Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 18



Liên tiếp bảy ngày, Mật Nương ngày nào cũng đi ngang qua căn lều của nhà Ba Hổ, nhưng cũng không gặp hắn, nàng thành thật làm việc và tan làm cùng những người khác, tích được hai lượng bạc thì nghĩ đến việc đi mua một mảnh vải để may quần áo mặc.

"Ngươi đợi thêm mấy ngày nữa, đội buôn của Đại Khang sắp đến rồi, hàng hóa trên đường khó tránh khỏi bị bẩn, dù sao ngươi cũng không kén chọn đồ đẹp, tranh thủ lúc họ bán rẻ thì mua thêm hai thước.” Triều Lỗ báo tin cho những người làm công nhật.

"Thật không?” Có người hỏi.

"Ta lừa các ngươi làm gì, đội buôn này đi theo sau quân đội của Đại cư thứ đến đây, bọn họ chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mang theo nhiều hàng hóa hơn, đến lúc đó các ngươi trực tiếp mua từ thương nhân, sẽ rẻ hơn một chút.” Tin tức này ông ta nghe được từ Ba Hổ, nên nói rất chắc chắn.

Đại cư thứ? Mật Nương nhớ cái xưng hô kỳ quái này, nếu không phải có nàng ta ở Yến Kinh nghe tin động đất Lô Châu, nhóm người bọn họ không chừng đã c.h.ế.t trên đường chạy nạn, hoặc là bị bán vào nhà quyền quý làm người hầu rồi.

Ba Hổ nhận một phong thư từ người hầu, vừa đọc xong đoạn đầu hắn đã nhăn mày, đặt thư xuống, bảo người dựng thêm một căn lều khác, lại đi đến tiệm vải lụa mua hai bộ chăn đệm, thùng tắm cũng mua một cái mới.

"Chủ nhà, có khách đến ạ?” Nô lệ dựng căn lều thấy chủ nhà ra vào thay đổi đồ dùng mới, tò mò hỏi thăm.

"Đại ca của ta sắp về, tiện đường ghé lại ở hai ngày.” Ba Hổ nghĩ đến nội dung trong thư, không kiên nhẫn dặn dò: "Cỏ trên đất dọn sạch đi, đốt một chậu than để trừ ẩm, sau đó rải một ít bột xua côn trùng xung quanh, đại ca của ta có mang theo nữ nhân trở về.”

"Đây là chuyện vui mà, chủ nhà cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm thỏa đáng.”

Chuyện vui cái rắm, mang về như vậy mà không đ.á.n.h nhau thì hắn lấy họ đại ca của hắn. Cái tên gây họa kia vậy mà lại lẳng lặng thành thân ở Đại Khang, còn ở rể, đổi tên đổi họ, sau này có con thì gọi lão nhạc phụ của hắn ta là a gia.

Mỗi bước mỗi xa

Quả đúng như Triều Lỗ đã nói, chập tối của năm ngày sau, quân đội của Đại cư thứ đến Lâm Sơn, đi cùng với quân đội không chỉ có đội buôn, mà còn có cả dân chạy nạn, đông đúc khoảng ngàn người, chỉ một lát đã lấp đầy những căn lều ở phía tây bờ sông mà vẫn không đủ chỗ ở.

Ba Hổ được Hộ huyện thừa gọi đi giúp dựng căn lều mới, lại đi đến chỗ đội buôn mua nồi đất, tranh thủ buổi tối phát hết cho mọi người. Thời điểm hắn về đến nhà, trời phía đông đã lờ mờ sáng. Còn về phần ca ca và tẩu tử mới, hắn cũng chưa gặp mặt.

Trời vừa sáng, đội buôn đã bận rộn dọn hàng ra bày bán dọc theo phía hạ nguồn sông, những người muốn mua đồ rẻ đã chờ sẵn từ sớm ở đây, ngay cả các ông chủ cửa hàng đến nhập hàng cũng không chen vào được.

"Ồn ào c.h.ế.t đi được.” Ba Hổ kéo chăn trùm đầu, cố gắng che đi tiếng rao bán ồn ào bên ngoài, nhưng căn lều không cách âm, hắn càng nằm càng bực bội, dứt khoát vén chăn lên mặc quần áo, mặt mày bực dọc đi ra ngoài, định tìm một nơi yên tĩnh để ngủ tiếp.

"Ba Hổ, đệ đang định đâu vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba Hổ dừng bước, là đại ca của hắn, bên cạnh hắn còn có một nữ tử xinh đẹp đang đứng, "Ta đi xem bò cừu, huynh dẫn đại tẩu đi dạo xung quanh trước đi.” Nói xong hắn nhấc chân bỏ đi, đại ca hắn cũng biết lần này về gặp lão già sẽ bị đánh, nên muốn gọi hắn đi cùng để bênh vực.

Ba Hổ mặt mày sa sầm, hắn không muốn xen vào chuyện này, lúc hắn bị đ.á.n.h cũng chẳng có ai bênh vực hắn cả.

Cừu đực thân hình to lớn, sức lực mạnh, xén lông tốn nhiều thời gian, khi giãy giụa vẫn luôn khiến Mật Nương bị thương một chút, tranh thủ hôm nay những người khác đều đi mua đồ hoặc là đi xem Đại cư thứ, nàng nghĩ đến việc chọn một con cừu cái để thử.

Cừu cái có con càng nhỏ thì tính tình càng hung dữ, Mật Nương quan sát kỹ lưỡng, chọn một con cừu cái gầy gò dắt ra, tranh thủ lúc nó đi ăn cỏ một mình, nàng đột nhiên lao tới đè đầu nó xuống, cả người nàng đè lên con cừu, mặc kệ nó kêu to, dùng thời gian và thể lực để làm nó mệt mỏi.

"Ngươi thế này là lợi dụng lúc quản sự không có ở đây muốn đè c.h.ế.t cừu của ta đây mà.” Ba Hổ nghe thấy tiếng cừu kêu t.h.ả.m thiết còn tưởng bị trộm, chạy nhanh đến mới phát hiện ra là nàng, "Hôm nay không phải cho các ngươi nghỉ sao? Ngươi ở đây làm gì? Ta không trả tiền công đâu.”

"Ta biết, ta cũng không có ý định đòi tiền công.” Mật Nương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tay không buông lỏng, "Ngươi không cần quản ta, ta chỉ đến để nghiên cứu kỹ xảo bắt cừu thôi.”

"Được.” Ba Hổ không nói nhiều, đứng dậy chọn một nơi có nắng nằm xuống nhắm mắt ngủ, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng cừu kêu, ban đầu hắn thấy ồn ào, nhưng lại lười đứng dậy đổi chỗ, dần dần cũng ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại là bị người ta gọi dậy, Ba Hổ bỏ cánh tay đang che mắt ra, nheo mắt nhìn cô nương đang đứng bên cạnh hắn, từ góc độ này của hắn mà nhìn, hắn phát hiện khuôn cằm của Mật Nương rất trắng.

"Trưa rồi, ta phải đi đây, ngươi có muốn về không?” Mật Nương chê trên người mình có mùi hôi của cừu, không lại gần hắn, thấy hắn ngồi dậy thì lùi lại một bước, "Ngủ cũng say sưa thật, ta đuổi ba đợt bò muốn giẫm c.h.ế.t ngươi mà ngươi chẳng cảm giác gì cả.”

Ba Hổ theo động tác của nàng lại nhìn xuống chân nàng, ngón chân trắng nõn tròn trịa nổi bật trên đôi dép cỏ màu đen.

"Ta ăn thịt người à? Ngươi lùi cái gì mà lùi?” Ba Hổ phát hiện hắn đi hai bước, nàng có thể lùi bốn bước, bực mình hỏi: "Chẳng lẽ ngươi sợ ta?”

Mật Nương lắc đầu, kiên quyết giữ khoảng cách ba bước với hắn.

"Lắc đầu cái gì, miệng bị khóa rồi hả? Không phải ngươi nói nhiều lắm ư, hôm nay sao lại không nói nữa?”

Mật Nương kỳ lạ nhìn hắn một cái, "Không phải do ngươi chê ta nói nhiều đấy sao? Hơn nữa, ta nói nhiều hay ít thì liên quan gì đến ngươi? Ngược lại, hôm nay ngươi nói nhiều lạ thường đấy.”