Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 265: Cậu Ta Thế Mà Chưa Từng Chịu Đói



Người đàn ông khẽ cười, trong màn đêm đen đặc, tiếng cười của cậu ta trầm ấm, trong trẻo.

 

Trong mắt cậu ta ánh lên một tia tinh nghịch:

 

“Không nói cho cô biết đâu!”

 

Tô Nam: “…”

 

Nhưng chính sự thoải mái ấy lại khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Nhìn người đồng hành duy nhất trước mặt, cô không hiểu sao lại thấy có một sự thân thuộc kỳ lạ.

 

Cô bật cười, bước theo, còn đưa tay khẽ chạm vào cánh tay trần của cậu ta. Trên đó bôi đầy màu bẩn, da dẻ thô ráp, săn chắc, không hề có ý chiếm lợi gì.

 

“Lạnh không? Tôi đưa áo khoác cho cậu nhé?”

 

Nói xong, cô định cởi chiếc áo gió đang ôm chặt người mình. Không có ý gì khác, chỉ sợ cậu ta bị lạnh mà chết.

 

Hành động bị ngăn lại, người đàn ông mở miệng:

 

“Không cần, tôi không lạnh.”

 

Tô Nam không nói thêm, vì chợt nhớ trong túi mình còn có Tiểu Hổ.

 

“Tôi tên là Tô Nam, còn cậu?”

 

Nghe đến cái tên ấy, bước chân người đàn ông kia khựng lại một thoáng, rồi cậu ta quay đầu hỏi thẳng:

 

“Anh trai cô là Tô Kỳ phải không?”

 

Đôi mắt Tô Nam bừng sáng, đầy kinh ngạc:

 

“Cậu biết anh trai tôi? Vậy… cậu biết tôi sao?”

 

Người kia khẽ ừ một tiếng, rồi chỉ chọn một câu để trả lời:

 

“Dạo trước cô không phải thường xuyên lên hot search sao?”

 

Tô Nam càng thêm sửng sốt:

 

“Cậu mới đến đây sao?”

 

Dù sao hot search cũng chỉ là chuyện gần đây thôi.

 

Người đàn ông kia nở nụ cười, vừa đi vừa vạch cành lá, giọng nhẹ nhàng:

 

“Ừ, chỉ đến trước cô một tháng thôi.”

 

Mới đến mà đã có thể hòa nhập trơn tru như thế, còn trà trộn thành người rừng thực thụ. Nếu không nhờ đôi giày, cô còn chẳng nhận ra. Quả đúng là nhân tài, thật sự đáng nể!

 

Nhưng ngay sau đó, trong lòng Tô Nam lại trĩu nặng, như có tảng đá đè ép trong ngực, vô cùng ngột ngạt.

 

Cậu ta đã ở đây một tháng mà chưa được cứu… vậy thì cô còn phải kẹt lại nơi quỷ quái này bao lâu nữa?

 

“Cậu tên gì thế?” Cô hỏi với vẻ hứng khởi.

 

“Phó Ngôn Nghi.”

 

Tô Nam nhíu mày: “Cậu đang qua loa với tôi sao?”

 

“Thật mà, tôi tên Phó Ngôn Nghi!”

 

Người đàn ông bất lực thở dài, rồi bước nhanh hơn.

 

“Cậu họ Phó? Cậu có liên quan gì đến Phó Dạ Xuyên không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đàn ông khựng lại hai giây, sau đó đáp ngay:

 

“Sao có thể chứ, người ta là nhà giàu kia mà. Tôi chỉ là một blogger du lịch, thám hiểm, dựa vào đó mà kiếm sống thôi.”

 

Tô Nam gật gù. Quả thật, trong số những thiếu gia nhà giàu mà cô biết, chẳng ai rảnh mà chạy đến chỗ này liều mạng.

 

Chỉ là nghe đến họ Phó, cô lại không kiềm được mà nghĩ đến người đàn ông kia. Không biết giờ này hắn đang làm gì?

 

---

 

Trên chiếc du thuyền cách đó cả ngàn hải lý.

 

Trên bầu trời, vô số trực thăng gầm rú tuần tra, cả máy bay không người lái cũng đang quét tìm dấu vết dưới biển.

 

Thậm chí còn huy động cả thiết bị khảo sát chuyên dụng của quân đội, nhưng vẫn hoàn toàn không có kết quả.

 

Tô Kỳ nhận được điện thoại của Tô Cẩn.

 

“Phó Dạ Xuyên đã trở về.”

 

“Em biết rồi.”

 

---

 

Tại Phó gia, biệt thự chính, bác sĩ riêng vừa bước ra từ phòng của Phó Dạ Xuyên, Phó lão gia lập tức tiến lên, vội vàng hỏi:

 

“Dạ Xuyên thế nào rồi?”

 

Bác sĩ thở dài, giọng nặng nề:

 

“Tổng giám đốc Phó nhiều ngày liền thức trắng, cơ thể suy kiệt đến cực hạn. Giờ quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi bồi bổ, phục hồi sức khỏe.”

 

Ông Phó gật đầu lia lịa, lập tức dặn người chuẩn bị các loại d.ư.ợ.c liệu quý.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Khúc Tình đứng bên cạnh, hậm hực nói:

 

“Cái con bé Tô Nam đó đúng là tai họa! Hết lần này đến lần khác hại con trai tôi. May mà ông trời có mắt, nó c.h.ế.t rồi, bằng không tôi nhất định sẽ không bỏ qua!”

 

Phó lão gia trừng mắt quát lớn:

 

“Câm miệng! Nếu lời này truyền ra ngoài, xem nhà họ Tô có tha cho cô không?”

 

Khúc Tình mím môi, lúng túng:

 

“Con chỉ nói trong nhà mình thôi mà.”

 

Ông Phó cau mày, trầm tư suy nghĩ, Khúc Tình liền thừa cơ chen vào:

 

“Ba, giờ Tô Nam đã chết, có thể đưa Oánh Oánh về không?”

 

Ông Phó không thèm liếc nhìn, chỉ thấy buồn cười vì sự ngu xuẩn của đứa con dâu này:

 

“Nhà họ Tô vừa gặp chuyện mà cô vội vàng nhắc tới, chẳng khác nào nói với họ là nhà ta mừng rỡ Tô Nam c.h.ế.t rồi. Nếu Tô Cẩn quay sang nhắm vào Phó gia, cô đứng ra giải quyết được sao?”

 

Sắc mặt Khúc Tình trắng bệch, thất vọng hiện rõ trên mắt.

 

Lúc này, có người hớt hải chạy tới báo:

 

“Lão gia, tổng giám đốc tỉnh lại rồi…”

 

Mọi người đều vui mừng khôn xiết. Ông Phó vội vã bước nhanh vào phòng:

 

“Dạ Xuyên…”