"Cừu đá đấy.” Mật Nương xắn tay áo lên, hai cánh tay cũng có vết bầm, "Đây là cừu dùng sừng húc.”

Oanh Nương chớp mắt, dứt khoát không hỏi thêm về việc xén lông cừu nữa.

Mật Nương cười cười, sau đó mấy ngày liền, ba người Lan Nương cũng không hỏi han gì về việc xén lông cừu, nàng cũng coi như là được thanh tịnh mấy ngày.