Ta nói nhiều hay ít thì liên quan gì đến ngươi.
Ba Hổ bị câu nói này hỏi cho giật mình, còn chưa nghĩ ra được lý do, thì đã thấy Mật Nương nghênh ngang đi xa. Hắn nhìn về phía sườn đồi phía bắc, cỏ đã che khuất gần hết thân cừu, nhưng màu xanh của cỏ trên đầu cừu vẫn còn lộ ra.
Đúng là chẳng hề chột dạ, Ba Hổ hừ một tiếng, chắp tay ra sau lưng đi về, cũng không vạch trần tính toán của nàng là nhét cừu vào đàn cừu của hắn để nuôi.
Tối qua khi Mật Nương đi dắt Đại Hoàng thì biết nhà Ba Hổ có khách, trưa nay nàng không định chạy đến đó xem nó, để tránh đụng mặt người lại phải giải thích.
"Mật Nương ngươi về rồi, cơm vừa làm xong, mau vào ăn đi." Phán Đệ gọi.
"Đến đây." Mật Nương bưng bát qua, ngồi xuống hỏi: "Hôm nay các ngươi có thấy Đại cư thứ không?"
"Có thấy, bọn ta đang nói chuyện đây này." Lan Nương vẻ mặt hứng thú dạt nào, "Mắt của Đại cư thứ có màu xanh ngọc, lúc nàng ta nhìn qua đây ta suýt nữa thì không thở nổi, quá cao quý, trước mặt nàng ta không dám phát ra một tiếng động nào, sợ làm vấy bẩn nàng ta."
"Trước khi đến Mạc Bắc, ta thấy cô nương đẹp nhất là nữ nhi của huyện thái gia, hôm nay thấy Đại cư thứ, nữ nhi của huyện thái gia chỉ có thể xách giày cho Đại cư thứ thôi." Mộc Hương hôm nay hiếm khi không cãi với Lan Nương, "Đương nhiên rồi, nếu Đại cư thứ mà muốn, ta cũng có thể đi xách giày cho nàng ấy, không cần tiền tháng cũng được." Nói xong trên mặt còn hiện ra vẻ đỏ ửng.
Mật Nương cười đến nỗi không ăn cơm vào được, đây là bị si mê sắc đẹp rồi.
"Xách giày mà đến lượt ngươi à? Mơ đẹp lắm." Phán Đệ cười Mộc Hương viển vông, tựa như làm trộm ra hiệu cho những người khác lại gần, nói nhỏ: "Ta nghe nói Đại cư thứ chưa thành thân, nhưng hậu cung không thiếu mỹ nam, Hữu thừa tướng trong đô thành và Đại tướng quân đóng quân ở Cổ Xuyên đều phải xưng thần dưới chân váy của nàng ấy, nam tử áo đen hôm nay đi theo hầu hạ trước sau các ngươi có ấn tượng không? Hắn là hầu sủng được Cư Thứ mang theo trước mặt mọi người đấy."
Mỗi bước mỗi xa
"Nói hươu nói vượn." Mộc Hương là người đầu tiên không vui, mặt mày sa sầm nói: "Ngươi đừng có nghe đồn bậy bạ, không biết ai lại tung tin đồn lung tung, một người cao quý như Đại cư thứ, sao có thể... " Nàng ta ngắc ngứ một lúc, "Mẫu thân ta nói, người lưu luyến sắc đẹp bất kể là nam hay nữ đều không phải người đàng hoàng."
"Cổ hủ, Đại cư thứ có tiề, có quyền thế có địa vị, cớ gì phải gả đến nhà người khác mà chịu tính khí của bà mẫu." Lan Nương lườm nguýt, "Nàng ta đẹp như vậy, gả cho ai cũng thiệt thòi. Nếu là ta, ta cũng nuôi nam sủng, ban ngày làm cánh tay trái cánh tay phải của ta, ban đêm sưởi ấm giường cho ta."
Cả nhóm người bao gồm cả Mật Nương đều không thể tin nổi nhìn nàng ta, thật không ngờ nàng ta lại có suy nghĩ như vậy.
"Không biết thẹn." Mộc Hương cười khinh bỉ nàng ta.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Mật Nương vội vàng chuyển chủ đề: "Nói làm cho ta cũng muốn đi xem dung nhan của Đại cư thứ rồi, Đại cư thứ đi chưa vậy?"
"Đi rồi, mặt trời lên đến giữa trưa thì nhổ trại đi rồi, đội buôn cũng đi theo sau." Bạch Mai nghĩ đến miếng vải Mật Nương mua về từ sáng sớm, hỏi nàng bao nhiêu tiền một thước.
"Mười ba văn, đây còn là bị sâu mọt đục khoét rồi đấy." Nói đến chuyện này Mật Nương lại đau lòng, nàng lập tức cũng không còn tâm trạng muốn lén đi xem mỹ nhân nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiền công kiếm được trong mười ngày qua trong nháy mắt đã hết sạch, tấm vải mua về không biết có làm được hai bộ quần áo không nữa." Trước đó nàng còn nghĩ đến việc mua bông để làm chăn đệm, nhưng sáng nay đã tiêu sạch sẽ tiền đồng, đến hỏi cũng không dám.
"May mà ta mang theo hai bộ quần áo." Oanh Nương may mắn, nàng ta đi ra ngoài tìm việc cùng Phán Đệ và Mộc Hương, người ta thấy vóc dáng của nàng, xén cỏ cũng không cần đến nàng ta.
"À đúng rồi Mật Nương, bọn ta cũng tìm được việc rồi, một ông lão chăn nuôi bị bệnh, việc nhà ông ta bận rộn không xuể, thuê bọn ta đi dọn chuồng cừu cho ông ta." Trong mắt Phán Đệ tràn ngập niềm vui, không uổng công nàng ta ngày nào cũng ra ngoài giúp đỡ đám dân chăn nuôi, nếu không việc này sẽ không đến lượt mấy nàng ta.
"Đều đi sao?" Mật Nương hỏi.
"Trừ Oanh Nương ra, bốn người bọn ta đều đi."
"Tốt quá, sau này chúng ta đều có thể sống những ngày tháng ăn thịt uống sữa thật tốt rồi." Mật Nương xoa đầu Oanh Nương, an ủi nói: "Muội còn nhỏ, làm việc nặng sẽ không lớn được đâu, sau này bọn ta gặp việc nhẹ nhàng sẽ giới thiệu cho muội.”
Lan Nương nghe vậy không nhịn được bĩu môi, ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Hương đang khinh bỉ nhìn nàng ta, nàng ta lườm một cái, ba hai miếng ăn xong cơm rồi nói muốn về căn lều ngủ trưa.
"Bữa này lại còn thừa cơm, Phán Đệ tỷ lúc đong gạo có tính cả phần của Đại Hoàng không thế." Bạch Mai sau bữa ăn dọn dẹp, lại múc hết cơm còn lại trong nồi vào bát ngồi trên ngưỡng cửa tiếp tục ăn, "Mật Nương, hôm nay ngươi không làm việc mà chủ nhà cũng lo cơm cho Đại Hoàng à."
"Không liên quan đến ta, Đại Hoàng đang canh cửa cho chủ nhà, nó cũng đang đi làm đấy." Mật Nương nói với vẻ rất chột dạ.
Ba Hổ lúc này đang bưng một bát xương cừu đi ra, thấy bát nước của Đại Hoàng đã cạn, hắn ra sông múc một bát nước đặt cạnh gốc cây.
"Con ch.ó này đệ kiếm từ đâu ra vậy? Tối qua ta còn thấy một cô nương đến dắt con ch.ó lông tạp này đi, nó không phải của đệ à?"
Ba Hổ không ngẩng đầu lên, khoanh tay đứng một bên nhìn Đại Hoàng nước dãi chảy ròng ròng gặm xương, "Không phải của ta."
"Không phải của đệ mà đệ còn nuôi nó tử tế vậy sao?" Đại ca Ba Hổ dò xét nhìn chằm chằm vào hắn, thăm dò hỏi: "Nhìn trúng chủ của con ch.ó rồi à?"
Tối qua đứng cách khá xa, hắn ta cũng không nhìn rõ mặt cô nương đó, nhưng thấy vóc dáng cũng không thấp.
Ba Hổ bị câu nói này làm cho ngơ ra, hoàn hồn lại chậm rãi nói: "Thấy nó đáng thương thôi."
Ánh mắt hắn đặt trên Đại Hoàng, nó gặm xương cừu xong uống chút nước, có lẽ thấy mệt, bốn chân khuỵu xuống nằm chõng chơ trên mặt đất, hai chân trước đè lên xương cừu tiếp tục gặm, cảm thấy hắn đang nhìn nó, còn qua loa vẫy đuôi ba cái.
Hình như cũng không đáng thương như hắn nghĩ, giống như chủ nhân của nó, gầy gò yếu ớt, nghèo đến mức không có một bộ quần áo để thay, đế giày bị rơi ra dùng mấy sợi chỉ khâu lại tiếp tục đi. Nhưng đứng trước mặt hắn dám chặn họng hắn, thù dai, lại còn gan đến mức dám trà trộn cừu vào đàn cừu của hắn.
Mỗi khi hắn tưởng rằng đã nhận rõ được phẩm hạnh của nàng, nàng lại có thể làm mới nhận thức của hắn về nàng.