Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 21



 

Gương mặt phụ nhân thoáng trắng bệch trong chốc lát, nhưng vẫn một mực giục Mãn Đô Lạp Đồ đi kéo hai người ra.

So với hai người đang đ.á.n.h nhau, vóc dáng của Mãn Đô Lạp Đồ có vẻ gầy gò hơn, hắn ta cũng không thiếu khôn ngoan mà chen vào lúc hai người đang nổi nóng để chịu đòn, chỉ canh chừng nếu Ba Hổ ra tay nặng thì kéo lại một chút, tránh những bộ vị hiểm yếu. Mãi đến khi những nam bộc trong nhà chạy đến mới tách được ba người đang quấn lấy nhau ra.

Ba Hổ bị hai nam bộc kéo đẩy ra ngoài, hắn lau vết m.á.u trên khóe miệng, lúc đi ngang qua phụ nhân đang định vào nhà, hắn khàn giọng hỏi: "Có phải người muốn đợi đến khi bị ông ta đ.á.n.h c.h.ế.t mới bằng lòng rời xa ông ta không?"

"Phụ thân của con chỉ là say rượu nên mới ra tay với ta, ngày thường ông ấy đối xử với ta rất tốt.” Ánh mắt phụ nhân lóe lên, khi chạm phải ánh mắt hung tợn của Ba Hổ thì bất giác hạ thấp giọng.

"Được, đợi đến khi người chết, con sẽ đến tiễn người một đoạn.” Ba Hổ tức giận đến bật cười, hắn đúng là đồ hèn mọn, rõ ràng biết bà sẽ không nhẫn tâm rời bỏ tên nam nhân đốn mạt kia, nhưng thấy bà bị đ.á.n.h vẫn không nhịn được mà ra tay bênh vực bà.

Nghe lời hắn nói, mặt phụ nhân đỏ bừng, bà rụt rè giải thích: "Ông ấy cũng biết say rượu đ.á.n.h ta là không tốt, nhưng ông ấy không thể kiềm chế bản thân, mỗi lần tỉnh rượu đều hối hận tự vả vào mặt mình. Ông ấy biết lỗi rồi, ta nào có thể cứ mãi bới móc lỗi lầm ấy, ta cũng đâu phải người không có khuyết điểm, ngày thường ông ấy cũng bao dung cho ta.”

"Ba Hổ, ta biết con oán hận ông ấy nhiều lắm, một phần vì con còn trẻ tuổi bồng bột, một phần nữa là con chưa thành thân, đợi đến khi con thành thân, con sẽ biết, hai người sống chung với nhau làm sao có thể mọi chuyện đều như ý, đều phải nương tựa lẫn nhau, nhường nhịn lẫn nhau.” Phụ nhân nói càng lúc càng hợp tình hợp lý, bà mở đôi mắt híp lại hỏi: "Con đã ưng ý cô nương nào chưa? Khi nào thì dẫn về cho mẫu thân xem một chút?”

Ba Hổ siết chặt nắm đấm, không còn sức lực để nói thêm lời nào nữa.

Ân thị trố mắt nhìn vị bà mẫu này của mình, bị đ.á.n.h ra nông nỗi này rồi mà còn có tâm trí lo lắng cho chuyện hôn sự của nhi tử, không biết là do không lo không nghĩ hay là tâm mang càn khôn.

Ba Hổ rời đi, không khí căng thẳng trong nhà đột nhiên được thả lỏng, nam bộc dọn dẹp đồ đạc bị hư hỏng rồi nhanh chóng rời đi, Tam Đan do dự một lát, rồi với vẻ mặt nghiêm nghị bước vào lều nỉ hỏi: "Đại ca vẫn ổn chứ?” Đại ca của nàng ta đ.á.n.h nhau thì không giỏi, nhưng mỗi lần can ngăn đều bị vạ lây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hắn thì hay rồi, luôn bênh vực kẻ yếu, thằng ch.ó kia lại nỡ ra tay đ.á.n.h hắn sao?” Ngang Thấm khập khiễng một chân di chuyển đến ghế, ông ta nhìn thấy phụ nhân đi lại khập khiễng, lúc này mới hiểu vì sao Ba Hổ lại nhắm vào chân ông ta mà đá.

"Tối qua ta lại hồ đồ rồi, A Nhuận, là ta có lỗi với bà.” Ngang Thấm kéo lê một chân đứng lên, rất quen thuộc quỳ xuống đất, tự vả liên tiếp vào mặt mình, "Ta không phải là người, ta đ.á.n.h bà nhà ta, ta đáng chết....”

"Dừng tay đi, thôi được rồi.” Phụ nhân mệt mỏi thở dài, "Ông đừng uống rượu nữa, tối qua Tam nhi đi can ông, ông đá hắn văng vào tường một cái, lúc đó hắn cũng không đứng dậy được.”

Đây cũng là lý do bà không thể dứt khoát rời xa ông ta, khi ông ta say thì ai cũng đánh, không nhận ra ai cả, không phải chỉ nhắm vào riêng bà, hơn nữa bản thân ông ta cũng đau khổ.

Mỗi bước mỗi xa

"A Cổ Lạp đâu? Thằng bé không sao chứ?” Ngang Thấm lập tức lo lắng hỏi.

"Tam ca của con đã về phòng rồi.” Tam Đan thấy trong lều chỉ còn lại ba người họ, nghĩ đến đại ca của mình, vội nói: "Đại ca con dẫn một cô nương về, nói là đại tẩu của con, hai người mau thu dọn rồi ra gặp người ta đi. Hôm nay người ta đã chứng kiến cảnh hỗn loạn này, còn không biết có bằng lòng gả vào không nữa.”

"Đều tại thằng tiểu súc sinh Ba Hổ đó.” Ngang Thấm nghĩ đến là lại tức giận, đáng lẽ ra ông ta nên đ.á.n.h c.h.ế.t hắn từ năm sáu năm trước, thời điểm hắn chưa có sức đ.á.n.h trả.

Mãn Đô Lạp Đồ lúc này không có ở nhà, khi Ngang Thấm quỳ xuống nhận lỗi, hắn ta đã dẫn Ân thị ra ngoài, ánh mắt chạm phải vẻ mặt rối rắm của nàng ta, hắn ta cười khổ: "Nếu mà trước khi cưới nàng nhìn thấy cảnh này, e rằng nàng sẽ không gả cho ta, phải không?”

Ân thị liếc nhìn hắn ta một cái, không phủ nhận.

"Gia đình chàng là tình huống gì thế? Xem ra là đã tích tụ oán hận từ lâu rồi.”

"Chính là những gì nàng thấy đó, phụ thân ta khi say rượu thì giống như một con súc sinh vậy, đ.á.n.h cả vợ con già trẻ. Trước năm ta bảy tuổi, phụ thân ta vẫn còn rất tốt, không nạp thiếp không gây chuyện thị phi, thời gian bình thường đều ở nhà trông ta và nhị đệ, lúc đó có rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ mẫu thân của ta. Nhưng vào năm A Cổ Lạp, tức là tam đệ của ta ra đời, ông ấy đã nghiện rượu, mỗi khi say thì người không ra người quỷ cũng chẳng ra quỷ, say rồi thì gây sự, hai cữu cữu của ta vì chuyện này mà không ít lần đến đ.á.n.h ông ấy, nhưng ông ấy không thay đổi, nhận lỗi cả ngàn lần cả vạn lần vẫn uống.”