Mang theo tia dũng khí cuối cùng trong tuyệt vọng, Tô Nam lại bước vào cánh rừng ấy.
May mà trước khi lên máy bay cô đã thay đôi giày cao gót thành giày bệt da thoải mái, nếu không thì giờ e rằng chỉ còn chờ chết.
Tửu Lâu Của Dạ
Trong rừng, những thân cây vươn cao đến mấy chục mét, không rậm rạp um tùm như rừng nhiệt đới, nhưng mỗi cây đều to đến mức mấy người ôm mới xuể, lại toàn loài cô chưa từng gặp bao giờ.
Cơ thể rã rời, cô lê từng bước nặng nề, bàn tay sớm đã bị cành cây vươn ngang quệt rách chảy máu, để lại mấy vết hằn đỏ chói, nhưng cô chẳng buồn quan tâm đến mấy vết thương lặt vặt ấy. Dù sao mạng sống còn chẳng giữ nổi.
“Tiểu Hổ, thấy quả gì chưa?”
Giọng Tô Nam khàn đặc, khô khốc, yếu ớt như sắp cạn hơi.
Tiểu Hổ lắc đầu, kết quả vẫn như mọi lần, thất vọng não nề.
Cô gắng sức lê bước chân nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi, đầu óc choáng váng như trời đất quay cuồng.
Chân vấp phải thứ gì đó, thân thể theo bản năng ngã sấp về phía trước, đập mạnh xuống nền đất lầy nhão.
Cơn đau buốt khiến cô tạm thời tỉnh táo đôi chút.
Tiểu Hổ hốt hoảng chui ra khỏi túi áo, chạy vòng quanh cô không ngừng.
Đột nhiên nó cảm nhận được điều gì, liền quay đầu nhìn ra sau lưng Tô Nam, sau đó vội chui tọt vào lại trong túi áo.
“Mẹ, có… có người kìa…”
Tô Nam rất muốn mở mắt, nhưng cơ thể chẳng nghe theo. Hình như cô nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân nặng nề, cùng thứ ngôn ngữ lạ lẫm vang lên.
Đây là thứ tiếng gì vậy? Từ nhỏ đã học thông thạo mười bảy thứ tiếng, thế mà cô vẫn không hiểu nổi!
Nhưng mà… trên hòn đảo này lại có người sao?
Đúng là kỳ tích! Bao ngày qua cô tìm hoài chẳng thấy gì, không ngờ còn có thể gặp bất ngờ như thế này!
Nhưng tình huống cứu viện trong tưởng tượng… dường như không đúng lắm?
Vì sao bọn họ lại túm tay túm chân cô, khiêng đi chẳng khác gì muốn ngũ mã phanh thây?
Trên đường bị xóc nảy, cả cơ thể cô như sắp rời khớp, trong đầu Tô Nam bất giác hiện lên hình ảnh từng xem: Một con heo béo bị khiêng thẳng vào bếp.
Có lẽ, cô vẫn chưa đủ t.h.ả.m thì phải!
Cô thề, nếu đó là người Phó Dạ Xuyên phái tới, nhất định phải “cảm ơn” hắn tử tế!
Nếu là người nhà họ Tô thì nhất định phải mách lại với Tô Cẩn, rằng người họ cử đến cứu viện quá thiếu chuyên nghiệp, thô lỗ lại không chút kiên nhẫn.
Nếu là lực lượng cứu hộ khác, thì thôi đành chịu đựng vậy.
Thời gian kéo dài tưởng chừng vô tận, bị xóc nảy suốt dọc đường, ý thức của cô cuối cùng cũng chìm hẳn vào bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
---
Ngoài ngàn hải lý, trên vùng biển xa xôi.
Hai chiếc trực thăng gặp nhau, sau một hồi khuyên nhủ mãi, Trần Miễn mới mời được Tô Kỳ tới. Hai bên cùng bàn bạc phối hợp, việc cứu hộ mới có thể tiến hành nhanh và hiệu quả hơn.
Huống hồ, tình trạng của Phó Dạ Xuyên đã gần như rơi vào điên loạn và cố chấp, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng hắn sẽ chống đỡ không nổi.
Tô Kỳ cầm một chai vodka mạnh đi tới, khi Phó Dạ Xuyên ngẩng lên, trong mắt đã dày đặc tơ máu, rõ ràng là mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt.
Hắn khẽ cụp mi mắt, thấy Tô Kỳ cũng chẳng biểu lộ gì nhiều, như thể cả phần đời còn lại của hắn chỉ còn duy nhất việc cứu người.
Tô Kỳ ngồi phịch xuống cạnh một thùng hàng, thản nhiên dùng răng c.ắ.n bật nắp chai, phun bừa ra biển.
Chưa bao giờ họ lại căm ghét biển cả đến thế, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Ngửa đầu, anh tu mấy ngụm lớn, đôi mắt đỏ ngầu thoáng vẻ châm biếm, liếc về phía Phó Dạ Xuyên.
“Đáng thế sao? Cứ làm thành thế này, rốt cuộc là muốn cho ai xem?”
Đường quai hàm Phó Dạ Xuyên căng cứng, khóe môi mím thành đường thẳng.
Ánh mắt hắn u tối, thoáng quét qua Tô Kỳ rồi lại nhìn về biển sóng dữ dội.
Sự im lặng đến nghẹt thở, hắn không cần giải thích, cũng chẳng thể giải thích.
Trong mắt nhà họ Tô, hắn chính là kẻ đã làm tổn thương Tô Nam, không thể nào tha thứ.
Và giờ, chính tay hắn lại đẩy cô tới con đường chết, hắn còn không thể tha thứ cho bản thân thì Tô Kỳ lại càng không.
Tô Kỳ khẽ hừ lạnh, ánh nhìn thoắt cái trầm xuống, nén lại cơn xúc động dữ dội trong lòng.
“Ba tôi nói cậu đã làm đủ rồi, không còn nợ gì nhà họ Tô cả, không cần lấy mạng mình ra bù. Phó Dạ Xuyên, cậu quay về đi. Em gái tôi, để chính tôi đi tìm.”
Không khí xung quanh theo từng cơn gió lạnh, nhiệt độ dường như hạ xuống tức thì.
Ánh mắt u tối của Phó Dạ Xuyên bỗng xoáy thẳng vào anh, gương mặt trầm lạnh, giọng khàn khàn.
“Những gì tôi làm… không phải vì nhà họ Tô. Tôi làm là vì Tô Nam.”
Vì một tia hy vọng sống!
Chưa tìm thấy người, tức là vẫn còn cơ may, hắn sao có thể bỏ mặc cô mà quay đi?
Tô Kỳ nghe vậy thoáng khựng lại, mỗi lời nói ra, đều như đ.â.m thẳng vào tim anh
“Vậy sao trước đây cậu lại đối xử với em ấy như thế? Cả nhà tôi, ngay đến một câu nặng lời cũng không nỡ, thế mà cậu lại coi em ấy như rác rưởi, vứt bỏ không thương tiếc?”
Chỉ trong chốc lát, gương mặt Phó Dạ Xuyên liền mất hết sắc máu.