Tô Nam lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Mưa lớn như trút nước dội xuống màn đêm, bầu trời đen kịt lạnh lẽo như vực sâu.
Bốn bề cây lá bị nước mưa quất vào phát ra những tiếng rào rào chói tai, hòa lẫn với tiếng gió biển gào thét, như ma âm quỷ ngữ, lạnh lẽo tuyệt vọng.
Cả người cô đã ướt sũng, lạnh run từng cơn, cái lạnh thấm vào tận xương tủy.
Còn chưa kịp ổn định hơi thở, từ sau lưng vang lên dồn dập vô số tiếng chân đuổi tới, trong màn đêm càng thêm rợn người.
Tô Nam và người rừng giả liếc nhau một cái, không hề do dự, lập tức tiếp tục cắm đầu chạy.
Mưa tạt vào mặt buốt rát như d.a.o cắt.
Tửu Lâu Của Dạ
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai chân cứng đờ chẳng nghe theo sai khiến. Trời đất tối om, thêm màn mưa dày đặc, căn bản không nhìn rõ đường.
Dưới chân đầy cành lá ngổn ngang, chỉ còn cách liều mình chạy, thậm chí là lăn lê bò trườn.
Đám người rừng sau lưng truy sát không ngừng, còn ném cả cành gỗ về phía trước. Lưng Tô Nam bị quật trúng mấy lần, đau điếng, nhưng cô nghiến răng chống dậy, tiếp tục lao về phía trước.
Hai tay chẳng biết đã bị cào rách bao nhiêu lần, tê dại đến mức không còn cảm giác.
Người đàn ông phía trước di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, thân thể linh hoạt, tố chất vận động vượt xa thường nhân.
Tô Nam không dám để bị tụt lại dù chỉ nửa bước, liều mạng đuổi theo.
Sau lưng tiếng chân mỗi lúc một gần, bị bắt lại nghĩa là chết!
Bất ngờ, một thân cây to chắn ngang đường, cô vấp ngã, đập mạnh xuống đất, khuỷu tay đau buốt, bật ra một tiếng kêu thảm.
Người rừng giả ngoái đầu, thấy cô c.ắ.n răng bò dậy, Tô Nam hổn hển gằn giọng:
“Không sao, chạy đi…”
Nói chưa dứt lời, chân cô vừa bước qua thân cây thì đạp hụt, cả người rơi xuống!
Trong khoảnh khắc, cô quơ loạn tìm chỗ bấu víu, may mắn vớ được một nhánh cây dẻo dai, nhưng toàn bộ sức nặng đè lên bàn tay, bị gai nhọn cứa rách, m.á.u chảy ra hòa cùng nước mưa.
Thân thể run lẩy bẩy, rõ ràng đã đến cực hạn.
Sau lưng, tiếng bước chân gấp gáp như tiếng gọi hồn thúc giục, âm u lạnh lẽo.
Chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt vọng đến thế, như cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông.
Đúng vào lúc ấy, người lẽ ra đã chạy xa phía trước bỗng quay lại.
Cậu ta đưa tay, nắm chặt cánh tay cô, kéo mạnh, Tô Nam được giật ra khỏi bẫy.
Cảm giác như sống lại từ cõi chết.
Tô Nam còn chưa kịp thở phào, theo bản năng ngoái nhìn xuống cái hố phía sau, bên dưới cắm chi chít những thân gỗ bị vót nhọn hoắt, dựng ngược như răng sói.
Một luồng khí lạnh tràn khắp người, đó là cạm bẫy do người rừng dựng sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu khi nãy không bấu được nhánh cây kia… nếu ngã xuống… cô đã tan xác trong đêm mưa lạnh buốt này rồi.
Người rừng giả kéo cô, giục:
“Chạy tiếp đi…”
Tô Nam đưa tay quệt mặt, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.
Cô không dám nghĩ nhiều, chỉ còn cách cứng đờ người mà lao theo.
Không được quay đầu, cũng chẳng thể dừng lại, dù chỉ nghỉ nửa nhịp cũng không.
Ra khỏi mảnh rừng đó, con đường phía trước ngoằn ngoèo hơn. Cậu ta dẫn đầu quẹo vài lần, khiến đám người rừng mất dấu, tiếng chân phía sau dần dần xa đi. Cuối cùng cậu ta dừng lại, quay lại nhìn cô.
Dưới màn đêm âm u, trong ánh sáng mờ ảo của mưa, cô toàn thân ướt lạnh, khuôn mặt loang lổ nước mắt.
Từ im lặng đến nấc nghẹn, từ nấc nghẹn đến bật khóc, rồi đến gào khóc, chỉ chưa đầy nửa phút.
Nước mắt dồn nén mấy ngày nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội vỡ òa.
Tiếng khóc t.h.ả.m thiết, nhưng bị mưa xối át đi, không hề chói tai.
Người đàn ông trước mặt ngồi xuống, giọng lúng túng:
“Đừng khóc nữa…”
Khóc xong, Tô Nam thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng đây không phải lúc để buông lỏng. Người rừng có thể tìm tới bất cứ lúc nào, bọn họ không thể nán lại lâu.
Cô quệt mặt, giọng khàn khàn mà kiên định:
“Đi thôi.”
Mưa rửa trôi lớp bùn màu trên mặt cậu ta, để lộ gương mặt thật, ngũ quan sâu sắc, hoàn mỹ không tỳ vết, mang chút nét lai, sáng sủa đến rực rỡ, thậm chí còn hơn cả Tô Kỳ vài phần. Rõ ràng là một chàng trai trẻ tuấn lãng, khí chất hiếm có.
Trong khoảnh khắc, Tô Nam cảm thấy, người này chắc chắn là món quà mà ông trời phái đến cứu mạng cô!
Cậu ta nhìn thấy cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, khẽ kinh ngạc, nhưng vẫn trầm giọng:
“Rất nhanh thôi sẽ an toàn. Đừng lo.”
Khi đã bình tĩnh hơn, trong lòng Tô Nam dấy lên cả ngàn vạn nghi vấn, chẳng biết mở lời từ đâu.
“Cậu… làm sao tới được đây?”
“Quần áo của cậu đâu?”
“Cậu ở đây bao lâu rồi?”
…