Tô Nam ôm mũi miệng, ho sặc sụa không ngừng. Trong túi áo, con hổ con vẫn giả c.h.ế.t im thin thít bỗng nhúc nhích, Tô Tiểu Hổ cào cào mấy cái.
“Mẹ, con vừa tra trong kho tri thức của con… giống như đây là một loại nghi thức tế lễ cổ xưa.”
Nghe vậy, lòng Tô Nam lập tức lạnh toát.
Chẳng lẽ lần này thật sự phải c.h.ế.t ở đây sao?
“Tô Tiểu Hổ, con là hổ cơ mà, không thể nhảy ra c.ắ.n bọn họ sao?”
Tô Tiểu Hổ im lặng vài giây, rồi giọng non nớt vang lên:
“Lúc thiết kế, hệ thống của con vốn có 20% công năng tấn công, nhưng sau khi được chú Tô Minh sửa lại, công năng tấn công của con đã thành 0%. Mẹ, tự mẹ nhảy ra c.ắ.n đi thì hơn…”
Tô Nam: “…”
Được rồi, bị chính con hổ ngốc nhà mình chọc tức đến nghẹn lời.
Cô còn chưa kịp hỏi Tô Tiểu Hổ xem nên chạy hướng nào thì vòng tròn người trước mặt bỗng đồng loạt dừng hát dừng nhảy, sắc mặt trở nên trang nghiêm.
Cô lập tức ngậm chặt miệng, không dám hé răng. Tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của Tô Tiểu Hổ, người… À không, con hổ duy nhất có thể trò chuyện với cô lúc này.
Khung cảnh rơi vào yên lặng đến nỗi chỉ còn nghe rõ tiếng lửa nổ tí tách, âm trầm rợn gáy, khiến người ta bất giác run rẩy.
Đúng lúc đó, tên thủ lĩnh cầm gậy quyền trượng lùi về sau vài bước, vòng người mở ra một khe hở.
Một phụ nữ già nua, gương mặt đầy nếp nhăn, bưng theo một chiếc lá đại thụ đi vào.
Bà ta ngẩng đầu liếc Tô Nam, rồi đặt chiếc lá xuống trước mặt cô, miệng nói một tràng ngôn ngữ khó hiểu.
Tiếp đó, bà ta chỉ vào đồ trên lá, rồi lại chỉ vào miệng mình, làm động tác ăn.
Sau đó, bà lão tháo dây mây trói chặt hai tay Tô Nam, xoay người rời đi.
Đám người lại khép vòng tròn, ánh mắt tối tăm, dồn dập chiếu thẳng vào cô gái nhỏ bé giữa trung tâm như dã thú rình mồi.
Tô Nam cúi đầu nhìn xuống, trên chiếc lá lớn, không ngờ lại đặt… thịt khô, cá khô, cùng hai quả dại?
Cái bụng đã mấy ngày chưa được ăn no lập tức gào réo dữ dội.
Cô nuốt nước bọt, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, vội vàng cầm lên nhét hết vào miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thuốc mê? Độc dược? Cười c.h.ế.t mất… Chỗ rừng rú quỷ quái này lấy đâu ra mấy thứ cao cấp đó chứ!
Phép tắc, giáo dưỡng, phong độ… Tất cả trong giây lát tan thành mây khói.
Không biết là thịt gì nhưng ăn lại thơm ngậy, mằn mặn, chỉ thiếu chút gia vị. Có điều trong tình cảnh này, đây chính là bữa ăn ngon nhất đời cô.
Nhìn Tô Nam ăn sạch đồ trên lá, đám người tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Bất thình lình, cô còn chưa kịp hiểu ra, tất cả đồng loạt ném đuốc xuống đất.
Trong nháy mắt, lửa bùng lên thành vòng tròn vây kín cô lại.
Tô Nam chấn động, run rẩy toàn thân, sống lưng lạnh buốt.
Cành cây được tẩm dầu cá, gặp lửa càng cháy mạnh. Ngọn lửa cao hơn một mét dần thu hẹp vòng tròn, ép sát vào trong.
Khói dày đặc, nồng nặc xộc thẳng vào phổi, làm cô ho rũ rượi, nghẹt thở.
Chúng… định thiêu sống cô sao?
Quả nhiên…
Hiện thực phũ phàng ấy khiến Tô Nam toàn thân run cầm cập, sợ hãi đến gần như phát điên, mà cũng phẫn nộ đến cùng cực.
Ngoài kia, đám người man rợ nhảy nhót, hò hét, như đang hoàn tất một nghi lễ hiến tế tà ác. Trong mắt chúng, việc cô vừa ăn đồ đã là chấp nhận tế lễ rồi.
Tô Nam nghiến răng, không thể khoanh tay chờ chết, nhưng ngoài khói mù mịt, tiếng gào rú quái dị, cô không nhìn thấy đường chạy.
Ngay khi vòng lửa thu hẹp, chỉ còn cách cô chừng hơn một mét…
Xoẹt!
Một tia chớp x.é to.ạc bầu trời đêm u ám, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang. Đám người trợn mắt nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc, vẫn không cam lòng, lại lườm chòng chọc vào cô gái trong vòng lửa, nhưng chỉ giây sau, mưa như trút nước ào ào đổ xuống.
Mọi người hoảng loạn bỏ chạy tìm chỗ trú mưa, chẳng còn ai để ý tới Tô Nam.
Những đuốc lửa vây quanh cô cũng nhanh chóng bị cơn mưa lớn dập tắt sạch, khói đen bốc lên mù mịt. Nhân cơ hội hỗn loạn, Tô Nam vội xoay người định lao ra.
Nào ngờ, có một bóng người từ vòng ngoài bất ngờ xông vào, thô bạo túm c.h.ặ.t t.a.y cô kéo chạy.
Tửu Lâu Của Dạ
Cô vùng vẫy chẳng khác nào trò trẻ con, bị lôi đi một cách t.h.ả.m hại. Khi thoát ra khỏi làn khói, cúi đầu nhìn… đúng là gã người rừng giả mang giày kia!