Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 257: Cô Ấy Đã Rời Khỏi Thế Giới Này



Tập đoàn Tô thị huy động hơn chục chiếc chuyên cơ riêng bay đến vùng biển xảy ra tai nạn, thuê cả mấy chục lính đ.á.n.h thuê nước ngoài tham gia trục vớt, họ không chịu từ bỏ.

 

Chẳng mấy chốc, khu vực tìm kiếm được mở rộng, gần trăm chiếc máy bay cùng quần thảo trên bầu trời, cảnh tượng vô cùng chấn động, khiến nhiều quốc gia chú ý và cảnh giác.

 

Số thợ lặn xuống biển cũng tăng lên gấp hàng chục lần, cả thế giới đều bị lay động.

 

Phó Dạ Xuyên không chút do dự tham gia công tác cứu hộ, chỉ vì một người duy nhất.

 

Hắn nhớ rất rõ tấm thiệp mời kia là hắn đưa cho cô, nếu không phải vì hắn, cô đã không phải đối mặt với chuyện này. Không cần sợ hãi, không cần gặp nạn, càng không cần biến mất, thậm chí là… tử vong.

 

Hắn không dám nghĩ, khoảnh khắc máy bay lao xuống, trong đầu cô đang nghĩ gì, liệu có nhớ đến hắn không?

 

Có lẽ… càng thêm hận hắn rồi.

 

Nhưng vào lúc ấy, cô gái nhỏ vốn kiêu ngạo, trời không sợ đất không sợ, hẳn đã khiếp đảm đến nhường nào…

 

Nếu lúc đó hắn cũng có mặt trên máy bay, thì tốt biết bao!

 

Thế nhưng, mấy ngày liên tiếp trôi qua, đội cứu hộ vẫn chẳng có bất kỳ tin tức nào.

 

Những mảnh xác máy bay được vớt lên từ đáy biển sâu cũng chẳng nguyên vẹn.

 

Vết nứt vỡ nát, thân máy cháy đen t.h.ả.m khốc, đủ để người ta tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng khi nó nổ tung trong không trung!

 

Khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy một mảnh thân máy bay, chiếc lưng luôn thẳng tắp của Phó Dạ Xuyên bỗng chốc gập xuống.

 

Hắn đứng trên trực thăng, cúi mắt nhìn xuống, biển cả mênh m.ô.n.g xanh biếc lấp loáng ánh sáng chói lòa, từng đợt sóng dữ dội gào thét, mang theo mùi mằn mặn tanh nồng của biển thổi tạt vào mặt, nhưng dưới mặt nước ấy lại ẩn chứa sức mạnh khổng lồ đủ để nuốt chửng mọi sinh mạng.

 

Trước thiên nhiên, sinh mệnh con người trở nên nhỏ bé đến đáng thương.

 

Cơ thể hắn run nhẹ khi vịn lấy thành cửa. Phía sau, Trần Miễn lập tức bước đến, trên gương mặt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm xen lẫn bất nhẫn.

 

So với Phó Dạ Xuyên lạnh lùng xa cách Tô Nam suốt ba năm, Trần Miễn tiếp xúc với cô nhiều hơn, tận mắt chứng kiến cô tuyệt vọng, trưởng thành và lột xác. Hắn xót xa vì những gì cô từng chịu đựng, lại vui mừng khi thấy cô mạnh mẽ đứng dậy.

 

Vậy mà khi nghe hung tin, cảm giác duy nhất của hắn chính là nghẹt thở.

 

Thấy Phó Dạ Xuyên mấy ngày liền không ăn không ngủ, bám sát đội cứu hộ tìm kiếm không ngừng nghỉ, Trần Miễn thậm chí còn cảm nhận rõ rệt sự c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn trong con người hắn.

 

Đó không chỉ là tội lỗi và day dứt, mà còn là toàn bộ sức sống trên người hắn đang héo mòn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Phó tổng, đã nhiều ngày rồi. Công ty vẫn cần anh quyết định nhiều việc. Hay là… anh quay về trước đi. Nơi này một khi có tin, tôi sẽ lập tức báo cho anh.”

 

Điều anh không nỡ nói thành lời là người rơi xuống biển, chỉ trong vài chục phút đã có thể c.h.ế.t đuối. Nay đã ba bốn ngày trôi qua lại không có bất kỳ tung tích nào, khả năng Tô tiểu thư còn sống… gần như bằng không.

 

Huống hồ, biển khơi còn đầy rẫy loài cá dữ ăn thịt, dù có xác c.h.ế.t cũng khó lòng tìm lại.

 

Bóng dáng Phó Dạ Xuyên sừng sững nơi cửa trực thăng, gương mặt điển trai cương nghị nay trở nên tiều tụy, râu ria lởm chởm, dáng vẻ chẳng còn chỉn chu như trước.

 

Trong đôi mắt sâu thẳm kia phủ đầy tang thương và tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.

 

Biết đâu… biết đâu Tô Nam vẫn đang chờ hắn đến cứu cô?

 

Tửu Lâu Của Dạ

“Không cần. Việc công ty giao cho ba tôi xử lý. Mở rộng phạm vi tìm kiếm, vùng biển lân cận cũng phải thăm dò kỹ càng.”

 

Giọng hắn khàn khàn, từ tính, nhưng ánh mắt lại trầm lắng đến bi thương.

 

Trần Miễn chỉ biết thở dài, quay người đi tiếp nhận tín hiệu tìm kiếm.

 

Người kiên trì cùng còn có Tô Kỳ.

 

Tô Dịch Phong nằm viện, Tô Cẩn vừa phải lo công ty vừa phải trông ba, nên Tô Kỳ đã chủ động sang tham gia cứu hộ.

 

Những ngày qua, thái độ của anh đối với Phó Dạ Xuyên thay đổi hẳn.

 

Từ khinh thường, oán giận khi biết lý do em gái ra nước ngoài, cho đến bây giờ chỉ còn lại bi thương.

 

Anh cả nói đúng, công bằng mà xét, chuyện này không hẳn lỗi ở Phó Dạ Xuyên.

 

Họ sao có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu hắn?

 

Mấy ngày nay nhìn hắn thà rằng c.h.ế.t đi còn dễ chịu hơn.

 

Trên mạng, tin nóng đến nhanh, cũng hạ nhiệt nhanh, chuyện máy bay gặp nạn chẳng mấy chốc đã thành quá khứ, Tô Nam giờ chỉ còn là cái tên được nhắc đến trong những bài viết tưởng niệm.

 

Rất nhanh, bảng xếp hạng tìm kiếm lại có đề tài mới thay thế vị trí đầu.

 

Không còn ai tin rằng, Tô Nam có thể sống sót.