"Lời ta nói đệ nghĩ thế nào rồi?" Đại ca Ba Hổ thấy hắn đang ngây người, tiếp tục nói: "Đệ là huynh đệ ruột thịt của ta, ta mang tức phụ mới về, đệ cũng không thể không về một chuyến, như vậy cũng quá không nể mặt ta rồi."
"Sau này số lần ta về chắc chắn sẽ ít đi, những ngày cả nhà đoàn tụ mỗi năm lại càng ít..."
"Được, ta sẽ về." Ba Hổ lười nghe hắn lải nhải, "Ngày mai sẽ lên đường."
Sáng sớm hôm sau, Ba Hổ đến đàn ngựa chọn ba con ngựa, nghĩ đến dáng đi không được tự nhiên của đại tẩu, hắn hỏi hướng di chuyển của đàn lạc đà, cưỡi ngựa tìm thấy đàn lạc đà dắt về một con lạc đà cái.
"Chỉ có hai con ngựa thôi?" Ân thị nhìn sang nam nhân của mình, nghi ngờ nhướn mày, "Hai chúng ta cưỡi chung một con à?"
Không phải nói nhà hắn ta có đến cả trăm con ngựa sao? Không giống chút nào.
"Đại tẩu cưỡi lạc đà đi, lạc đà chạy ổn định hơn ngựa. Ta thấy tẩu đi lại có vẻ không thoải mái, nghĩ là trên đường đi cưỡi ngựa có thể làm trầy chân nên không dắt ngựa cho tẩu." Ba Hổ có ý kiến với đại ca, nhưng sẽ không giận ch.ó đ.á.n.h mèo mà giận lây sang người không liên quan.
Ân thị đỏ bừng mặt, nàng ta lườm nguýt nam nhân đang cười trộm kia một cái, chỉ hận đã chiều ý hắn ta làm bậy, mất mặt trước mặt tiểu thúc rồi.
May mà hắn tựa như không hiểu chuyện đó.
"Nhị thúc, đệ thích cô nương như thế nào? Nếu ta gặp người phù hợp ta sẽ làm mai cho đệ." Ân thị cảm thấy Ba Hổ người này không tệ, mười chín tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy.
"Yên tĩnh, không gây chuyện, không khóc lóc ỉ ôi, không ham mê tình yêu tình ái, làm việc dứt khoát một chút. Ví dụ như ta c.h.ế.t đi, nàng ta có thể dứt khoát tái giá." Ba Hổ nghĩ nghĩ, tiếp tục bổ sung: "Ta không có ý định rời khỏi Mạc Bắc, nếu đại tẩu tìm được cô nương nào nguyện ý đến Mạc Bắc, ta có thể đến đón. Của hồi môn có hay không có cũng không quan trọng, nếu thương nhớ phụ mẫu thì có thể đưa phụ mẫu đến, nhưng phụ mẫu tốt nhất là phải đỡ lo một chút, đừng không có chuyện gì mà gây chuyện vô cớ."
"Đệ có thể lấy một cô nương câm, chọn một người song thân đều đã chết." Đại ca Ba Hổ không vui lườm hắn, "Hoặc là dứt khoát đừng thành thân, với yêu cầu của đệ, ai cũng không chịu nổi đệ đâu."
Ba Hổ chẳng thèm để ý đến hắn ta, tay vung roi ngựa, một ngựa đi đầu phi thẳng về phía trước.
Ba người đến Tuất Thủy, những người chăn nuôi dậy muộn vẫn đang nấu cơm, trẻ con cưỡi trên lưng bò lưng ngựa gặm bánh, trên đầu bò lưng ngựa đều treo túi sách của chúng.
"Nhị ca! Sao giờ này huynh lại về vậy?" Tam Đan là người đầu tiên nhìn thấy Ba Hổ, nàng ta cưỡi con ngựa màu đỏ sậm nói với bạn cùng lớp: "Giúp ta xin phu tử nghỉ học một buổi, nhà ta có chuyện rồi."
Nhị ca chắc chắn là về để đ.á.n.h nhau với phụ thân của nàng ta.
"Nói bừa, nhà muội có chuyện gì chứ?"
Tam Đan nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, kinh ngạc hét lên: "Đại ca! Đại ca huynh về rồi, sao huynh không báo một tiếng? Ta còn đi đón huynh nữa."
"Đại cô nương rồi còn động một cái là ồn ào vậy." Nam nhân xoa xoa tai, giới thiệu nữ tử trên lạc đà cho Tam Đan, "Tam Đan, đây là đại tẩu của muội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chào muội muội." Ân thị cười dịu dàng, "Từ lâu đã nghe An Chi nói chàng ấy có một người muội muội hoạt bát, hôm nay cuối cùng cũng được gặp rồi."
"Chào đại tẩu." Tam Đan có chút không kịp phản ứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào hỏi, lại hỏi: "An Chi mà tẩu nói là đại ca của ta sao? Huynh ấy không nói tên cho tẩu biết à? Huynh ấy tên là Mãn Đô Lạp Đồ."
Ba Hổ hứng thú nhìn chằm chằm Mãn Đô Lạp Đồ, roi ngựa trên tay không ngừng xoay vòng.
"Tam ca của muội đâu rồi? Kêu đệ ấy đi cùng chúng ta về nhà." Trước khi Ân thị mở miệng, Mãn Đô Lạp Đồ đã nói trước.
"Tam ca ở nhà kìa." Tam Đan có chút bực bội liếc nhìn Ân thị, cố ý nhắc nhở: "Tối qua phụ thân say rượu."
Nghe vậy, mặt Ba Hổ lập tức sa sầm xuống, thảo nào Tam Đan nói nhà có chuyện, đúng là sắp có chuyện thật rồi.
"Ba Hổ, đệ đừng bốc đồng, đệ nể mặt đại tẩu một chút, lần đầu tiên nàng ấy tới nhà, đệ đừng làm ầm ĩ quá xấu hổ." Mãn Đô Lạp Đồ vừa thấy sắc mặt của Ba Hổ đã biết có chuyện chẳng lành, có chút hối hận vì đã rủ hắn về.
"Huynh nên đi cầu xin cha của huynh đi." Ba Hổ giật tay áo bị kéo lại, kẹp bụng ngựa, phi nhanh về nhà trước.
Mỗi bước mỗi xa
"Đây là sao vậy?" Ân thị khó hiểu hỏi, sao Ba Hổ vừa đi, Tam Đan cũng căng thẳng đuổi theo.
"Không sao đâu, lát nữa có chuyện gì nàng cũng đừng lo lắng, nhà ta là như vậy đấy." Mãn Đô Lạp Đồ do dự muốn quay lại Lâm Sơn, chậm rãi theo sau.
"Nhị, nhị thiếu gia..." Nam nô bộc không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Ba Hổ cưỡi ngựa thẳng đến căn lều của phu nhân.
Ba Hổ đạp cửa xông thẳng vào, tiếng động làm phụ nhân đang nằm trên giường giật mình, mặt người phụ nhân sưng vù, mắt phải bầm tím, khi nhìn chỉ mở được một khe, trong mắt vẫn còn kinh hoàng chưa định, thấy người đến không nhịn được mà cay sống mũi, nước mắt rơi lã chã. Thấy hắn đột nhiên dừng lại quay ra ngoài, lại hoảng hốt gọi hắn: "Ba Hổ, Ba Hổ, con quay lại..."
Đã muộn rồi, Ba Hổ liên tiếp đạp ba cái lều, kéo nam nhân đang ngủ say ra đ.á.n.h một quyền vào đầu, đá một cước vào bụng ông ta, đá thẳng ông ta xuống đất.
"Ngươi còn dám quay về, hôm nay lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi." Nam nhân trên đất thân hình vạm vỡ, đầu ăn một quyền cũng chỉ đứng dậy loạng choạng, nắm tay lại vung về phía trán Ba Hổ.
Ba Hổ c.ắ.n răng không nói, vừa đá vừa đạp đ.á.n.h nhau với nam nhân, từ bên ngoài nhìn vào cả căn lều đều rung chuyển, lắc lư như sắp đổ.
Mãn Đô Lạp Đồ dẫn Ân thị vào cửa thấy đúng cảnh tượng này, muội muội và tam đệ của hắn ta đang kéo một phụ nhân chân bị què không cho bà vào.
"Mẫu thân, con về rồi." Hắn ta chào một tiếng.
"Đại nhi? Đại nhi con mau vào kéo Ba Hổ ra, hắn sắp đ.á.n.h c.h.ế.t phụ thân con rồi kia." Phụ nhân mặt đầy hoảng sợ, một tay nắm chặt áo trước n.g.ự.c thở dốc.
Mãn Đô Lạp Đồ cười khẽ, "Con đã nói nhị đệ làm người tốt vô ích rồi mà, lo chuyện bao đồng."