Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 267: Bộ Tóc Giả Nhập Gia Tùy Tục



Đi hơn hai mươi phút, Tô Nam cảm giác đôi chân mình gần như tê dại, bàn chân phồng rộp lên mấy chỗ, đau nhức không ngớt.

 

Khi theo cậu ta đến nơi, mưa vừa khéo tạnh.

 

Tiếng sóng biển càng dồn dập, gió cuốn tung trùng trùng lớp sóng, những đợt sóng khổng lồ vỗ mạnh vào ghềnh đá, cuồn cuộn xô bờ, âm thanh tựa như tiếng gầm của một trận hải triều, lạnh lẽo rợn người.

 

Rời khỏi rừng, tiến gần bờ biển, mặt đất ẩm ướt lầy lội, bùn nhão mềm nhún khiến người ta khó nhấc nổi chân.

 

Người đàn ông phía trước bước đi dứt khoát, khỏe mạnh, chạy lâu như vậy mà không hề lộ vẻ mệt mỏi nào. Rõ ràng cậu ta đã quen thuộc với môi trường này.

 

Dưới lớp đá ngầm nối tiếp nhau, đi vòng ra phía khuất gió của một triền núi, Phó Ngôn Nghi đẩy dịch sang một bên tảng đá cao ngang người.

 

Sau đó gọi Tô Nam đang trố mắt kinh ngạc, rồi cúi mình chui vào một hang nhỏ sau tảng đá.

 

Bên trong còn có vùng đất khác ư?

 

Tô Nam vội theo sau, hang chỉ đủ cho hai người ngồi chen chúc, khe nứt trên vách đá rỉ xuống từng dòng nước mưa, gần như không có chỗ đặt chân.

 

Phó Ngôn Nghi lại nghiêng người, chui vào một khe hẹp bên cạnh, rộng chưa đến bốn mươi phân.

 

Cậu ta gọi với ra. Tô Nam học theo, ép người qua khe, tầm mắt bỗng sáng bừng.

 

Bên trong còn có đèn, không gian sạch sẽ khô ráo, có cành cây lá khô trải sẵn. Dù không khí hơi ẩm mốc, nhưng so với bên ngoài thì tốt gấp mười lần.

 

Tô Nam khẽ cười, trông thấy Phó Ngôn Nghi leo lên lấy một cái balo giấu trên tảng đá cao. Nhãn hiệu LaSportiva, mặt hàng kinh điển.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Cô nhận ra ngay, giống hệt đôi giày cậu ta đang mang.

 

Cậu ta lấy ra một chiếc áo khoác chống bão dành cho nam, thương hiệu Scarpa, nổi tiếng trong giới thám hiểm. Lại lấy thêm chiếc quần đồng bộ. Khi vừa cúi người định mặc vào, dường như chợt nghĩ đến điều gì, cậu ta ngẩng lên nhìn cô.

 

Cô lại đang chăm chú dõi theo, đôi mắt không rời, như thể sợ cậu ta biến mất.

 

Phó Ngôn Nghi bất đắc dĩ cong môi cười khẽ:

 

“Tô Tô, nếu cô muốn nhìn, tôi cũng không ngại đâu?”

 

Tô Nam sững lại, rồi lập tức xoay người, gương mặt đỏ bừng.

 

“Cô… có khát không? Bên cạnh có đồ, cô lấy ít nước biển về, tôi có thể chưng cất thành nước ngọt.”

 

Cậu ta cố tình phá tan bầu không khí ngượng ngập.

 

“Được.”

 

Đã lâu rồi cô chưa được uống nước ngọt. Dòng nước lạt lẽo kia cô đã thèm khát biết bao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Nam đi ra, trông thấy dụng cụ trên tảng đá, hơi do dự. Mấy chiếc lá cây ghép lại, buộc thành một thứ giống cái bát.

 

Thôi vậy, chỗ này điều kiện như thế thì còn mong gì hơn.

 

Cô uể oải bước ra ngoài, múc nước biển sạch từ khe đá mang về.

 

Quay lại, thấy Phó Ngôn Nghi đã mặc xong, thân hình cao lớn rắn rỏi ngồi trên đống lá khô, một chân co lại, cúi đầu tập trung vào mấy món đồ trong tay.

 

Mái tóc xù rối ban nãy biến mất, thay bằng kiểu tóc ngắn gọn gàng.

 

Ngũ quan cậu ta thanh tú tuấn mỹ, không quá cầu kỳ nhưng dưới ánh đèn lại thêm phần cuốn hút. Nhất là đôi mắt sáng ngời, như có thể phản chiếu cả bầu trời sao.

 

Nhìn kỹ, tuổi tác cậu ta có lẽ cũng ngang ngửa cô, nhưng điều khiến Tô Nam bất ngờ lại là chuyện khác.

 

“Vừa nãy… cậu đội tóc giả sao?”

 

Phó Ngôn Nghi gật đầu:

 

“Nhập gia tùy tục thôi mà.”

 

Khóe miệng Tô Nam giật giật:

 

“Có ai đi đâu cũng thủ sẵn tóc giả vậy chứ?”

 

Cậu ta nháy mắt với cô, nụ cười trong trẻo, phóng khoáng.

 

“Tôi là dân thám hiểm, luôn có chuẩn bị. Tôi làm kênh tự truyền thông, chuyên quay nghiên cứu về các bộ lạc nguyên thủy.”

 

“Vậy… cậu cố ý đến đây?”

 

Cậu ta gật đầu:

 

“Tôi chọn ngẫu nhiên hòn đảo này thôi. Đây là hòn đảo nhỏ nhất ở phía bắc Đại Tây Dương, ban đầu cũng không hy vọng gì, không ngờ thật sự có thổ dân, có bộ lạc nguyên thủy tồn tại.”

 

Tô Nam nhìn thấy cậu ta lấy từ lá cây ra một thiết bị ghi hình nhỏ bằng chiếc tai nghe, tuy đơn giản nhưng ở nơi này lại quý giá vô cùng.

 

“Vậy nghĩa là… cậu có cách rời khỏi đây?”

 

Đây mới là điều cô quan tâm nhất. Phó Ngôn Nghi mím môi, khẽ nhíu mày:

 

“Không có.”

 

“Không có? Vậy cậu định làm sao trở về? Nghiên cứu xong rồi chẳng lẽ không quay lại?”

 

“Chuyện đó… trước khi đến tôi chưa nghĩ tới. Lúc đầu có một người bạn cùng giới thám hiểm lái trực thăng đưa tôi đến, nhưng giờ cậu ta đi Nam Cực rồi, không chắc còn sống không nữa.”