Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 266: Hắn Hối Hận Rồi



Phó Dạ Xuyên mở mắt ra. Nhìn quanh căn phòng quen thuộc, hắn khẽ giật mình, gấp gáp ngồi bật dậy. Chẳng màng kim truyền cắm trong tay đã đ.â.m thủng mạch máu, hắn định rút ra để rời khỏi đây.

 

“Con định đi đâu…”

 

Phó lão gia tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, giọng già nua mà vẫn đầy uy nghiêm.

 

Quản gia cùng đám người làm lập tức ngăn lại, không ai dám thở mạnh.

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên u ám, giọng nói kiên quyết:

 

“Con phải đi tìm Tô Nam…”

 

“Con bé đã c.h.ế.t rồi!”

 

Lời của ông Phó như một tiếng sét giáng xuống, tất cả mọi người đều biết chuyện, chỉ riêng hắn cố tình không muốn biết, nhưng câu nói ấy lại đ.â.m trúng nơi yếu mềm nhất, chạm đến sự thật hắn không dám đối diện.

 

Cả người hắn run rẩy như chim kinh động, sợi dây căng cứng trong lòng, rốt cuộc cũng đứt phựt.

 

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, tơ m.á.u giăng kín, gương mặt lạnh lẽo cứng đờ.

 

“Cô ấy không chết! Tuyệt đối không thể!”

 

Giọng hắn băng lạnh khác thường, làm sao hắn có thể bỏ mặc Tô Nam một mình giữa biển khơi?

 

Dù có tìm thấy gì đi nữa, hắn cũng phải đưa cô về nhà!

 

Hắn chống người định bước ra, nhưng ông Phó đã ra hiệu bằng ánh mắt. Quản gia cùng người làm lập tức xông lên, ghì chặt lấy thân thể yếu ớt của hắn.

 

“Thiếu gia, cơ thể cậu còn chưa hồi phục…”

 

“Tránh ra!”

 

Giọng hắn rét buốt, lạnh thấu tận xương.

 

Ông Phó cau mày đầy bất mãn:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta biết, từ đầu đến cuối con vẫn cảm thấy nhà họ Phó nợ con bé, nếu nó còn sống, ta sẽ không ngăn con báo đáp nó. Nhưng giờ nó đã c.h.ế.t rồi, con còn định liều cả tính mạng? Con muốn kéo cả Phó gia đi chôn cùng sao? Con có biết, trong lúc con ra ngoài tìm nó, bên ngoài đồn thổi ra sao không? Cả Phó gia này đã thành trò cười cho thiên hạ rồi!”

 

“Con mặc kệ! Cô ấy không thể chết! Con nhất định phải tìm được cô ấy!”

 

Nhất định phải tự mình nói với cô, cô quan trọng thế nào đối với hắn.

 

Nhất định phải tận tay trao cho cô lời xin lỗi và… tình yêu của hắn, một cách trang trọng nhất.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Không ai biết, giây phút nghe tin Tô Nam gặp nạn, trái tim hắn như bị khoét rỗng, từng nhát từng nhát.

 

Linh hồn hắn… như đã mất đi rồi.

 

Ông cụ Phó nhìn đứa cháu trai từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của mình. Người luôn quyết đoán, sắc bén, chỉ trong vài năm đã trở thành gương mặt quen thuộc trên bảng Forbes, vậy mà giờ lại vì một người con gái mà muốn liều cả mạng sống?

 

“Giữ chặt cửa! Không cho nó bước ra ngoài nửa bước!”

 

Ông cụ quát xong liền xoay người rời đi, dù có dùng đến biện pháp cực đoan, ông cũng không cho phép một người phụ nữ hủy hoại Phó Dạ Xuyên, người mà cả Phó gia dốc lòng bồi dưỡng.

 

Thời gian sẽ mài mòn tất cả. Khi hắn nhìn rõ sự thật sẽ dần nguôi ngoai thôi. Đến lúc đó, người phụ nữ kia… cũng chẳng còn quan trọng nữa.

 

Trong không khí, sự tĩnh lặng và lạnh lẽo phủ trùm, không ai dám bỏ đi, mà cũng không dám mạnh tay khống chế hắn thêm, bởi ai cũng thấy rõ nỗi đau tột cùng từ tận xương tủy của Phó Dạ Xuyên.

 

Nỗi bi thương ấy khiến người ta vừa xót xa, vừa nghẹn ngào.

 

Bất chợt, hắn gập người lại, gương mặt từng trải phong sương bỗng thoáng qua một nét mong manh cùng sự hối hận khôn cùng.

 

“Anh hối hận rồi… Tô Nam… Anh hối hận vì đã ly hôn…”

 

Bước chân ông Phó, vừa đến cửa, chợt khựng lại. Ông quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn.

 

Trong căn phòng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở cũng dè dặt.

 

Chưa ai thấy Phó Dạ Xuyên như vậy, hắn vốn dĩ là kẻ tự tin, kiêu ngạo, một huyền thoại bất khả chiến bại. Thế nhưng, chỉ một người phụ nữ, lại có thể khiến hắn cúi đầu, chịu thua, tự thừa nhận rằng… hắn hối hận.

 

Đủ thấy trong lòng hắn, người phụ nữ đó còn quan trọng hơn cả mạng sống.