Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 5



15

 

Dù sao cũng là học trưởng từng có chút mờ ám.

 

Tôi mặc đồ bơi, trên xương quai xanh còn dấu son của Khương Thanh Hàm, không khí gượng gạo vô cùng.

 

Anh ấy lịch sự khoác lên người tôi chiếc áo sơ mi của anh ấy, nhẹ giọng hỏi:

 

"Tư Nghi, cuối cùng em vẫn chọn Thanh Hàm, đúng không?"

 

Lựa chọn?

 

Anh ấy cười, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt tôi.

 

Hàng loạt tin hot:

 

#Ảnh hậu tắm uyên ương bách hợp#

 

#Ảnh hậu cùng thiên kim Tống thị triền miên dưới nước#

 

#Tống thị có ý định hủy hôn với Hạ thị#

 

Hả?

 

Tôi cúi đầu nhìn dấu son trên người, mới biết mình gây ra chuyện lớn đến mức nào.

 

Khương Tuấn Chu cúi xuống, ghé sát lại gần tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

 

"Nhưng nhà họ Khương đâu chỉ có Khương Thanh Hàm, còn có anh nữa."

 

Hơi thở của anh ấy phả vào vành tai tôi.

 

"Tư Nghi, chẳng lẽ hai người bọn anh còn kém một mình Hạ Thời Xuyên sao?"

 

Kỳ lạ thật.

 

Tôi bắt đầu không hiểu anh ấy đang nói gì nữa rồi.

 

Anh ấy nhìn chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người tôi với vẻ mặt khó dò, khẽ cười khàn khàn.

 

"Tư Nghi, em chột dạ gì thế?"

 

"Năm đó em hôn anh chỗ này, giờ đến nhìn cũng không dám nhìn?"

 

Lời... lời không thể nói bậy được!

 

Lúc đó chẳng qua là tôi đang cúi đầu đọc sách ở thư viện, không cẩn thận đụng phải anh ấy thôi mà.

 

Môi tôi vô tình chạm vào nốt ruồi nhỏ trên cổ anh ấy.

 

Tuyệt đối không phải tôi hôn anh ấy!

 

Nhưng tiếng giày da ngoài cửa càng lúc càng gần rồi dừng hẳn.

 

Tôi nghe thấy tiếng cười lạnh đầy âm dương của Hạ Thời Xuyên.

 

"Hôn chỗ nào cơ?"

 

Dưa Hấu

"Hạ phu nhân, nói đi chứ."

 

16

 

Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp.

 

Nhưng Khương Tuấn Chu không chịu mở cửa, trái lại chậm rãi nới lỏng cà vạt.

 

Anh ấy cười đầy ẩn ý.

 

"Tư Nghi, anh ta đang nghi ngờ chúng ta đấy."

 

"Em nói xem chúng ta có nên biến nó thành sự thật không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giây tiếp theo, Hạ Thời Xuyên đạp tung cửa.

 

Ánh mắt anh đầu tiên dừng trên chiếc áo sơ mi tôi đang mặc, sau đó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào dấu son môi trên cổ tôi.

 

"Tống Tư Nghi, em chơi đẹp đấy."

 

"Nói, tại sao em lại ở trong phòng hắn?"

 

Thật ra tôi cũng không biết mình đã đến đây bằng cách nào.

 

Tôi bị anh nhìn đến hoảng hốt, không phục trừng mắt nhìn anh.

 

"Em... em lạc đường!"

 

Hạ Thời Xuyên kéo tôi vào lòng, thô lỗ lau đi dấu son môi trên người tôi.

 

"Lạc đường?"

 

"Khéo thật đấy."

 

Anh cắn vành tai tôi.

 

"Tống Tư Nghi, xem ra cái tật lạc đường của em phải dùng xích mà trị thôi."

 

Tôi đẩy anh ra, nhưng anh vẫn đứng im như tượng.

 

"Hạ Thời Xuyên, anh đến đây phát điên cái gì?"

 

Nhưng lần này đến lượt anh hả hê.

 

"Tống Tư Nghi, tốt nhất em nên nghĩ cách giải thích với chú Tống về vụ hot search hôm nay đi thì hơn."

 

"Hy vọng đến lúc đó em vẫn cứng đầu được như bây giờ."

 

Quả nhiên, bố tôi tức đến bốc khói.

 

Dưới sự thêm dầu vào lửa của Hạ Thời Xuyên, bố tôi thành công khóa hết thẻ của tôi.

 

Còn giao cho Hạ Thời Xuyên trông nom, cấm tôi ra khỏi nhà một tuần.

 

Để tôi ở nhà bồi dưỡng tình cảm cho tốt.

 

Nhưng tôi và Hạ Thời Xuyên có gì để bồi dưỡng chứ?

 

Tôi chán muốn chết, ngồi ở nhà nghe Hạ Thời Xuyên lẩm bẩm trong bếp.

 

"Không thể để bản thân uống say trước được, phải làm cho vợ say mèm mới được."

 

"Hạ Thời Xuyên, mày phải cố lên, đừng để hai con hồ ly tinh kia có cơ hội..."

 

Lẩm bẩm cái gì ở đó thế?

 

Tôi gọi với vào.

 

"Hạ Thời Xuyên, anh không hối hận đấy chứ?"

 

Anh bưng mấy chai rượu đi ra, mặt đầy vẻ khinh bỉ.

 

"Tống Tư Nghi, em gấp cái gì?

 

"Với tửu lượng của em, hai ly là cùng."

 

Đây là anh bồi thường cho tôi sau khi hại tôi bị khóa

thẻ.

 

Uống một ly rượu được một triệu tệ.

 

Tôi sẽ khiến anh hối hận vì quyết định này.

 

Cứ chờ xem.

 

Tôi sẽ uống đến khi anh phá sản.