Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 261: Nướng Cô Ta



Động tác vừa rồi của Phó Dạ Xuyên trong mắt mọi người càng giống như cố ý buông tay.

 

Trần Miễn thấy thế, vội vàng lao đến ngăn cản hắn, sợ rằng hắn lại làm chuyện dại dột gì.

 

“Phó tổng, anh không sao chứ?”

 

Phó Dạ Xuyên nhắm chặt hai mắt, vô lực nằm bẹp trên ghế, không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Trần Miễn theo phản xạ, đưa tay thử mạch ở động mạch cổ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy cảm kích nhìn sang Tô Kỳ.

 

“Cảm ơn Tô thiếu gia, chắc Phó tổng chỉ là quá mệt, đã mấy ngày nay chưa chợp mắt.”

 

Ánh mắt Tô Kỳ phức tạp liếc nhìn Phó Dạ Xuyên.

 

“Đưa cậu ta về đi, ở đây để người của anh ở lại phối hợp với tôi là được.”

 

Trần Miễn lập tức gật đầu đồng ý. Nếu Tô Kỳ ngay cả nhân thủ cũng không cần thì anh mớ phải lo lắng không biết khi Phó Dạ Xuyên tỉnh lại có lột da mình không.

 

Tô Kỳ đã gọi người đến đón, cúp điện thoại xong, nhìn Trần Miễn, thấy anh ta còn ấp úng muốn nói.

 

“Còn chuyện gì nữa?”

 

Trần Miễn mím môi, do dự một lát rồi vẫn mở miệng:

 

“Lời Tô thiếu nói vừa nãy, quả thực câu nào cũng như d.a.o cắm vào tim. Tôi biết, anh là muốn Phó tổng sớm biết khó mà lui.”

 

Tô Kỳ quay đầu đi, không cần quan tâm Trần Miễn có đoán ra hay không, với anh, chuyện đó chẳng quan trọng.

 

Anh không phải người quá tốt bụng, nhưng cũng không tuyệt tình đến thế.

 

Trần Miễn tiếp lời:

 

“Sau khi ly hôn với Tô Nam, Phó tổng vẫn luôn đau khổ và tự trách. Có vài hiểu lầm, vốn không phải do anh ấy cố ý, nhưng lại gián tiếp làm tổn thương Tô tiểu thư. Anh ấy vẫn luôn muốn bù đắp, dù biết là vô ích.”

 

“Nhưng Tô thiếu, tình cảm của Phó tổng chưa từng là giả. Hối hận là thật, yêu cũng là thật.”

 

Nói đến đây, Trần Miễn cảm thấy mình đã lỡ lời quá nhiều, gần như vượt quá phận sự.

 

Nếu là Tô tiểu thư mà nghe thấy những điều này, không biết trong lòng sẽ ra sao.

 

Tô Kỳ im lặng vài giây, không dừng lại thêm, bước thẳng lên chiếc trực thăng đang chờ. Chiếc trực thăng bay đi.

 

Phải thừa nhận, nếu không vì giữa họ từng xảy ra quá nhiều chuyện thì Phó Dạ Xuyên và Tô Nam quả thực là một đôi trời sinh.

 

Đáng tiếc…

 

Ngực Tô Kỳ nghẹn đầy đau thương. Dù Phó Dạ Xuyên có thật lòng với Tô Nam hay không… thì Tô Nam cũng chẳng thể quay về nữa rồi.

 

Gió biển táp vào mặt, Tô Kỳ đứng trên boong tàu, hoàn toàn không để ý đến cái lạnh, mặc cho từng cơn gió rét quất lên gương mặt.

 

Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết ấy, giờ lại có thêm vài nét thô ráp, trong đôi mắt từng sáng ngời giờ chỉ còn lại u tối, bi thương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

---

Tửu Lâu Của Dạ

 

Cách đó cả ngàn hải lý, trên một hòn đảo nhỏ.

 

Tô Nam từ từ mở mắt, đập vào mắt là đám lá cây ẩm ướt bừa bộn trên mặt đất.

 

Toàn thân cô cứng đờ, bị trói chặt bởi thứ gì đó, quay đầu sang, cô liền thấy một người rừng đang ngồi xổm bên cạnh, nhìn cô chớp chớp mắt. Trên khuôn mặt đen nhẻm ấy loang lổ những vết sơn đủ màu.

 

Cảnh tượng khiến Tô Nam sợ hãi đến toàn thân run bắn, không kìm nổi hét lên một tiếng.

 

Không ngờ người rừng ấy lại… cười với cô.

 

Anh ta trần trụi nửa người trên, tóc dài rối bù xõa xuống, cổ đeo thứ giống vòng xương thú, bên dưới quấn quanh bằng một vòng lá cây.

 

Da đầu Tô Nam tê rần, run lẩy bẩy, đây chẳng phải là… nụ cười tử thần sao?

 

Cô sợ hãi bật ngồi dậy, cố lùi ra xa, đồng thời quan sát xung quanh.

 

Chung quanh là những túp lều tạm bợ dựng bằng cành cây phủ đầy lá. Loại cây này chính là thứ phổ biến trong khu rừng cô từng thấy.

 

Cành cong dẻo dai, tán lá rậm rạp, có thể che mưa chắn gió, nhưng bên trong lại chật chội, tối tăm, không có một kẽ hở để thoáng khí, ẩm ướt đến khó chịu.

 

Sắc mặt Tô Nam trắng bệch, thất thần. Cái đói, cái khát, cái lạnh cùng tràn đến khiến cô càng thêm tuyệt vọng.

 

Cô vẫn chưa thoát khỏi nơi quỷ quái này sao?

 

Ngón tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.

 

Người rừng kia tiến thêm một bước muốn chạm vào cô, Tô Nam hoảng loạn hét lên, né sang bên.

 

Vừa quay đầu, cô thấy không xa còn có cả một đám người, phải đến mấy chục người ăn mặc y hệt anh ta!

 

Gương mặt dữ tợn, ngũ quan thô kệch, nhìn qua giống hệt… những người rừng ngoại quốc!

 

Đúng, chính là người rừng!

 

Trái tim Tô Nam trĩu nặng, như rơi thẳng xuống vực sâu.

 

Đây… đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?

 

Ý nghĩ chợt lóe lên khiến sống lưng cô lạnh toát, chẳng lẽ chính bọn họ đã khiêng cô về, như kiểu ngũ mã phanh thây?

 

Trước mặt đám người kia, đã chất sẵn một đống củi khô. Một tên thủ lĩnh to cao ngồi đó, trông vô cùng uy mãnh. Vài kẻ khác cầm cây gậy nhọn, đang xoay xoay trên một khúc gỗ lớn. Khói bắt đầu bốc lên.

 

Chẳng bao lâu, lửa bén, rồi nhanh chóng được châm vào bó lá khô. Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên, cháy ngùn ngụt. Củi khô bén lửa, cháy rất nhanh.

 

“Khoan đã… khoan đã, bọn họ đang… khoan gỗ lấy lửa sao? Văn minh nguyên thủy?”

 

Gương mặt Tô Nam đầy vẻ khó tin.

 

Ông trời đúng là đang giỡn với cô một trò đùa độc ác đến mức nực cười!