Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
8
Tôi vội vàng trốn về phòng ngủ.
Nhưng càng hoảng loạn càng thêm vụng về.
Trong bóng tối, tôi đá phải khung cửa.
Không biết anh có nghe thấy không.
Một tiếng sau, Hạ Thời Xuyên mới trở về.
Anh vừa tắm xong, trên người còn vương hơi nước.
Vạt giường bên gối lún xuống một chút, dù tôi nhắm mắt, vẫn cảm nhận được anh đang chống tay nhìn tôi.
Tôi đến thở mạnh cũng không dám.
Chẳng lẽ anh đang nghĩ cách bóp c.h.ế.t tôi?
Ngón tay lạnh lẽo men theo hàng lông mày tôi, lướt xuống môi, khiến tôi suýt chút nữa run lên.
Lạnh quá.
Chẳng lẽ anh vừa tắm nước lạnh?
Hỏa khí lớn thật.
Đang sốt mà còn dám tắm nước lạnh.
Anh ấn mạnh lên môi tôi hai lần, đột nhiên cất tiếng.
"Tống Tư Nghi, em ngủ rồi thật sao?"
Nếu không phải đang giả vờ, tôi đã gật đầu lia lịa rồi.
Môi anh ấm nóng lướt qua vành tai tôi, giọng Hạ Thời Xuyên nghe khàn khàn.
"Đang giả vờ ngủ đấy à?"
Cách thăm dò thật độc địa.
Vậy mà dùng nụ hôn để kiểm tra xem tôi đã ngủ hay chưa.
Tôi im lặng, anh càng được nước lấn tới, ngậm chặt lấy môi tôi.
Tôi sắp không thở nổi nữa rồi.
Không biết qua bao lâu, đến cả ga giường dưới thân cũng bị tôi vò nát, anh mới buông tha cho tôi.
Khẽ cười, đầy ẩn ý.
"Ngoan lắm."
"Xem ra ngủ say thật rồi."
Tôi cứ tưởng cuối cùng anh cũng chịu ngủ ngon giấc.
Nhưng ngay sau đó, anh lại đi tắm.
Tôi hiểu.
Anh hận tôi đến vậy, sau khi hôn tôi chắc chắn cảm thấy mình bẩn thỉu.
Còn tôi thì không dám lơ là dù chỉ một giây.
Sợ anh g.i.ế.c c.h.ế.t mình.
9
Hôm sau tỉnh dậy, Hạ Thời Xuyên vẫn còn ngủ say.
Anh khẽ nhíu mày, trông có vẻ mệt mỏi.
Tôi cẩn thận hết mức chui ra khỏi vòng tay anh, vội vàng thu dọn hành lý rồi rời khỏi nhà.
Đi thẳng ra sân bay.
Ra ngoài trốn tạm đã.
Đợi đến khi anh hết ý định g.i.ế.c người thì ly hôn ngay.
Điện thoại không ngừng đổ chuông.
Toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hạ Thời Xuyên.
[Em đi đâu vậy?]
[Có chuyện gì, tôi có thể giúp em giải quyết.]
[Hay là em đang trốn tôi?]
[Em nghĩ tôi sẽ lo lắng cho em chắc?]
[Trả lời tin nhắn.]
[Tống Tư Nghi, tôi bảo em trả lời tin nhắn!]
Thông báo tin nhắn dừng lại.
Rất lâu sau, anh chỉ gửi đến một dòng ngắn gọn.
[Tôi hiểu rồi.]
Anh hiểu cái gì chứ?
Lòng tôi bất an vô cùng.
Hàng người chờ kiểm tra an ninh dài dằng dặc, tôi sốt ruột muốn chết.
Đồ rùa bò.
Dưa Hấu
Nhanh lên đi mà!
Ngay khi sắp đến lượt, tin nhắn như đòi mạng lại đến.
[Tống Tư Nghi, quay đầu lại.]
Quay, quay đầu lại?
Không lẽ anh đuổi đến đây rồi?
Nhưng phía sau toàn là người đi đường bình thường, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hạ Thời Xuyên đâu.
Hù.
Tự mình dọa mình thôi.
Qua được cửa kiểm tra an ninh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thời Xuyên dù có bản lĩnh tày trời, cũng đâu thể vượt qua cửa an ninh mà bắt tôi?
Tôi đắc ý vô cùng.
"Tống Tư Nghi tôi đây đã đi là không quay đầu."
"Bái bai nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vừa an vị tận hưởng thì người bên cạnh cũng đến rất nhanh.
Người đó vỗ vai tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Sao lại là Hạ Thời Xuyên?!
10
Người đàn ông vắt chéo chân, híp mắt cười lạnh.
"Tống Tư Nghi, đi mà không thèm chào hỏi một tiếng?"
"Nóng lòng thật đấy."
Tôi né xa anh một chút.
"Tôi, tôi đi giải sầu thì sao?"
Hạ Thời Xuyên càng cười chế giễu.
"Thật sao? Sao lại cứ phải đến nước của Khương Tuấn Chu?"
"Em không thể chờ đợi được nữa, tân hôn ngày thứ hai đã muốn chạy đến chỗ tình nhân?"
Tình nhân cái gì chứ.
Tôi với Khương học trưởng lâu lắm rồi không liên lạc.
Chỉ là trùng hợp thôi.
Thật ra tôi chỉ tiện tay mua vé chuyến bay gần nhất thôi mà.
Anh cúi xuống nắm lấy cằm tôi.
"Tống Tư Nghi, tốt nhất em nên suy nghĩ kỹ rồi trả lời."
"Hành trình còn dài, tôi có thừa thời gian nghe em biện minh."
Tôi rụt cổ, dứt khoát nói thẳng.
"Hạ Thời Xuyên, thật ra tối qua mọi chuyện trong thư phòng của anh tôi đều thấy hết rồi."
Người đàn ông lập tức ngây người.
Gò má anh nhanh chóng ửng đỏ, giọng nói cũng mất hết khí thế.
"Em... Em thấy cái gì?"
"Chỉ vì chuyện đó mà em muốn bỏ tôi?"
"Em thấy tôi ghê tởm, hay là..."
Hạ Thời Xuyên khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt d.a.o động.
"Em không hài lòng với những gì đã nhìn thấy?"
11
Sao tôi nghe không hiểu anh nói gì vậy?
Tôi nên hài lòng về điều gì?
Hạ Thời Xuyên mím môi, vành tai đỏ ửng như muốn rỉ máu.
"Nếu em thấy một giờ không đủ, tôi có thể cố gắng hơn nữa."
Giọng anh có chút tủi thân.
"Tống Tư Nghi, em không thể chưa thử đã kết tội tôi."
Mấy câu khác tôi không hiểu, riêng câu này thì rõ mồn một.
Trong câu này có một chữ "chết".
Anh vẫn muốn g.i.ế.c tôi.
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Hạ Thời Xuyên, nếu anh ghét tôi đến vậy, thì ly hôn đi..." Chứ đừng g.i.ế.c tôi.
Nhưng chưa kịp để tôi nói hết câu, Hạ Thời Xuyên đã mất kiểm soát giữ chặt vai tôi.
Anh cười lạnh lẽo.
"Thì ra em chờ tôi ở đây à?"
"Tống Tư Nghi, đừng hòng ly hôn với tôi."
Vậy rốt cuộc anh muốn gì?
Nhất định phải g.i.ế.c tôi sao?
Tôi liều mạng luôn.
"Vậy anh g.i.ế.c tôi đi."
Hốc mắt Hạ Thời Xuyên đỏ hoe.
Anh không thể tin được, nhìn tôi dò xét từ đầu đến chân, cổ họng nghẹn lại.
"Em ghét tôi đến vậy sao?"
Tôi ngơ ngác.
"Hạ Thời Xuyên, chẳng phải hôm qua anh còn nói hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi sao?"
Hạ Thời Xuyên định chạm vào tay tôi thì khựng lại, rồi lại thản nhiên buông xuống.
Anh cười bất lực.
"Đừng nói với tôi, em trốn đến đây là để bảo toàn tính mạng đấy nhé."
Vẻ giận dữ trên mặt anh biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói, anh véo má tôi.
"Sao mà nhát thế, Tống Tư Nghi?"
Tôi né tay anh, anh lại chột dạ sờ mũi.
"Tôi, tôi... những lời đó chỉ là nhất thời nóng giận thôi."
Chẳng biết anh muốn xả giận cái gì.
Đúng lúc này, loa trên máy bay phát thông báo.
Do t
hời tiết xấu, chuyến bay sẽ bị hoãn ít nhất một ngày.
Khóe miệng Hạ Thời Xuyên lại giật giật một cách kỳ lạ.
Anh nhướng mày, đắc ý chìa tay về phía tôi.
"Tống Tư Nghi, thấy chưa, em và Khương Tuấn Chu đúng là không có duyên phận."
"Lại đây."
"Về nhà với tôi."