Cách khu vực tìm kiếm gần một nghìn hải lý, trên một hòn đảo nhỏ hoang vu bị sóng biển vỗ dập dồn dập, nơi đây không một bóng người.
Những tán cây thông rậm rạp xanh thẫm che khuất cả bầu trời, bên ngoài rừng cây là sóng to gió lớn cùng làn gió biển lạnh lẽo, mằn mặn mùi tanh.
Tô Nam đã lang thang ở cái chốn quỷ quái này suốt ba ngày, không tìm thấy nước ngọt hay thức ăn, nên ba ngày qua không uống một giọt nước, cũng không ăn chút gì.
Đôi môi cô nứt nẻ dữ dội.
Chiếc khăn quàng trên người Tiểu Hổ được cô lấy làm tấm choàng, còn con hổ con ngoan ngoãn cuộn tròn trong túi áo khoác của cô, ỉu xìu như cà dầm sương.
May mà cô nhanh nhạy hơn người khác, ngay khoảnh khắc máy bay nổ tung, cô lập tức mở cửa thoát hiểm, không chút do dự mà nhảy xuống với chiếc dù trong tay.
Sai lệch chỉ một giây, đã lệch đến mấy trăm hải lý, nhờ vậy cô mới thoát nạn.
Sau cơn bàng hoàng, cô lại đau xót cho những người khác, nhưng chẳng bao lâu, sự lo lắng của cô chuyển sang bản thân, liệu cô có thể sống sót nổi trên hòn đảo này hay không?
Điện thoại rơi xuống biển, công cụ liên lạc mất hết.
Có lẽ Tiểu Hổ lúc đáp xuống va chạm quá mạnh, hệ thống thông minh bên trong rối loạn, thêm vào đó ngoài biển không có tín hiệu, căn bản không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tửu Lâu Của Dạ
Cô chỉ có thể bị động chờ cứu viện, nhưng ở đây không có gì cả, đặc biệt là nước ngọt.
Mất nước, con người nhiều lắm chỉ sống được bảy ngày. Còn bây giờ cô đã gần như tới giới hạn.
Cô ngồi trên tảng đá ngầm, cảm giác mình sắp không trụ nổi, tuyệt vọng đến cùng cực.
Tại sao vẫn chưa ai tới cứu cô? Ngần ấy ngày rồi, một chút tin tức cứu hộ cũng không có, chẳng lẽ họ thật sự coi cô đã c.h.ế.t sao?
Còn cái tên đáng c.h.ế.t Phó Dạ Xuyên kia nữa, tự dưng tặng cô cái thiệp mời xui xẻo, đưa cô thẳng xuống âm phủ!
Hai người đúng là khắc tinh của nhau!
Giờ phút này, cô thực sự có cả vạn lý do để hận c.h.ế.t người đàn ông đó.
Thế nhưng giữa tuyệt vọng, cô lại nghĩ, nếu lúc này hắn có thể đến cứu cô thì tất cả những chuyện trước đây… cô đều có thể tha thứ.
Tiểu Hổ thò đầu ra từ trong túi áo khoác của cô.
Hai cái móng nhỏ bám chặt lấy vạt áo, chú hổ con ngốc nghếch đáng yêu này cũng chẳng còn sạch sẽ bóng bẩy như trước, lớp lông trắng trên đầu đã biến thành xám xịt, trông lôi thôi bẩn thỉu chẳng khác gì con thú bị bỏ rơi trong đống rác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẹ, con cảm nhận được mẹ không vui~”
Có lẽ nhờ khả năng tự phục hồi quá mạnh, từ lúc đầu chỉ nói ngập ngừng đứt quãng, đến giờ Tiểu Hổ đã có thể nói lưu loát.
Tô Nam cúi đầu nhìn nó, tràn đầy hy vọng.
“Đã cảm nhận được rồi, vậy con có phát được tín hiệu cầu cứu, đưa mẹ ra ngoài không?”
Tiểu Hổ ngây ngốc lắc đầu, dập tắt hy vọng của cô.
“Không được, vì không có tín hiệu, con không liên lạc được với Thẩm Mặc Mặc.”
Tim Tô Nam thắt lại, cô buồn bã nhìn sóng biển xa xa, từng lớp từng lớp như muốn nuốt chửng cả linh hồn người ta.
Chẳng lẽ, cô thật sự phải c.h.ế.t ở nơi này sao?
Cô hít hít mũi, khóe mắt cay xè, nước mắt trực trào rơi.
“Đói quá… Mình nhiều tiền thế này, chẳng lẽ lại c.h.ế.t đói sao?”
Cô lẩm bẩm than vãn, không cần biết Tiểu Hổ có hiểu hay không.
“Mình còn mua cả một hòn đảo nữa cơ, đẹp lắm, tốn hẳn hai mươi tỷ mà còn chưa kịp đặt chân tới.”
Tiểu Hổ khó nhọc tiêu hóa lời than phiền, nhạy bén bắt được vài từ then chốt.
“Máy quét hồng ngoại của con đã tự phục hồi, có thể quét ra thực phẩm không độc ăn được. Mẹ, mẹ có muốn đi tìm hoa quả hay thú rừng không?”
Tô Nam nhíu mày, giọng vô thức cao hẳn lên:
“Thú rừng?”
Tiểu Hổ ừm một tiếng: “Lúc anh Tô Kỳ xem phim cùng con, trong sinh tồn dã ngoại thì phải ăn thú rừng mà…”
Khóe miệng Tô Nam giật giật: “Thế con đi bắt sao?”
Tiểu Hổ lúng túng rụt về trong túi áo, từng sợi lông nhân tạo trên mình nó đều toát ra sự phản kháng dữ dội.
“Con chỉ là một chú hổ con thôi mà…”