Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 22



Mãn Đô Lạp Đồ đá đá cục xương bò trên mặt đất, giọng điệu dường như có chút thờ ơ: "Ta cũng bị đ.á.n.h bảy năm, sau đó chịu không nổi nữa thì bỏ chạy, đầu tiên là đến vương đô, sau đó bán bò bán cừu đi theo đội buôn đến Đại Khang. Ba Hổ có vẻ cứng cỏi hơn ta, lúc ta đi thì đệ ấy mười hai tuổi, đệ ấy vẫn luôn bảo vệ mẫu thân, dù đầu vỡ cũng phải bảo vệ phụ nhân ngốc nghếch bị dỗ đến quay cuồng ấy. Mãi đến năm đệ ấy mười bốn tuổi, đệ ấy cầm đao c.h.é.m hai nhát vào cánh tay phải của phụ thân, ngày hôm sau liền bị đuổi ra khỏi nhà, cũng may mẫu thân còn có lương tâm, đưa cho đệ ấy hơn trăm con gia súc làm của hồi môn.”

Nói đến đây, bên miệng Mãn Đô Lạp Đồ lộ một nụ cười mỉa mai, "Hơn trăm con gia súc này cũng trói buộc Ba Hổ lại rồi, bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà đệ ấy vẫn còn nhớ đến bà ấy, hễ nghe tin bà ấy bị đánh, hoặc sớm hoặc muộn cũng chạy về đ.á.n.h phụ thân ta một trận.”

Ân thị nhất thời không biết nói gì cho phải, nghẹn lời rất lâu, rồi hỏi: "Sao hai cữu cữu của chàng không đưa mẫu thân của chàng đi tái giá?”

"Phụ thân ta biết khóc biết nhận lỗi, mẫu thân ta lại mắc vào cái thói đó của ông ấy, đưa đi rồi lại chạy về, hai cữu cữu của ta sớm đã không thèm quản bà ấy nữa rồi.”

"À... Nhị thúc vẫn rất hiếu thảo.” Theo như hôm nay nàng ta quan sát, trong bốn huynh muội của An Chi, chỉ có Ba Hổ là thể hiện sự phẫn nộ chân thật nhất.

"Nàng đừng thấy đệ ấy vóc dáng vạm vỡ, xách đao lên thì như phỉ khấu g.i.ế.c cả nhà, đều là bị ép buộc mà thành, hồi nhỏ đệ ấy rất thận trọng, cũng hiếu thảo, còn mềm lòng.” Mãn Đô Lạp Đồ suy nghĩ một chút, Ba Hổ hồi nhỏ còn chu đáo hơn cả muội muội nữa, "Lát nữa nàng có thể xem, Ba Hổ có đến tám phần giống phụ thân ta, có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà đệ ấy được mẫu thân ta yêu quý nhất.”

"Dù sao cũng là nhân quả tuần hoàn, Ba Hổ nhận được sự tốt đẹp của mẫu thân ta, đệ ấy không đành lòng vứt bỏ bà ấy, mặc kệ bà ấy. Tính cách lạnh lùng đáng ghét của đệ ấy bây giờ, cũng là nhờ công lao của mẫu thân ta cả.” Mãn Đô Lạp Đồ thở dài, xòe tay ra nói: "Nàng đừng bận tâm đến mớ hỗn độn này ở nhà ta, cứ coi như không biết gì, dù sao sau này chúng ta cũng hiếm khi quay về.”

"Được.” Ân thị đến đây một chuyến chắc chắn có ý định muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà chồng, nhưng quan trọng nhất là để dò xét tình hình, lo lắng An Chi có gia đình ở Mạc Bắc nữa.

Nhưng hai người đều không ngờ rằng, sau khi trở về và nói rằng hai người đã thành thân, Mãn Đô Lạp Đồ ở rể đổi họ đổi tên, nam nhân trước đó bị đ.á.n.h đến lăn lóc khắp sẽ phản ứng dữ dội đến mức nhốt cả hai lại.

Thất sách rồi, Mãn Đô Lạp Đồ hối hận, hắn ta đã quên mất Ba Hổ đã rời đi, Ba Hổ không có ở đây, không ai dám cứng đối cứng với phụ thân của hắn ta.

Ba Hổ mặt mày lạnh như sương cưỡi ngựa rời đi, hắn phóng ngựa trên thảo nguyên mà không hề có phương hướng, loại tình huống này hắn đã gặp phải không phải một lần hai lần ba lần, nhưng kết quả đều giống nhau, mẫu thân của hắn c.h.ế.t cũng không chịu hối cải, nhất định phải ở lại bên cạnh người nọ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chạng vạng, Mật Nương ngồi trên xe bò chở lông cừu quay về, đôi mắt vô hồn nhìn bầu trời đầy ráng chiều, những đám mây nhẹ nhàng cũng nhuộm thành màu đỏ cam, tựa như ngọn lửa bùng cháy trong chái bếp, đang nấu một nồi canh gà đậm đà.

"Triều Lỗ đại thúc, nhà các thúc nuôi nhiều bò cừu như vậy, sao không nuôi thêm vài con gà vịt? Có nước lại có cỏ, thả rông là chúng sẽ lớn.” Mật Nương sờ sờ hai má, ngày nào cũng ăn thịt nàng ăn không nổi, nếu mà có trứng gà, buổi sáng nàng cũng có thể hấp một bát trứng để bồi bổ cơ thể.

"Trên thảo nguyên chim ưng nhiều lắm, không đợi gà con lớn lên thì đều vào bụng chúng nó cả rồi.” Triều Lỗ vừa định nói trên thảo nguyên có gà rừng, lời còn chưa kịp thốt ra thì đã thấy một con ngựa và một người thong dong xuất hiện trong tầm mắt.

"Ông chủ trở về rồi?” Triều Lỗ không ngừng liếc nhìn mặt hắn, khóe miệng tím bầm, xương gò má bị trầy xước, tóc cũng rối bù.

"Ừ, tối nay ta sẽ gác đêm, ngươi về nói một tiếng, bảo mọi người đừng đến nữa.”

Trên xe bò chất đầy các bao lông cừu, đi ngang qua đuôi xe, Ba Hổ mới thấy trên xe bò còn có một người nữa.

Mật Nương kinh ngạc nhìn lướt qua mặt hắn, rồi lại nhìn thấy cúc áo trên vạt áo của hắn cũng rớt mất vài cái, vạt áo lỏng lẻo hé mở, để lộ ra cơ n.g.ự.c màu mật ong.

Ba Hổ không ngờ sẽ gặp lại nàng, lần đầu tiên có cảm giác ngượng ngùng lúng túng, hắn nén sự xấu hổ và bực bội không nói tiếng nào, cúi đầu vờ như không nhìn thấy người, kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa nhanh chóng rời đi.

Chạy đi thật xa rồi hắn mới không nhịn được đ.ấ.m vào đầu, "Chết tiệt.”

Sau khi lướt qua nhau, Mật Nương vẫn ngoái đầu nhìn con ngựa đang phi nước đại, hiếu kỳ hỏi Triều Lỗ: "Chủ nhà đây là đ.á.n.h nhau với kẻ thù sao? Không phải nói là hắn đi đến Tuất Thủy thăm phụ mẫu của hắn ư?”

"Chính là đ.á.n.h nhau với phụ thân của hắn, nói là kẻ thù cũng không quá lời.” Triều Lỗ rất bình thản nói: "Chủ nhà đã lâu không đến Tuất Thủy rồi, bọn ta còn đang cá xem có phải phụ thân của hắn đã cai rượu rồi không.”

Mỗi bước mỗi xa