Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 262: Không Ngờ Lại Có Dây Giày



Chỗ quỷ quái này, Tô Nam thật sự chẳng thể chịu nổi thêm một giây nào nữa!

 

Còn chưa kịp chìm vào bi thương sâu sắc thì đã thấy một gã đàn ông lực lưỡng chỉ tay về phía mình, rồi đưa tay ra hiệu trên ngọn lửa, lại làm động tác đưa thức ăn vào miệng.

 

Chẳng cần dịch, ma quỷ cũng hiểu, đám người man rợ này định… nướng cô mà ăn!

 

Đúng là xui xẻo tám đời!

 

Cả người Tô Nam run lẩy bẩy, hoảng hốt ngẩng lên, đối diện với ánh mắt chăm chăm của một gã người rừng.

 

Cô cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

 

“Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi đi đây.”

 

Nói xong liền cuống cuồng bật dậy bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy nổi hai bước, dưới đất cành cây gãy, gỗ khô vương vãi loạn xạ, cô bị vấp ngã nhào xuống.

 

Vốn đã sốt đến choáng váng, ngủ một giấc mới khá hơn đôi chút, giờ lại ngã mạnh xuống đất, đầu óc lập tức trắng xóa!

 

Nằm sấp bất động hồi lâu, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.

 

Một gã người rừng khác thấy vậy bèn tiến lại, vừa nói cái thứ ngôn ngữ loằng ngoằng kia, vừa chỉ trỏ với gã bên cạnh.

 

Khoan đã, gã người rừng kia… đi giày! Dù lớp bùn đất dính đầy không thấy rõ hình dạng ban đầu, nhưng trên giày lại có… dây giày phủ đầy bùn.

 

Đây rõ ràng là bộ lạc nguyên thủy, sao có thể xuất hiện giày buộc dây?

 

Đôi mắt Tô Nam sáng lên, không biết lấy sức lực từ đâu, cô bật dậy, lao tới túm lấy giày của hắn.

 

Người đàn ông kia cao lớn, cường tráng, sức vóc chẳng khác gì vách núi, sao cô lay chuyển nổi.

 

Thế nhưng, cô đã kịp nhìn thấy logo mờ mờ, là La Sportiva, thương hiệu Ý nổi tiếng thế giới, chuyên đồ thể thao ngoài trời hàng đầu.

 

Lẽ nào… ở đây thực sự có người giống như cô?

 

Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn kỹ gã đàn ông ấy. Khuôn mặt bị bôi vẽ loang lổ che lấp hết ngũ quan, nhưng đôi mắt sáng rực, còn tinh nghịch nháy mắt với cô, nở nụ cười.

 

Khoảnh khắc chạm ánh nhìn, một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập tới.

 

“Anh là…”

 

Người rừng giả!

 

Còn chưa kịp thốt xong, đã có kẻ thô bạo xông đến, lôi tuột tay cô, kéo thẳng về phía đống lửa.

 

Trời ạ, cô nằm mơ cũng không ngờ, đời mình lại có ngày bị một đám người rừng vốn nên nằm trong viện bảo tàng làm tiêu bản… lôi ra nướng ăn!

 

“Không… không… Cứu tôi với!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô thét lên thất thanh. Ngày càng nhiều người rừng bu lại, ánh mắt lướt qua, hoàn toàn không phân biệt nổi ai là người rừng giả ban nãy.

 

Xung quanh là rừng rậm rạp, bầu trời u ám, bóng tối mịt mù. Xa xa, gió biển rít gào, âm u như một con dã thú ẩn mình, chực chờ nuốt chửng tất cả.

 

Lửa trại cháy bập bùng, bọn người rừng nhìn cô chằm chằm, hệt thú săn mồi khóa chặt con mồi.

 

Chúng cao thấp không đồng đều, trần trụi nửa thân trên, dơ dáy nhếch nhác, mặt bôi màu sắc quái dị, dưới hông quấn lá cây, trông hung dữ, gớm ghiếc, tiêu chuẩn một người rừng chính hiệu.

 

“Hello?”

 

“An nhon ha sê yô?”

 

“Ni hảo?”

 

“Konnichiwa?”

 



 

Cô cố thử mười sáu thứ tiếng khác nhau, nhưng đám người rừng trước mặt chẳng phản ứng, vẫn bập bẹ thứ ngôn ngữ quái gở riêng của chúng, sự im lặng khiến cô tuyệt vọng tột cùng..

 

Cái gã người rừng giả đi giày ban nãy đâu rồi?!

 

Không chắc có nghe nhầm không, giữa đám tiếng lạ lùng bỗng chen vào một tràng cười khẽ, kiểu cười mang đầy cảm xúc, rõ ràng chỉ có người như cô mới phát ra được.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Cô giật phắt đầu lên, lại chạm phải đôi mắt sáng rực ấy, nhưng chưa kịp mừng rỡ, vài tên đã khiêng xốc cô lên, thẳng hướng đống lửa.

 

Cả người Tô Nam lạnh toát, đầu óc chỉ văng vẳng một ý nghĩ: Chúng… thật sự định nướng mình sao?!

 

“Ăn thịt người là phạm pháp đó nha!”

 

Cô hoảng loạn la toáng.

 

Đám người rừng bỗng thả cô rơi bịch xuống đất. Còn chưa kịp ngồi dậy, cô đã thấy họ túm lấy mấy khúc củi đỏ rực trong lửa, vây quanh cô dựng thành một vòng tròn.

 

Vòng tròn càng lúc càng lớn, người mỗi lúc một đông, vừa cầm đuốc vừa nhảy nhót, ca hát điên loạn.

 

Tô Nam càng thêm hoảng loạn, mỗi lần cô liều chạy ra đều bị họ giơ đuốc chặn lại, dồn ép quay vào giữa.

 

Họ nhất quyết không cho cô thoát.

 

Nhiệt độ tăng vọt, ngọn lửa khiến toàn thân cô bỏng rát, khói mù mịt xộc vào cổ họng làm cô ho sặc sụa.

 

Tô Nam quýnh quáng xoay vòng trong vòng vây, hoàn toàn không biết làm sao.

 

Ai đó… cứu tôi với…