Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 4



12

 

Tôi vẫn bán tín bán nghi với Hạ Thời Xuyên, cả ngày chẳng thèm để ý đến anh.

 

Đến tối, Hạ Thời Xuyên say khướt bước ra từ thư phòng.

 

Gò má anh ửng hồng, chiếc áo len đen ôm lấy cơ n.g.ự.c nở nang và vòng eo thon gọn.

 

Vừa thấy tôi, anh đã túm lấy tay tôi, gọi vợ ơi vợ à.

 

Chắc lại nhận nhầm tôi là bạch nguyệt quang rồi.

 

Tôi vất vả lắm mới rút được tay ra, huơ huơ trước mặt anh.

 

"Anh nhìn rõ là ai rồi hả mà gọi?"

 

"Tôi là Tống Tư Nghi."

 

Nhưng Hạ Thời Xuyên càng ôm tôi chặt hơn.

 

Anh nhìn chằm chằm vào môi tôi, chớp mắt mấy cái, ngốc nghếch gật đầu.

 

Hơi thở phả vào mặt tôi, nồng nặc mùi rượu.

 

"Tống Tư Nghi, vợ ơi."

 

Toàn thân tôi nổi hết cả da gà.

 

Hạ Thời Xuyên được nước làm tới, cứ cọ qua cọ lại, túm lấy tay tôi ấn lên người anh, còn chưa chạm được hai cái đã thở dốc không ra hơi.

 

"Vợ ơi, tay em mềm quá."

 

"Người cũng thơm nữa."

 

"Anh thích em lắm... Ước gì có thể nhìn em mãi thôi."

 

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, thật sự chạm phải ánh mắt anh.

 

Đôi mắt anh thăm thẳm, rồi càng lúc càng gần, khiến tôi quên cả né tránh.

 

Một nụ hôn mê loạn, nồng nặc mùi rượu.

 

Không thể tiếp tục thế này được.

 

Tôi vừa định đẩy anh ra, đã bị anh nắm chặt cổ tay, giơ lên trên đỉnh đầu.

 

Anh ngậm vạt áo ngủ, mặt đỏ bừng, khoe thân hình với tôi, yết hầu cao ngất không ngừng lên xuống.

 

"Đừng từ chối anh, được không?"

 

Tiếng chuông điện thoại đột ngột xé tan bầu không khí mờ ám trong phòng.

 

Là điện thoại của Hạ Thời Xuyên.

 

Anh mất một lúc lâu mới thở đều được, vội vàng bắt máy.

 

Nhưng ngay giây sau, sắc mặt anh trở nên khó coi.

 

Giọng nói từ đầu dây bên kia vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

 

"Thời Xuyên, tôi về nước rồi."

 

"Tư Nghi có ở bên cạnh anh không?"

 

Chủ nhân của giọng nói ấy chính là bạch nguyệt quang bấy lâu nay của anh, Khương Thanh Hàm.

 

Giờ cô ấy đã là ảnh hậu nổi tiếng khắp cả nước, vừa đoạt giải lớn từ nước ngoài trở về.

 

Nhưng tôi không biết rằng.

 

Anh trai cô ấy, Khương Tuấn Chu, cũng về nước cùng cô ấy.

 

13

 

Hạ Thời Xuyên nhíu mày.

 

"Khương Thanh Hàm, cô về nước thì cứ về, gọi điện cho tôi làm gì?"

 

Giọng nói bên kia càng thêm dịu dàng.

 

"Đều tại tôi không tốt, vậy tôi gọi cho Tư Nghi nhé."

 

"Thời Xuyên, tôi cúp máy đây."

 

Hạ Thời Xuyên đột nhiên sốt sắng.

 

"Đừng cúp!"

 

"Có gì thì nói nhanh đi."

 

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

 

Vừa giây trước còn nịnh nọt tôi.

 

Giờ lại không cho người ta cúp máy.

 

Bạch nguyệt quang vẫn mãi là bạch nguyệt quang.

 

Nhưng Khương Thanh Hàm hình như cũng không có chuyện gì quan trọng.

 

"Thật ra tôi chỉ muốn mời Tư Nghi đến nhà họ Khương chơi thôi... Ái chà."

 

Cô ấy nhỏ giọng kêu lên.

 

"Trễ thế này rồi, tôi có làm phiền anh và Tư Nghi không?"

 

Hạ Thời Xuyên tức tối cúp điện thoại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi biết mà.

 

Anh đang ghen vì không được mời đó.

 

Từ nhỏ đã ngạo kiều rồi.

 

Tôi vỗ vai anh, tuyệt đối không có ý cười trên sự đau khổ của người khác đâu nhé.

 

"Ảnh hậu về nước tìm bạn cũ ôn chuyện, đoán xem ai không được mời nào?"

 

"Không phải là anh đấy chứ, Hạ Thời Xuyên?"

 

Thấy mặt anh xám xịt vì buồn bực, tôi mới rộng lượng khuyên nhủ.

 

"Thích người ta thì phải nói ra chứ."

 

"Cứng miệng thì chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."

 

Hạ Thời Xuyên đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên nhíu mày hừ lạnh.

 

"Hừ, nói ra thì có ích gì?"

 

"Đồ ngốc thì làm gì có tim."

 

"Với lại, tôi khuyên em nên tránh xa Khương Thanh Hàm ra."

 

Ồ.

 

Đây là tuyên bố chủ quyền hả.

 

Tôi nhất định không tránh đấy.

 

Dưa Hấu

Tức c.h.ế.t anh.

 

Hôm sau tôi liền mặc chiếc váy hai dây ren lụa, tươi rói đến nhà họ Khương.

 

14

 

Khương Thanh Hàm đẹp đến mức khiến tôi câm nín.

 

Cô ấy chuẩn bị cho tôi một bộ đồ bơi giống hệt của cô ấy, mời tôi cùng bơi.

 

Còn chu đáo giữ điện thoại giúp tôi nữa.

 

Thật là hiểu lòng người.

 

Bơi cùng mỹ nữ đúng là vui vẻ.

 

Chẳng mấy chốc, cô ấy đã muốn lấy trái cây cho tôi ăn.

 

Cô ấy ngồi bên bờ hồ bơi, vô hại chớp mắt.

 

"Tư Nghi, tớ hơi lạnh, cậu có ngại tớ mặc áo của cậu không?"

 

Không ngại, không ngại mà.

 

Tôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dán mắt vào cô ấy, mặt đỏ bừng.

 

"Thanh Hàm, sao cậu cứ nhìn tớ chằm chằm vậy?"

 

Cô ấy nghiêng đầu, mái tóc dài ướt sũng rũ xuống bờ vai trắng như tuyết, cười hỏi tôi có muốn ăn cherry không.

 

Nhưng khi tôi vừa lại gần, cô ấy liền cúi xuống dùng miệng ngậm cherry đút cho tôi.

 

Tôi giật mình.

 

Nhìn gần mới thấy, vẻ đẹp của cô ấy càng khiến tôi ngẩn ngơ.

 

Gương mặt Khương Thanh Hàm cũng ửng hồng.

 

Cô ấy ôm lấy thân thể mất thăng bằng của tôi, cánh tay trắng nõn vòng qua sau cổ tôi.

 

Rồi kéo lỏng dây áo tắm của tôi.

 

"Tư Nghi vẫn dễ bị trêu chọc như vậy."

 

Cô ấy lại cúi xuống giúp tôi buộc lại dây áo, nhưng lại vô tình làm son môi dính lên xương quai xanh của tôi.

 

"Ôi."

 

Cô ấy chớp đôi mắt to long lanh nước.

 

"Tư Nghi, tớ không cố ý đâu, cậu không để ý chứ?"

 

Tôi ngây ngốc cười.

 

Vết son của mỹ nữ lúc nào chẳng thơm.

 

Nhưng mà... hình như tôi vừa nghe thấy tiếng chụp ảnh thì phải?

 

Khương Thanh Hàm vẫn giữ nguyên tư thế áp sát vào tôi, có chút bất lực.

 

"Tư Nghi, khu nhà tớ dạo này nhiều paparazzi lắm."

 

Cô ấy chậm rãi vuốt tóc tôi ra sau tai, rồi nghiêng đầu thì thầm vào tai tôi.

 

Nhìn từ phía sau, cứ như đang hôn vậy.

 

"Cậu vào trong nhà trốn trước đi, để tớ ra ứng phó."

 

Tôi rón rén chạy vào nhà, ai ngờ

vừa rẽ đã bị một bàn tay to với những đốt ngón tay rõ ràng kéo đi.

 

Tôi chưa kịp hét lên thì người đó đã bịt miệng tôi, rồi đóng sầm cửa phòng thay đồ.

 

Đôi mắt chứa ý cười trước mặt là...

 

Khương Tuấn Chu?