Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 260: Cậu Không Hiểu Em Ấy



Đôi môi mỏng của Phó Dạ Xuyên khẽ mở, nhưng không biết phải nói gì.

 

Tô Kỳ lại ngửa đầu tu thêm một ngụm rượu, không thèm để ý mà cất tiếng:

 

“Em ấy sang châu Âu du học, ba tôi thuê hẳn tám bảo mẫu đi theo chăm sóc, kết quả là bị em ấy lén lút đuổi hết. Tô Cẩn hận không thể mỗi tháng bay sang ba mươi chuyến chỉ để nấu cơm cho em ấy.

Tô Minh thì trực tiếp đưa toàn bộ tiền thưởng nghiên cứu cho em ấy. Còn tôi, thời gian đó cũng chỉ quanh quẩn ở châu Âu để quay phim lấy bối cảnh…”

 

“Ha… Chúng tôi từng nghĩ, lần đó là lúc em ấy rời xa chúng tôi nhất. Thế nhưng khi em ấy gả cho cậu, ba năm trời không liên lạc với chúng tôi, triệt để cắt đứt tất cả các mối quan hệ.”

 

“Phó Dạ Xuyên, trong mắt em ấy, cậu còn quan trọng hơn cả chúng tôi. Nhưng kết quả thì sao?”

 

Giọng Tô Kỳ nghẹn lại, nước mắt không kìm được rơi xuống. Anh đưa tay gạt đi, rồi ngửa đầu uống cạn sạch số rượu còn lại trong chai.

 

Trần Miễn cùng phi công ngồi ở phía trước, không dám thở mạnh một hơi.

 

Sự yên tĩnh ngột ngạt trong không khí khiến người ta tuyệt vọng.

 

Phó Dạ Xuyên nghe không thấy tiếng tim mình vỡ vụn, nhưng hắn cảm nhận được, có thứ gì đó đang hung hăng x.é to.ạc trái tim hắn, nghiền nát rồi ném thẳng ra ngoài.

 

Nhìn gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc của hắn, Tô Kỳ lại cảm thấy một cơn khoái trá dâng lên trong lồng n.g.ự.c dưới tác dụng của cồn.

 

Mọi người đều nói không thể trách hắn, Phó Dạ Xuyên đâu phải kẻ chủ mưu, chuyện chiếc máy bay kia vốn không nằm trong sự khống chế của hắn.

 

Nhưng hắn vẫn không kìm được mà nghĩ nếu không phải vì hắn thì Tô Nam đã không bước lên chiếc máy bay đó!

 

Khi ấy, cô vẫn còn là em gái của anh, vẫn còn tiền để tiêu, có thể mua du thuyền, mua biệt thự, mua cả hòn đảo... Cô có thể tiếp tục sống!

 

Tô Kỳ đứng phắt dậy, cơn gió lạnh thổi làm quần áo anh phần phật, mái tóc đã rối tung từ lâu.

 

Anh chẳng buồn để ý, chỉ đứng lặng lẽ đó.

 

Vung tay một cái, chai rượu liền biến mất trong không trung, rơi xuống biển cả...

 

“Phó Dạ Xuyên, cậu đi đi. Dù là vì áy náy hay gì khác thì cũng đã muộn rồi. Hãy quay về với cuộc sống bình thường của cậu đi.”

 

Giữa hai hàng lông mày Phó Dạ Xuyên phủ một tầng u ám nặng nề, giọng khàn khàn, nén chặt:

 

“Tôi không đi, nhỡ như em ấy vẫn còn sống…”

 

“Ha…” Tô Kỳ cười lạnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Ánh mắt anh rét buốt, từng chữ như d.a.o cứa:

 

“Cậu căn bản không hề hiểu em ấy, Phó Dạ Xuyên. Tô Nam… em ấy không biết bơi.”

 

Cho nên, không có chuyện lỡ như.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Biển cả mênh m.ô.n.g vô tận kia sớm đã nuốt chửng tất cả mọi người.

 

Sự im lặng dồn nén khiến người ta cảm thấy như cái c.h.ế.t đang bao phủ từng tấc không khí.

 

Câu nói cuối cùng của Tô Kỳ chính là cọng rơm đã bẻ gãy chiếc lưng của Phó Dạ Xuyên.

 

Sắc mặt hắn khó coi đến tột cùng, trắng bệch đến tột cùng.

 

Bàn tay đặt bên người bỗng siết chặt, gân xanh nổi rõ, cả người run rẩy.

 

Một người không biết bơi mà rơi xuống biển, kết cục còn có thể bất ngờ sao?

 

Không! Hắn không hiểu cô ấy, chưa từng hiểu, đến chuyện cô không biết bơi hắn cũng chẳng hay!

 

Thật nực cười!

 

Đây chính là thứ tình cảm mà hắn tự cho là yêu ư?

 

Tiếng động cơ trực thăng bỗng nhiên gầm rú lớn gấp mấy lần, như x.é to.ạc màng nhĩ.

 

Không... có lẽ đây chỉ là lời dối trá của Tô Kỳ!

 

Phó Dạ Xuyên bước nhanh mấy bước, muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng cơ thể hắn bỗng run lẩy bẩy, bàn tay bám lấy cửa khoang chợt trượt đi, cả người lao về phía trước.

 

Nửa người đã rơi ra ngoài, đối diện là biển sâu thẳm u tối, trong ảo giác, hắn thấy Tô Nam đang mỉm cười với mình.

 

Cũng tốt thôi, lẽ ra hắn đã nên ở trên chiếc máy bay đó, cùng cô đi đến tận cùng.

 

Mọi người trong khoang lập tức hoảng loạn.

 

“Phó tổng!”

“Cẩn thận!”

 

Tửu Lâu Của Dạ

… 

 

Gió lạnh quất rát lên mặt, từng đợt sóng tanh mặn cuồn cuộn xô bờ, gào thét như thú dữ.

 

Một tay Tô Kỳ nắm chặt lấy cánh tay Phó Dạ Xuyên, dồn hết sức kéo ngược vào, đồng thời tay trái đóng sập cửa khoang.

 

Cánh cửa ngăn cách biển cả bên ngoài.

 

“Phó Dạ Xuyên, cậu điên rồi sao? Làm vậy thì em gái tôi có thể quay lại chắc? Người đã không còn nữa, cậu đa tình tự bi kịch cho ai xem đây?”