Tại tập đoàn Phó thị, Phó Dạ Xuyên bước ra khỏi phòng họp thì trời đã gần hoàng hôn.
Ánh chiều tà nghiêng nghiêng buông xuống những tán cây ngoài cửa sổ, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hắn còn đúng bốn mươi phút nữa phải ra sân bay. Hắn nhớ rõ, Tô Nam đang chờ hắn ở nước R.
Thuận tay nới lỏng cà vạt, hắn vừa định bảo Trần Miễn mang tài liệu cần ký đến thì bất ngờ thấy anh hớt hải chạy vào, sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn.
Theo hắn bao năm, Trần Miễn luôn vững vàng trầm ổn, chưa từng có dáng vẻ thất thố đến vậy.
“Phó… Phó tổng…”
Phó Dạ Xuyên khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, chờ anh nói tiếp.
“Cách đây một tiếng, nhận được tin, chuyến bay mà Tô tiểu thư ngồi… đã gặp sự cố. Sau khi tìm kiếm và xác nhận… không ai sống sót.”
Âm giọng Trần Miễn mỗi lúc một thấp, bốn chữ cuối cùng gần như chỉ mấp máy môi.
Sau lưng Phó Dạ Xuyên là cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng cao lớn của hắn, nhưng lúc này văn phòng lại lạnh lẽo như băng hầm.
Khuôn mặt hắn dần cứng lại, tối sầm xuống, trong đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn một cơn bão dữ.
Tửu Lâu Của Dạ
“Cậu nói gì?”
Giọng hắn khàn khàn, lạnh lẽo, trong mắt đỏ rực tia máu.
Chắc chắn là hắn nghe nhầm rồi!
Trần Miễn không dám lặp lại, đôi mắt đỏ hoe:
“Là sự thật… Trong danh sách tử vong có tên Tô tiểu thư. Người của tập đoàn Tô thị đều đã biết. Chủ tịch Tô Dịch Phong đã từ Hồ Nam trở về, đau buồn quá độ mà phải nhập viện.”
Nói xong, cả văn phòng chìm trong tĩnh mịch c.h.ế.t chóc, chỉ còn lại cái lạnh cắt da và nỗi bi thương nặng nề bao trùm.
Cả người Phó Dạ Xuyên cứng đờ, đôi mắt dán chặt vào Trần Miễn.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận rõ như lúc này, tim mình như bị lưỡi d.a.o cùn đ.â.m xuyên, mỗi lần rút ra là từng mảnh xương thịt bị xé rách, m.á.u thịt be bét. Đau đến mức, không thốt nổi thành lời.
Chỉ thấy toàn thân run rẩy, lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch, như bị người ta rút đi linh hồn.
Ngay giây sau, hắn vung tay hất tung toàn bộ đồ trên bàn, mang theo phẫn nộ và tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không thể nào! Cô ấy sẽ không chết, tuyệt đối không thể chết!”
Hắn gầm lên, nghiến chặt hàm răng.
Tô Nam là một người yêu cuộc sống đến nhường nào!
Cô ấy luôn tràn đầy nhiệt huyết, lạc quan, xinh đẹp, phóng khoáng, vui buồn đều viết cả lên mặt.
Ngay cả khi bị Tống Trì cho người bắt cóc, cô cũng chẳng hề cau mày. Suốt ba năm đó, cô luôn dùng ánh mắt dịu dàng, đầy mong đợi để dõi theo hắn. Sau khi ly hôn, cô sống rực rỡ, hiên ngang, không hề thua kém bất kỳ ai.
Hình ảnh cô kéo đàn trên sân khấu, thương lượng sòng phẳng trên bàn đàm phán, đường hoàng châm thuốc, hay khi liếc nhìn hắn bằng ánh mắt chẳng thèm bận tâm… từng khoảnh khắc đều khắc sâu trong ký ức, in tận xương tủy, không cách nào gỡ bỏ.
Hắn còn chưa kịp cầu xin sự tha thứ của cô, hắn không dám tưởng tượng, những ngày tháng không có cô, hắn phải sống thế nào.
Gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo ấy, giờ vỡ vụn trong đau thương, gần như nghẹn lạc cả tiếng.
Nhìn dáng vẻ Phó Dạ Xuyên, Trần Miễn cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Tin máy bay gặp nạn lan tràn khắp nơi, cuối cùng cơ quan hàng không chính thức của nước M mới lên tiếng công bố nguyên nhân, do thao tác sai sót trong hệ thống điều khiển, khi bay qua vùng sấm sét, phi công không kịp xử lý dẫn đến t.h.ả.m kịch.
Chiếc máy bay thậm chí không kịp phát tín hiệu cầu cứu đã trực tiếp lao xuống biển, không để lại chút dấu vết.
Khu vực rơi là vùng biển sâu, đội tìm kiếm không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sự sống nào trên mặt biển.
Không một tín hiệu cầu cứu, nguyên một buổi chiều, cả thế giới bao phủ bởi nỗi bi thương cho vụ t.a.i n.ạ.n t.h.ả.m khốc.
Không ai dám tưởng tượng, trong khoảnh khắc máy bay lao xuống, ngay cả một lời từ biệt cũng không kịp nói, tuyệt vọng đến nhường nào.
Danh sách hành khách do cơ quan chức năng công bố, cái tên Tô Nam lộ rõ, lập tức khiến vụ rơi máy bay chấn động toàn mạng, trở thành nỗi đau chung.
Vị nữ tổng tài thường xuyên đứng đầu bảng tìm kiếm, tuổi xuân vừa rực rỡ đã hương tàn ngọc nát, tin tức ấy càng khiến dân mạng không thể chấp nhận.
Sức nóng đến mức, mạng xã hội suýt chút nữa sập.
Ba anh em Tô Cẩn, Tô Minh và Tô Kỳ, hiếm khi đồng loạt lên tiếng vì cùng một chuyện.
Họ chỉ viết vỏn vẹn năm chữ:
“Im lặng chờ tin lành.”