Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 7



19

 

Một tuần bồi dưỡng tình cảm trôi qua thật dài.

 

Tôi nghi ngờ Hạ Thời Xuyên có lẽ thật sự muốn g.i.ế.c tôi.

 

Anh bóp mặt tôi, không cho tôi trốn.

 

"Bình thường em không phải rất giỏi sao?"

 

"Sao bây giờ đến một câu cũng không nói nên lời?"

 

Đừng có đắc ý.

 

Tôi hung hăng cắn một phát vào vai anh, ngược lại làm tôi ê cả răng.

 

"Hạ Thời Xuyên, anh cũng thường thôi."

 

Anh tức giận đến bật cười.

 

"Anh thường thôi á?"

 

"Tống Tư Nghi, tối nay em c.h.ế.t chắc."

 

"Lát nữa em có cầu xin anh cũng vô dụng."

 

Không sao cả.

 

Tôi có tuyệt chiêu.

 

Khi suýt chút nữa không thốt nên lời, tôi bám lên vai anh, ghé vào tai anh nói nhỏ.

 

"Em thích anh, ông xã."

 

Hạ Thời Xuyên khựng lại.

 

Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, cười bất lực.

 

"Tống Tư Nghi, em thấy anh dịu dàng quá thì cứ nói thẳng."

 

"Anh sợ làm em đau, em lại càng hăng hái?"

 

Chắc là... ý là thấy ghê tởm tôi, đúng không?

 

Tôi trực tiếp ôm cổ anh làm nũng hết cỡ.

 

"Ông xã, em thật sự rất thích anh."

 

"Anh hôn em có được không?"

 

"Không có anh em không sống nổi."

 

Hạ Thời Xuyên bịt miệng tôi lại.

 

Trông anh sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.

 

"Đừng nói nữa."

 

"Tống Tư Nghi, em cứ làm tới đi."

 

Anh dùng cà vạt trên đầu giường trói chặt cổ tay tôi.

 

"Để anh xem em thích anh đến mức nào, hửm?"

 

"Ông xã tối nay..."

 

"Cũng sẽ yêu em thật nhiều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

20

 

Gần đây Hạ Thời Xuyên thích ở thư phòng hơn.

 

Kết quả là đụng đổ cả giá sách.

 

Anh chẳng buồn để ý đến đống hỗn độn dưới sàn, đè tôi xuống tấm thảm.

 

Nhưng hình như tôi vừa thấy một thứ gì đó rất quen thuộc.

 

Cái phong thư màu xanh nhạt kia...

 

Chẳng phải thư tình tôi từng viết cho Khương Tuấn Chu sao?

 

Sao lại nằm trong chỗ của Hạ Thời Xuyên?

 

Tôi còn nhớ tôi đã viết sến súa đến mức nào, cả bức thư chỉ toàn ca ngợi vẻ đẹp trai của Khương Tuấn Chu.

 

Anh ấy không hồi âm, tôi cứ tưởng là một lời từ chối khéo.

 

Hóa ra là bị Hạ Thời Xuyên trộm mất?

 

Đối diện với câu hỏi của tôi, Hạ Thời Xuyên thản nhiên đáp:

 

"Ban đầu anh chỉ định giúp em xem viết có hay không thôi."

 

"Nhưng em viết dở quá, nên anh cầm luôn cho rồi."

 

Tôi không nói gì, nghịch vành tai anh.

 

"Nhưng mà Hạ Thời Xuyên, tai anh đỏ hết cả rồi kìa."

 

Anh lại không chịu nhìn tôi.

 

Vùi mặt vào hõm cổ tôi.

 

"Tống Tư Nghi, tự em nghĩ xem cái giá sách đổ thế nào."

 

Chẳng lẽ tim tôi đập nhanh như vậy cũng là vì lý do này sao?

 

Tôi nhẹ giọng thở ra.

 

"Hạ Thời Xuyên, có phải anh thật sự thích em không?"

 

Hạ Thời Xuyên im lặng.

 

Chỉ vùi đầu vào cổ tôi.

 

Tôi không chịu buông tha.

 

"Anh thích em đúng không?"

 

"Đồ ngốc mồm miệng vụng về, lại còn kiêu ngạo nữa chứ."

 

Dưa Hấu

Anh véo eo tôi.

 

"Đúng."

 

"Tống Tư Nghi, anh

thích em, thích đến c.h.ế.t đi được."

 

Anh cúi xuống ngậm lấy môi tôi.

 

"Vậy nên em tiêu đời rồi."

 

"Đừng hòng thoát khỏi anh."