Sau Khi Hiểu Lầm Đại Ca Học Đường Là Gay

Chương 10



Túm lấy cổ áo hắn, đạp một cú vào bụng hắn, giọng lạnh như băng:

 

“Tao đã cảnh cáo mày rồi, không được lại gần Thẩm Ninh Du nữa, mày nghe không hiểu à?!”

 

Trần Gia Yến nghiêng đầu sang chỗ khác, ôm bụng ho khù khụ, nhìn tôi nói: “Ninh Du… Tớ xin cậu…”

 

“Cậu…”

 

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu: “Cậu đừng nói nữa! Tớ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Lâm Tang!”

 

Kỷ Tinh Châu lúc này mới biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Càng nghe, cậu ấy càng giận dữ hơn: “Mẹ kiếp, cút cho tao!”

 

“Tha thứ cho cha mày ấy! Hai đứa tụi mày đúng là cặp cẩu nam nữ!”

 

“Tao nói cho mày biết, vụ này Lâm Tang nhất định phải ngồi tù!”

 

Nói xong, cậu ấy ném Trần Gia Yến ra khỏi phòng bệnh, rồi đóng sầm cửa lại.

 

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

 

Kỷ Tinh Châu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đau lòng nhìn tôi, giọng dịu đi:

 

“Thẩm Ninh Du, thật xin lỗi. Lại là tớ không bảo vệ được cậu.”

 

“Lại để rác rưởi tiếp cận cậu lần nữa.”

 

Bất chợt, cậu ấy bật cười khổ: “Cậu không thích tớ cũng là chuyện đương nhiên.”

 

“Tớ… mẹ nó đúng là đồ vô dụng, đến người con gái mình thích cũng không bảo vệ nổi.”

 

“Cậu nghỉ ngơi đi. Tớ đi gọi bác sĩ.”

 

Tôi đưa tay kéo cậu ấy lại.

 

“Kỷ Tinh Châu.”

 

Cậu ấy khựng lại.

 

“Hả?”

 

“Ninh Du, cậu đừng nói gì cả. Nghỉ ngơi cho tốt. Muốn nói gì sau này hãy nói.”

 

“Tớ… tớ đi gọi bác sĩ đây.”

 

“À đúng rồi, mấy cái bài trên mạng, tớ đang tìm người xóa rồi.”

 

“Còn nữa, cậu yên tâm, tớ sẽ thuê luật sư giỏi nhất, tuyệt đối không để Lâm Tang thoát tội đâu.”

 

“Còn mấy cái ảnh đó, tớ đảm bảo từ hôm nay sẽ không còn ai nhìn thấy nữa.”

 

“Cậu… cậu đừng nói gì cả.”

 

Giọng cậu ấy run rẩy, trong đó có sự sợ hãi. Tôi biết cậu đang sợ điều gì.

 

Cậu sợ tôi sẽ nói ra lời từ chối.

 

Cậu sợ tôi sẽ lại rút về cái vỏ ốc của mình.

 

Cậu sợ tôi sẽ vì mệt mỏi mà từ bỏ việc để cậu tiếp tục theo đuổi mình.

 

Giống như lần trước.

 

Nhưng mà...

 

Tôi đâu có ngốc.

 

Từng chuyện, từng việc trong quá khứ...

 

Đều không phải lỗi của cậu ấy.

 

Lỗi là ở Trần Gia Yến.

 

Lỗi là ở Lâm Tang.

 

Ngược lại, chỉ có cậu ấy... luôn luôn bảo vệ tôi.

 

Tới tận bây giờ, tôi mới nhận ra...

 

Cậu ấy thực sự rất thích tôi.

 

Ngay cái giây Trần Gia Yến nói muốn cưới tôi...

 

Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt của cậu ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nụ cười đểu của cậu, sự dịu dàng của cậu, cả cái tính mặt dày của cậu nữa.

 

Tôi nghĩ, có lẽ, trong lúc không hay biết...

 

Tôi cũng đã thích cậu ấy mất rồi.

 

“Có còn muốn… ở bên tớ không?”

 

21

Thời gian như ngưng đọng.

 

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

 

Cậu ấy quay đầu lại, ánh mắt không dám tin:

 

“Ninh Du? Cậu... cậu có thể nói lại lần nữa không?”

 

Tôi hít hít mũi.

 

“Không muốn thì thôi.”

 

“Muốn muốn muốn!”

 

Cậu ấy cuống quýt gật đầu lia lịa.

 

Một người đàn ông cao mét chín, lúc này lại đang ngồi xổm trước mặt tôi một cách lố bịch.

 

Một lúc sau, cậu ấy nhìn vào mắt tôi, giọng nói mang theo sự thấp thỏm: 

 

“Cậu sẽ không hối hận chứ? Hay là... thuốc vẫn chưa hết tác dụng?”

 

Tôi phì cười qua làn nước mắt: “Vậy cậu có muốn hôn thử không?”

 

“Không phải cậu rất lợi hại sao? Sao thế? Không tin tớ thích cậu à?”

 

Lần này đến lượt cậu ấy đỏ mặt.

 

“Ông đây chưa bao giờ nhân lúc người ta gặp khó mà lợi dụng, đợi cậu xuất viện rồi, nhất định...”

 

Tôi nghiêng người, chủ động hôn lên môi cậu ấy.

 

“Không cần đợi xuất viện, ngay bây giờ.”

 

Kỷ Tinh Châu rên khẽ một tiếng như không nhịn được.

 

Lập tức đưa tay ôm lấy sau đầu tôi, hôn sâu thêm nụ hôn đó.

 

Lần này, tôi chủ động hé mở đôi môi, để cậu ấy tùy ý xâm nhập.

 

...

 

Những bài viết trên mạng đều bị xóa sạch.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Kỷ Tinh Châu kể lại toàn bộ sự việc bằng hình ảnh và văn bản.

 

Từ buổi học công khai đầu tiên, đến buổi cắm trại sau đó, rồi buổi hội thảo, cho đến chuyện gần đây tôi bị hạ thuốc ở KTV, suýt chút nữa bị hại.

 

Có hình ảnh là có bằng chứng.

 

Không ít bạn học cũng đứng ra làm chứng thay tôi.

 

Thanh Thanh còn đăng hàng chục bài để chứng minh tất cả.

 

Cuối cùng, Kỷ Tinh Châu hiếm hoi dùng tài khoản chính thức của nhà họ Kỷ đăng một bài weibo: “Chúc mừng thiếu gia nhà này cuối cùng cũng theo đuổi được bạn gái. Từ giờ về sau, hoa đã có chủ. Đặc biệt công bố.”

 

Thế là xong, mọi người bắt đầu đu cặp đôi tới tấp.

 

Kỷ Tinh Châu như thằng ngốc vậy.

 

Chỉ cần xem bình luận của mọi người cũng có thể cười cả nửa ngày.

 

22

Đến tận bây giờ, tôi mới cuối cùng hỏi anh:

 

“Kỷ Tinh Châu, nghe nói trong điện thoại anh có rất nhiều ảnh của em phải không?”

 

“Rốt cuộc là anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”

 

Anh ôm tôi trong lòng, nhìn mặt trời đang dần nhô lên từ đằng xa.

 

“Lúc huấn luyện quân sự năm nhất. Lớp em có một bạn nữ bị đẩy lên biểu diễn tài năng.”

 

“Rõ ràng là bạn ấy rất ngại, chẳng biết làm gì, đứng yên tại chỗ đến mức sắp khóc.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com